"Cờ tang trắng xóa khắp phố thế này là sao? Hầy, đến quan lão gia cũng phải thắt đai lưng trắng à?"
"Ngươi mấy ngày rồi không ra khỏi cửa thế, đến chuyện này cũng không biết sao? Hộ Quốc Trưởng công chúa hoăng rồi! Cả nước đều phải để tang!"
"Hộ Quốc Trưởng công chúa? Ý ngươi là Đan Dương công chúa? Nàng ta chết không phải là chuyện tốt sao? Phải khua chiêng gõ trống ăn mừng mới đúng chứ."
"Suỵt... Cẩn thận cái mồm, để quan sai nghe thấy là bị tống vào ngục đấy."
Trong quán trà, thực khách túm năm tụm ba, vừa nhìn tiền giấy bay rợp trời bên ngoài vừa bàn tán xôn xao.
Nhắc đến Đan Dương công chúa, đó chính là con sâu mọt già đã đục khoét triều đình Bắc Ngụy suốt mười hai năm, là đại họa mà cả triều trên dưới nghe tên đã sợ mất mật. Rõ ràng là phận nữ nhi, lại chẳng màng liêm sỉ, nuôi mấy chục diện thủ trong phủ, cấu kết với triều thần, trêu ghẹo quyền quý, đùa bỡn quyền thuật, hãm hại trung lương!
Nơi nàng ta đi qua, thây chất đầy đồng, dân chúng lầm than. Tội ác của nàng ta nhiều không đếm xuể, trúc Nam Sơn không ghi hết tội!
Nếu có ai muốn viết truyện ký cho Đan Dương công chúa, chắc chắn sẽ có vô số quan viên trong triều nhảy ra thêm bút, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để đóng đinh vị công chúa này lên cột ô nhục của lịch sử, khiến nàng vĩnh viễn không được siêu sinh!
Nhưng thiện ác hữu báo, vị Trưởng công chúa ngông cuồng bao năm cuối cùng cũng đến ngày đền tội. Vào năm Đại Hưng thứ tám, nàng bị giam vào Phi Vân cung vì tội "mưu sát trọng thần", rồi "bệnh" mà chết trong phủ đệ của mình đúng vào ngày tân hoàng đế chính thức chấp chính. Thất khiếu đổ máu, chết thảm khốc.
Quan phủ làm ra vẻ đưa tang, còn dân chúng thì âm thầm hả hê.
Ác giả ác báo! Chết hay lắm!
Giữa những tiếng reo hò khoái trá, tiền giấy trắng xóa lả tả rơi xuống. Có tờ bị gió cuốn đi, lượn một vòng trên không rồi bay đến trước cửa một dinh thự ven quan đạo, lướt qua tấm biển sơn son thếp vàng.
Bạch phủ.
Trong sương phòng ở Tây viện, có người trở mình, tay vô tình gạt trúng chén thuốc đặt bên giường.
"Choang!"
Tiếng vỡ giòn tan khiến Lý Hoài Ngọc giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch. Nàng mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra. Nàng chống người ngồi dậy, cổ họng không kìm được hơi thở hổn hển, hàng mi run lên bần bật. Hồi lâu sau, hồn phách mới quay về.
Đây là đâu?
Căn sương phòng đơn sơ, đồ đạc bày biện đều cũ kỹ và rẻ tiền. Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chạm hoa loang lổ, chiếu rọi những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, mờ ảo như sương.
Nhíu mày nhìn những hạt bụi một lúc, Hoài Ngọc có chút hoang mang.
Cửa "két" một tiếng rồi bị đẩy ra. Một nha hoàn bưng chậu nước bước vào, vừa thấy nàng đã vui mừng reo lên:
"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"
Tiểu thư? Lý Hoài Ngọc nhíu mày nhìn nha hoàn, thầm nghĩ cung nữ không biết điều này từ đâu ra vậy? Từ khi sinh ra đã được người đời gọi là 'Điện hạ', có bao giờ bị gọi là 'tiểu thư' đâu?
"Lần này người dọa nô tỳ chết khiếp, nô tỳ còn tưởng người đã tắt thở rồi!"
Nha hoàn tự lẩm bẩm, giọng đầy than thở.
Tắt thở? Chẳng lẽ bây giờ mình vẫn chưa chết? Hoài Ngọc ngẩn người, hít một hơi thật sâu...
Quả thật vẫn còn thở!
Nàng... chưa chết?