Chưởng quỹ Thương Hải Di Châu Các, Lục Cảnh Hành, là bạn thân của Đan Dương Trưởng công chúa lúc sinh thời. Chủ tử nhà hắn đã tự tay tiễn Trưởng công chúa về trời, Lục Cảnh Hành oán hận còn không kịp, sao có thể lấy linh dược ra cứu giúp?

"Có gì khó đâu?"

Hoài Ngọc xoay người đi đến bàn sách bên kia, rút một cây bút lông, liếm liếm đầu bút rồi lấy ra một tờ giấy, tuỳ ý vẽ vài nét:

"Ngươi cứ đi đi, mang theo cái này, cứ nói là Bạch gia Tứ tiểu thư nhờ ông ta giúp một việc."

Nghi hoặc nhận lấy tờ giấy, Thừa Hư nhíu mày thành một cục.

Cứ tưởng nàng viết lời hay ý đẹp gì, ai ngờ lại là một mớ nguệch ngoạc, những nét mực ngang dọc lộn xộn, chẳng biết là thứ gì. Mang cái này đến cho Lục Cảnh Hành xem, liệu có bị đuổi ra ngoài không?

Nhưng Lục phủ và Bạch phủ sát vách, đi qua lại cũng chỉ mất vài nén nhang, Thừa Hư nghĩ, dù sao cũng nên thử một lần.

Thế là, hắn chắp tay nói:

"Vậy xin Tứ tiểu thư trông chừng chủ tử giúp một lát."

"Dễ nói thôi."

Hoài Ngọc cười híp mắt gật đầu.

Lúc Thừa Hư ra ngoài, Bạch Toàn Cơ vẫn còn đứng đó, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khó hiểu. Thấy hắn chỉ đi ra một mình, nàng ta còn nghi hoặc nhìn về phía sau hắn.

"Thuốc này cứ để đây, Quân Thượng tạm thời chưa uống được."

Thừa Hư chắp tay với nàng:

"Tiểu thư xin mời về cho."

Bạch Toàn Cơ hơi mở to mắt, đưa tay chỉ vào sương phòng:

"Nhưng Châu Cơ nàng..."

"Tứ tiểu thư và hai hộ vệ đang ở trong chăm sóc Quân Thượng, tiểu thư nếu không có việc gì quan trọng thì xin đừng làm phiền."

Thừa Hư nói xong, lại hành lễ một lần nữa, sau đó cầm tờ giấy đi ra ngoài.

Bạch Toàn Cơ sững sờ nhìn bóng lưng hắn, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Tiểu thư."

Nha hoàn Khê Vân nhận lấy khay trong tay nàng, nhíu mày nói:

"Phải làm sao bây giờ? Chúng ta ngay cả mặt Quân Thượng cũng không được thấy."

Bạch Toàn Cơ cũng không biết phải làm sao, vốn nghĩ thế nào cũng gặp được một lần, ai ngờ Quân Thượng ngay cả thuốc cũng không uống, một bụng tâm tư của nàng ta phút chốc tan thành mây khói.

Nhớ lại Bạch Châu Cơ vừa rồi còn cười ngây ngô với mình, Bạch Toàn Cơ cuối cùng cũng nhíu mày.

Thừa Hư cầm tờ giấy, lòng thấp thỏm đến Lục phủ đưa danh thiếp.

Lục Cảnh Hành là thương nhân lớn nhất kinh đô, phủ đệ xây giữa một loạt quan phủ, sự nguy nga xa hoa còn hơn cả quan phủ. Chỉ là, cổng lớn Lục phủ ngày thường xe ngựa tấp nập, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Trên tấm biển Lục phủ màu vàng son còn treo một vòng lụa trắng, rủ xuống hai bên, thắt thành hoa kết.

Thừa Hư thấy vậy rất ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi người gác cổng:

"Trong phủ có người qua đời sao?"

Người gác cổng nhận danh thiếp đi vào trong, nghe vậy bèn thở dài một tiếng:

"Không có."

Không có sao lại làm như đang phát tang? Thừa Hư rất lấy làm lạ, cúi đầu suy nghĩ một lát, trong lòng chợt thắt lại.

Chẳng lẽ đây là... đang tưởng niệm Đan Dương Trưởng công chúa?

Xong rồi, xong rồi, chấp niệm của Lục Cảnh Hành đối với Đan Dương quả nhiên sâu đậm, như vậy thì càng khó mà xin được linh dược.

Thừa Hư mím môi, suy nghĩ một lát, vẫn đưa tờ giấy của Bạch Tứ tiểu thư cho người gác cổng:

"Làm phiền, hãy chuyển cả cái này cho đương gia nhà ngươi."

Người gác cổng nhận lời, rồi cho người truyền vào trong. Thừa Hư gần như tuyệt vọng nghĩ, thôi thì cứ đợi nửa canh giờ, nếu sau nửa canh giờ Lục Cảnh Hành vẫn không trả lời, hắn cũng chỉ đành tìm cách cho xe ngựa chạy êm hơn một chút.

Vậy mà, tờ giấy đưa vào chưa đến nửa nén nhang, trong phủ đã có người bước ra.

Bước chân hỗn loạn, hơi thở không đều, Lục Cảnh Hành sải bước đi tới, chiếc ngọc quan màu trắng buộc mái tóc đen trên đầu hơi nghiêng, đai áo nạm bảo thạch cũng lỏng lẻo, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, chỉ có đôi mắt phượng là còn sáng, mơ hồ có thể tìm thấy đôi chút phong thái của một công tử ăn chơi ngày nào.

Thừa Hư ngỡ ngàng nhìn hắn, chỉ thấy hắn bước đến trước mặt mình, ánh mắt rực lửa hỏi:

"Bạch Tứ tiểu thư đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play