Hoài Ngọc sững sờ, ngẩng đầu lên liền thấy một cô nương xiêm y lụa là, đầu đầy châu ngọc đang mỉm cười với mình:
"Tứ muội vất vả rồi, để ta mang đến cho Quân Thượng."
Hả? Lý Hoài Ngọc đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn nàng:
"Đây hình như là thuốc ta sắc."
"Đúng vậy."
Cô nương trước mặt cười rất dịu dàng:
"Cho nên mới nói muội vất vả rồi."
Nói xong, nàng ta liền xoay người, bưng thuốc đi thẳng ra ngoài.
Hoài Ngọc có chút sững sờ, thầm nghĩ bấy lâu nay cả triều văn võ đều chửi lão tử vô sỉ, không biết xấu hổ, lão tử còn tưởng mình là kẻ mặt dày thiên hạ đệ nhất rồi chứ. Ai ngờ, lại có người còn trơ trẽn hơn cả lão tử?
Nhìn bóng lưng của tiểu cô nương này, Hoài Ngọc vỗ tay, cất bước đi theo.
Cô nương kia bưng khay thuốc đi vào Đông viện, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát. Đến ngoài cửa phòng Giang Huyền Cẩn, nàng đưa tay sửa lại tóc mai rồi ra hiệu cho nha hoàn tiến lên gõ cửa.
"Chuyện gì?"
Thừa Hư mở cửa, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn nàng.
Người ngoài cửa khom gối hành lễ:
"Tiểu nữ là Toàn Cơ, đặc biệt đến hầu thuốc."
Đây chính là Bạch Toàn Cơ rất hiểu quy củ trong lời của Bạch Mạnh thị? Lý Hoài Ngọc đứng phía sau nghe, bừng tỉnh ngộ.
Lúc trước Bạch Mạnh thị cứ lải nhải muốn cho Bạch gia Nhị tiểu thư được lộ mặt trước Tử Dương Quân, vốn đã không còn cơ hội, không ngờ Nhị tiểu thư này tâm tư cũng thật khéo léo, còn biết cướp thuốc của nàng để đến đây dâng ân cần.
Cũng có chút thú vị.
Thừa Hư nhíu mày nhìn Bạch Toàn Cơ, khom người nói một câu "Chờ một chút" rồi vào phòng bẩm báo.
Bạch Toàn Cơ lẳng lặng đứng chờ, qua một lúc lâu cũng không tỏ ra sốt ruột. Vừa quay đầu lại thấy Hoài Ngọc đứng ở cửa sân, nàng ta liền mỉm cười:
"Tứ muội đến rồi à?"
Lý Hoài Ngọc bước lên phía trước, trong lòng vô cùng khâm phục dáng vẻ thản nhiên này của nàng ta. Dù gì cũng vừa mới cướp thuốc của mình, vậy mà khi thấy nàng lại có thể mặt không đỏ, tim không đập, quả không hổ là con gái Bạch gia.
"Nhị tỷ đây là định..."
Nhìn chén thuốc trong khay, Hoài Ngọc cười nói:
"Lộ mặt một chút?"
Bạch Toàn Cơ gật đầu:
"Mệnh lệnh của mẫu thân, không thể không tuân theo, mong Tứ muội đừng trách."
"Tỷ đã nói vậy, ta mà trách nữa chẳng phải là tỏ ra ta đây bụng dạ hẹp hòi sao?"
Hoài Ngọc bắt chước dáng vẻ của nàng ta, sửa lại tóc mai rồi chớp mắt nói:
"Chúc Nhị tỷ tâm tưởng sự thành nhé."
Nói xong, nàng cất bước đi thẳng vào phòng.
Bạch Toàn Cơ nhìn theo, sững người một lúc mới gọi với theo:
"Ngươi làm gì vậy?"
Hoài Ngọc không thèm để ý, cứ thế bước vào trong.
Giang Huyền Cẩn đã nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt. Thừa Hư đứng bên giường, vẻ mặt có chút bối rối.
"Tứ tiểu thư."
Thấy nàng bước vào, Thừa Hư nói:
"Bệnh tình của chủ tử e là sắp trở nặng, vẫn nên quay về dược đường thì hơn."
Liếc nhìn người trên giường, Hoài Ngọc nói:
"Bây giờ lại để hắn ngồi xe ngựa nửa canh giờ, bệnh tình e là càng thêm nặng. Nếu ngươi thật sự lo cho hắn, ta có một chủ ý."
"Chủ ý gì?"
"Ta vô tình nghe được, Lục phủ bên cạnh có một hộp linh đan từ Nam Yến đưa tới, nghe nói có thể trừ bách bệnh, định lục phủ."
Hoài Ngọc quay đầu nhìn hắn:
"Tuy linh đan đó trân quý, nhưng Tử Dương Quân còn quý giá hơn. Chủ nhân Lục phủ là người thông tình đạt lý, nếu ngươi đến cầu xin, hẳn là ông ta sẽ cho một viên."
Có linh dược đó, bệnh của Giang Huyền Cẩn chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.
Mắt Thừa Hư sáng lên, nhưng rồi lại lập tức ảm đạm.
"Lục phủ bên cạnh sao?"
Hắn cười khổ:
"Nếu là người khác đến xin, vị Lục đương gia kia có lẽ sẽ cho thật. Nhưng chủ tử nhà ta... e là khó."