Thân xác của mình đã được đưa tang, mà nàng lại sống lại trong thân thể của người khác, vẫn có thể nói, có thể nhảy... Chuyện này, nếu không tận mắt chứng kiến, đánh chết nàng cũng không tin!

Lao ra khỏi phòng, bên ngoài dường như là một tòa nhà lớn, nhưng Lý Hoài Ngọc chẳng có tâm trạng nào để ngắm nghía. Nàng men theo đường đi, tránh né người qua lại, băng qua nguyệt môn và hành lang, tìm đến bức tường bao ngoài cùng. Nhìn trước ngó sau không có ai, nàng bèn giẫm lên đống đồ cũ chất bên tường mà trèo lên.

Thêu thùa may vá nàng không biết, chứ trèo tường bắn chim thì nàng quen thuộc hơn bất cứ ai. Dù bức tường này có hơi cao, Hoài Ngọc vẫn ung dung leo lên mái ngói, tung mình nhảy xuống...

Rồi "rầm" một tiếng rơi thẳng xuống đất!

"Á!"

Kêu lên một tiếng đau đớn, Lý Hoài Ngọc nằm sõng soài hồi lâu không dậy nổi.

Tính sai rồi! Nếu là thân thể trước kia, trèo tường chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thân thể này lại quá yếu ớt, không nghe sai khiến, lại có thể ngã thẳng xuống đất thế này, thật mất mặt.

Nhưng may là chỗ nàng ngã cũng không tệ, mềm hơn nền gạch xanh một chút, không đến nỗi bị thương, chỉ có môi bị răng cắn rách, đầu lưỡi nếm được một vị tanh nồng của máu.

"Xì..." Đau thật!

Chưa kịp bò dậy, một luồng hàn quang lóe lên bên cạnh, sát khí ập đến trong chớp mắt:

"Kẻ nào!"

Lý Hoài Ngọc giật mình, nghiêng đầu nhìn thì thấy một hộ vệ mặc huyền y đang trừng mắt nhìn nàng, lưỡi đao sắc lạnh.

Có cần phải thế không? Nàng chỉ trèo tường thôi mà, có phải hành thích ai đâu, sao phải kích động như vậy?

Mặt đất mềm mại dưới thân bỗng nhúc nhích.

Nhận ra có gì đó không ổn, Lý Hoài Ngọc chớp mắt, từ từ cúi đầu nhìn xuống.

Một nam nhân mặc bộ y phục gấm mềm màu xanh ngọc bích đang bị nàng đè dưới thân. Ngọc quan trên đầu vẫn ngay ngắn, thần sắc hắn vẫn thản nhiên, không chút bối rối. Đôi mắt đen như mực liếc nhìn nàng, tựa như hắc long phá sóng. Đôi môi vốn hơi tái nhợt nay lại vương một vệt máu đỏ tươi, tựa như đóa hồng nở trên nền tuyết trắng.

Thoáng nhìn, Hoài Ngọc có chút kinh ngạc, người này quả là tuyệt sắc thế gian, dung mạo đã đẹp, thần thái lại càng xuất chúng.

Nhưng nhìn lại lần thứ hai, Hoài Ngọc nhận ra khuôn mặt này là của ai.

Đây... người này...

"Còn không mau dậy?"

Hắn lạnh lùng lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt Hoài Ngọc từ kinh ngạc chuyển sang tái mét. Nàng đang ngồi trên người hắn, không những không đứng dậy mà còn nảy sinh ý định dùng sức đè chết hắn.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, Giang Huyền Cẩn!

Tiền giấy bay lả tả khắp trời, Lý Hoài Ngọc tiện tay chộp lấy một tờ, cúi đầu nhìn người bên dưới, lòng hận ý ngút trời.

Người đời đều nói, Đan Dương công chúa bị tân đế trách tội vì "mưu sát trọng thần" nên mới phải chết. Nhưng bản thân Lý Hoài Ngọc biết rõ mình chết như thế nào.

Nàng bị Tử Dương quân Giang Huyền Cẩn hại chết!

Năm Đại Hưng thứ tám, ngày hai mươi bảy tháng ba, một ngày tốt để chôn cất, Giang Huyền Cẩn với ánh mắt bình thản dâng lên ly Hạc Đỉnh Hồng, giọng nói thoang thoảng mùi hương Phật.

"Cung tiễn Điện hạ."

Hắn nói.

Hoài Ngọc mặc bộ Dao Trì Mẫu Đơn Cung Trang mà nàng yêu thích nhất, ngồi ngay ngắn trên Như Ý Hợp Hoan Tháp, thản nhiên nhận lấy ly thuốc độc, uống một hơi cạn sạch.

"Quân thượng nhất định phải trường mệnh trăm tuổi nhé."

Nàng cười.

Đây là câu cuối cùng nàng nói với hắn, không phải lời yêu đương dịu dàng, mà là sự không cam lòng muốn hóa thành lệ quỷ báo thù, từng chữ một rít qua kẽ răng. Vừa nói nàng vừa thầm thề, chỉ cần còn cơ hội, nhất định nàng sẽ khiến Giang Huyền Cẩn sống không được, chết không xong!

Bây giờ, lại thật sự gặp lại rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play