Cảm giác quen thuộc này...

Tâm thần Lý Hoài Ngọc khẽ động, nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi mắt phượng của Lục Cảnh Hành sáng rực, nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt vừa chạm nhau, vẻ mặt hắn liền thả lỏng, bất giác bật cười khe khẽ.

"Ngươi đúng là đồ tai họa, quả nhiên có bản lĩnh sống dai ngàn năm."

Hắn ghé sát tai nàng, giọng nói cực nhẹ.

Nghe thì vẫn là giọng điệu châm chọc như thường lệ, nhưng bàn tay đang đặt trên eo nàng lại run lên dữ dội, âm cuối của lời chế nhạo cũng có chút run rẩy.

Lý Hoài Ngọc bật cười:

"Đã nhận ra rồi, còn sợ gì nữa?"

Bàn tay siết eo nàng chặt hơn một chút, đôi mắt Lục Cảnh Hành hơi ửng đỏ:

"Ta còn có thể sợ gì nữa?"

Đương nhiên là sợ... đây chỉ là một giấc mơ của hắn.

Đan Dương đã chết, hắn đã dốc hết sức lực cũng không thể tìm cho nàng một con đường sống. Cứ ngỡ ngủ một giấc thật dài, hồn phách nàng sẽ về báo mộng, nhưng bao nhiêu ngày qua, hắn chưa từng một lần mơ thấy nàng.

Lục Cảnh Hành cảm thấy mình không phải là người nặng tình, với Đan Dương cũng chỉ là bè bạn rượu thịt. Nhưng khi nàng thật sự ra đi, hắn mới phát hiện, kinh đô phồn hoa này chẳng khác nào một cái lồng giam ngột ngạt.

Thừa Hư đến cầu thuốc, hắn vốn không định cho, nhưng vừa nhìn thấy tờ giấy kia... ba chữ thảo "Đến gặp ta", từng nét từng nét, chỉ có Lý Hoài Ngọc mới viết ra được, và cũng chỉ có Lục Cảnh Hành hắn mới nhận ra được.

Một người đã chết lại viết cho hắn ba chữ như vậy, hắn không thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy vui mừng. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, hắn lại sợ, lỡ như có người đột nhiên đánh thức hắn, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ thì sao? Lỡ như Đan Dương thật sự đã hồn bay phách tán thì sao?

Cổ họng nghẹn lại, Lục Cảnh Hành đang định nói thêm gì đó thì sau lưng đột nhiên ập đến một luồng sát khí.

"Cẩn thận!"

Lý Hoài Ngọc đẩy mạnh hắn ra.

Kiếm của Thừa Hư chưa ra khỏi vỏ, nhưng vung ngang vẫn có uy lực, tạo ra một tiếng xé gió, tách hai người ra.

"Ngươi làm gì vậy?"

Lục Cảnh Hành hơi giận.

Thừa Hư không đáp, chỉ cẩn thận liếc nhìn về phía giường.

Lý Hoài Ngọc sững sờ, lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, trong lòng thầm kêu "thôi rồi", vội vàng nhìn về phía Giang Huyền Cẩn.

Giang Huyền Cẩn mặt không biểu cảm tựa vào đầu giường nhìn bọn họ, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

"... Ha ha, Lục chưởng quỹ đến đột ngột quá, quên chưa thỉnh an Quân Thượng."

Hoài Ngọc cười gượng, đẩy Lục Cảnh Hành một cái.

Lục Cảnh Hành lườm nàng một cái, rồi quay sang nhìn Giang Huyền Cẩn, ánh mắt đã không còn thân thiện:

"Quả thật là ta sơ suất. Tử Dương Quân uy phong lẫy lừng, sao lại ở trong khách phòng Bạch phủ, lại còn ra nông nỗi này?"

Giang Huyền Cẩn không trả lời, hỏi ngược lại:

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là mang thuốc đến cho Quân Thượng, để Tử Dương Quân tinh trung báo quốc của chúng ta sớm ngày bình phục, tiếp tục trừng gian diệt ác."

Lục Cảnh Hành cười như không cười, đưa chiếc hộp nhỏ đựng linh dược cho Thừa Hư.

Thừa Hư nhận lấy, có chút khó xử.

Theo quy cự, thứ mà Quân Thượng dùng, hắn đều phải kiểm tra. Nhưng viên thuốc này chỉ to bằng ngón tay cái, chẳng lẽ lại bẻ một nửa ra thử trước?

"Ngươi nghĩ gì vậy? Khó khăn lắm thuốc mới tới, còn không cho chủ tử nhà ngươi uống?"

Hoài Ngọc nhướng mày, giật lấy chiếc hộp trong tay hắn, đi về phía giường.

Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói:

"Ta không cần."

"Sao lại không cần? Ngươi không nhìn lại sắc mặt của mình đi?"

Hoài Ngọc tặc lưỡi:

"Vịt chết còn không cứng miệng bằng ngươi, mau ăn đi. Này, có trà đây."

Chiếc hộp được mở ra, viên thuốc nằm trên đầu ngón tay nàng, đưa đến bên môi hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play