Trong phút chốc, Thừa Hư suýt nữa không nhận ra hắn.

Người đời đều biết, Lục Cảnh Hành tuy bị thiên hạ phỉ nhổ vì đồng loã với Đan Dương Trưởng công chúa, nhưng lại sở hữu một dung mạo tuyệt trần. Nói dung tục một chút là "phong lưu tuấn tú", nói thanh nhã hơn một chút chính là "Loan tì đoạt được chẳng trả người, say ngủ trên thảm lông, trăng đầy cả sảnh ". Tóm lại, chỉ cần chiếc quạt ngọc Nam Dương trong tay hắn phe phẩy, muôn vàn phong tư, vạn  tình ý đều đong đầy nơi khoé mắt.

Nhưng Lục Cảnh Hành trước mắt đây, đừng nói đến phong thái, ngay cả dáng vẻ con người cơ bản cũng không còn.

"Trả lời ta!"

Thấy Thừa Hư không nói gì, Lục Cảnh Hành sốt ruột, mày nhíu chặt lại.

Thừa Hư hoàn hồn, vội chắp tay nói:

"Bạch Tứ tiểu thư hiện đang ở Bạch phủ cùng Quân Thượng nhà ta."

... Cùng một chỗ với Giang Huyền Cẩn? Đồng tử Lục Cảnh Hành co rụt lại, môi trắng bệch, hắn trừng mắt nhìn Thừa Hư, rồi lảo đảo bước ra cửa định đi.

"Lục chưởng quỹ!"

Thừa Hư vội vàng gọi hắn lại:

"Chủ tử nhà ta bệnh nặng, nếu Lục chưởng quỹ có thể nhường cho một viên linh dược..."

Lật bàn tay, Lục Cảnh Hành đặt một hộp gỗ nhỏ màu đỏ son trước mặt Thừa Hư:

"Đưa ta đi gặp nàng, thứ này cho chủ tử nhà ngươi cũng không sao."

Thừa Hư mừng rỡ, cảm tạ rồi nói:

"Mời ngài đi theo ta."

Sương phòng Bạch phủ.

Lý Hoài Ngọc ngồi bên giường, ngẩn người nhìn Giang Huyền Cẩn, sau lưng, hai hộ vệ lại ngẩn người nhìn nàng.

Haiz, người có thân phận cao quý quả nhiên cảnh giác nặng nề. Khó khăn lắm mới lừa được Thừa Hư đi, kết quả lại còn để lại hai hộ vệ trong phòng. Đừng nói là cầm dao kề cổ Giang Huyền Cẩn, chỉ cần nàng đến gần hắn một chút thôi, trường kiếm của hai người sau lưng cũng sẽ tuốt khỏi vỏ.

Thật vô vị.

Người trên giường ho khan hai tiếng rồi mở mắt.

"Hửm? Tỉnh rồi à?"

Hoài Ngọc vội vàng nở một nụ cười, tiến lên đỡ hắn dậy, còn chu đáo lót một chiếc gối sau lưng hắn.

Giang Huyền Cẩn lại sốt cao, mặt đỏ bừng, đôi mắt đen như mực cũng phủ một tầng sương mờ. Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn quanh, giọng khàn khàn hỏi:

"Thừa Hư đâu?"

Hoài Ngọc thành thật trả lời:

"Đi cầu linh dược cho ngươi rồi."

Linh dược? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, dường như không hiểu ý nàng, suy nghĩ một lát rồi lại nhắm mắt:

"Sao ngươi vẫn còn ở đây?"

"Ta?"

Hoài Ngọc cười hì hì:

"Ngươi lại sốt cao rồi, ta không ở đây thì ở đâu?"

Hơi có chút bực bội, Giang Huyền Cẩn nói:

"Người khác chăm sóc ta cũng vậy thôi, ngươi nên biết tị hiềm."

Tị hiềm, tị hiềm, lại là tị hiềm. Lý Hoài Ngọc lắc đầu thở dài:

"Ngươi cứ coi như cháu dâu ta đây đang sớm làm tròn đạo hiếu với tiểu thúc đi."

Mặt Giang Huyền Cẩn sa sầm, ánh mắt âm u liếc nhìn nàng.

"Ây, tính tình ngươi thật là cổ quái. Ta nói giỡn thì ngươi không vui, ta nói nghiêm túc sao ngươi cũng không vui?"

Hoài Ngọc bày tay:

"Rốt cuộc muốn ta phải làm sao?"

"Tránh xa ta ra."

Giang Huyền Cẩn nói.

Lý Hoài Ngọc tủi thân:

"Ngươi ghét ta đến vậy sao?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.

Hoài Ngọc thở dài, đang định giả vờ tủi thân nói vài lời mềm mỏng thì cánh cửa "rầm" một tiếng bị người ta đẩy tung ra.

Nàng giật mình quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã cảm thấy một luồng gió ập đến. Một bóng người màu bạc lấp lánh "vụt" một tiếng đã đến trước mặt, không nói một lời đã ôm ngang eo nàng, kéo lùi lại mấy bước.

"A!"

Lý Hoài Ngọc sợ đến giật nảy mình, theo bản năng thúc cùi chỏ vào bụng kẻ vừa đến.

Nào ngờ, người này lại rất rõ đường đi nước bước của nàng. Trước khi nàng ra tay, một bàn tay đã chặn đúng vị trí nàng định tấn công. Cùi chỏ thúc lên, liền bị hắn tóm gọn trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play