Một luồng kích động từ tim lan ra tứ chi, Lý Hoài Ngọc vội vàng bò dậy, nhảy khỏi giường lao đến bên cửa sổ, đẩy mạnh cánh cửa gỗ.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ tay, ấm áp chiếu lên mặt nàng. Bên ngoài, mấy khóm hoa dại đang nở rộ, gió nhẹ thoảng qua làm lay động những đóa hoa muôn màu.

Lặng lẽ nhìn một lúc, nàng hít sâu vài hơi không khí trong lành, nở một nụ cười kỳ dị.

Ông trời có mắt, nàng vẫn còn sống.

Đan Dương Trưởng công chúa Lý Hoài Ngọc nàng, vẫn còn sống!

Tiểu nha hoàn phía sau dường như bị hành động của nàng dọa sợ, mắt mở to, lắp bắp gọi:

"Tiểu... tiểu thư?"

Nụ cười chợt tắt, Hoài Ngọc nhìn quanh quất rồi khó hiểu quay lại, chỉ vào mũi mình hỏi:

"Ngươi đang gọi ta à?"

Linh Tú gật đầu, khó hiểu nhìn nàng:

"Nô tỳ đương nhiên là đang gọi người rồi, tiểu thư. Người không nhận ra nô tỳ sao?"

Hoài Ngọc nghiêm túc nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Không có ấn tượng."

Ký ức cuối cùng của nàng dừng lại ở ngày hôm đó trong Phi Vân cung, ngày hai mươi bảy tháng ba, nàng uống cạn ly Hạc Đỉnh Hồng do ngự ban, nôn ra từng ngụm máu lớn, chật vật nằm trên nhuyễn tháp.

Trước mặt có một đám người đang quỳ, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào dập đầu lạy nàng, đồng thanh hô:

"Điện hạ..."

Hai chữ đó như tiếng sáo ai oán, văng vẳng trong đại sảnh, xen lẫn tiếng khóc nén lại, nghe đến xé lòng.

Sau đó nàng nhắm mắt, chìm vào bóng tối.

Lẽ ra nàng đã chết, dù không chết thì cũng phải đang ở Phi Vân cung, sao lại ở một nơi xa lạ thế này?

Nghi hoặc quét mắt một vòng, Hoài Ngọc thấy một bàn trang điểm, vội vàng sáp lại gần soi gương.

Người trong gương trông thật lạ lẫm, mày ngài mắt phượng, da trắng nõn như chưa từng thấy ánh mặt trời, tôn lên mái tóc đen như mây. Gương mặt to bằng bàn tay, dái tai nhỏ xinh, cổ thon dài, khoác trên mình bộ y phục vải thô sẫm màu đã cũ, cả người chẳng có lấy hai lạng thịt, cảm giác chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Đây không phải là nàng.

Người đời đều biết, Đan Dương công chúa điêu ngoa ngang ngược, một nửa là cậy vào thân phận hoàng thất, một nửa là nhờ vào võ nghệ vô song của mình. Nàng luyện võ nhiều năm, một thân gân cốt cứng như sắt thép, đâu có gầy gò như cây sậy thế này?

Thế nhưng nàng cử động, người trong gương cũng cử động, nàng làm mặt quỷ, khuôn mặt thanh tú trong gương cũng nhăn lại theo.

Lòng chùng xuống, Lý Hoài Ngọc quay đầu hỏi:

"Hôm nay là ngày tháng nào?"

Linh Tú ngơ ngác nhìn nàng, đờ đẫn đáp:

"Hôm nay là mùng bốn tháng tư, năm Đại Hưng thứ tám..."

Mùng bốn tháng tư? Môi Hoài Ngọc trắng bệch:

"Đan Dương công chúa hoăng rồi sao?"

Linh Tú gật đầu:

"Hoăng rồi ạ, hôm nay vừa tròn bảy ngày, quan phủ đang làm lễ đưa tang."

Lý Hoài Ngọc:

"..."

Đan Dương công chúa đã được đưa tang.

Vậy nàng là ai? !

Nàng vô thức lắc đầu, cảm thấy chuyện này quá đỗi kỳ lạ, kỳ lạ đến mức môi nàng run lên. Quay hai vòng tại chỗ, nàng nói:

"Ta đói rồi."

"A."

Linh Tú ngẩn ngơ gật đầu:

"Nô tỳ đi lấy đồ ăn cho người ngay!"

Hoài Ngọc gật đầu, bình tĩnh nhìn tiểu nha hoàn chạy đi. Đợi bóng người khuất hẳn, nàng mới hít sâu một hơi, xốc váy lên xông ra ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play