Lần này không có ai chết.

Cung nữ bên cạnh mỹ nhân kịp thời đẩy nàng ra, còn bản thân thì bị chém trúng một nhát. Nhờ có thị vệ ngăn cản kịp thời nên mới không gây ra thảm án.

Nhưng cũng đã đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía.

An Cửu đã nhanh chóng trốn sang một bên từ khoảnh khắc đầu tiên, thế nhưng giữa tiếng la hét hỗn loạn vang dội khắp nơi, tiếng lòng của hoàng đế lại đặc biệt rõ ràng.

Không còn là những lời than vãn lảm nhảm buổi sáng, cũng chẳng phải những câu càm ràm uể oải lúc giữa trưa…

Giờ đây, giọng nói trong tâm trí hắn lạnh như băng, mang theo cơn giận dữ và điên cuồng khó che giấu…

【Giết hết… giết sạch…】

【Giết các ngươi…】

【Giết, giết, giết…】

An Cửu ôm chặt tai mình lại.

Quá đáng sợ.

Cảnh hỗn loạn kéo dài không biết bao lâu, đến khi An Cửu theo đám người quay về Quang Hoa điện thì trời đã sắp tối. Vầng thái dương đỏ như máu treo nơi chân trời, ánh đỏ thẫm nhuộm lên từng tầng mây…

Tất cả mọi người đều nín thở không dám lên tiếng.

An Cửu vốn muốn tránh xa tên hoàng đế điên khùng kia, nhưng Khúc cô cô lại một lần nữa gọi nàng lại. Không chỉ có mình nàng, mà cả ba cung nữ Hạ, Thu, Đông cũng bị gọi đến.

Tất cả đều cúi đầu, đôi tay giấu trong tay áo khẽ run rẩy.

Khúc cô cô nói:

“Hoàng thượng bệnh rồi, bốn người các ngươi phải lanh lợi một chút, hầu hạ Hoàng thượng cho tốt.”

Bà không nói thêm lời nào nữa.

Có lẽ cảm thấy bốn người họ chắc cũng chẳng sống được bao lâu, nói nhiều chỉ tổ phí nước bọt.

Hai nha hoàn Thu và Đông mặt không còn chút máu, như xác không hồn lặng lẽ bước vào.

Tiểu Hạ thì sợ đến phát run, cô nàng run rẩy kéo tay An Cửu, vừa khóc vừa lắp bắp:

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta không muốn chết… không muốn chết… hu hu…”

An Cửu lập tức bịt miệng nàng ta lại:

“Ngươi không cần mạng nữa à?”

Tiểu Hạ đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn nàng.

An Cửu lạnh lùng trừng mắt:

“Câm miệng cho ta. Ngươi muốn chết thì chết một mình, đừng kéo theo ta.”

Chính nàng cũng sợ chết lắm chứ…

Huống hồ, một kẻ phản bạn bán đồng đội như Tiểu Hạ, chết cũng chẳng đáng tiếc. An Cửu chẳng buồn quan tâm nàng ta.

“Còn không mau vào đi?”

Khúc cô cô lạnh lùng nhìn hai người họ, không còn cách nào khác, họ đành phải bước vào.

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, dường như có một thái y đang bắt mạch — sau khi Hoàng thượng chém người vào chiều nay thì ngất xỉu…

Thái y cũng chẳng rõ chẩn ra được bệnh gì, chỉ để lại vài lời rồi lui ra ngoài.

Lý công công cũng theo đó ra ngoài chuẩn bị thuốc, trước khi đi còn không quên cảnh cáo họ: phải lanh lợi mà hầu hạ cho tốt, nếu dám lười biếng hay giở trò, cẩn thận cái mạng nhỏ của các ngươi.

Sau khi Lý công công rời đi.

Trong đại điện trở nên im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bốn bề chìm trong tĩnh lặng.

Không ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.

Không rõ đã bao lâu trôi qua.

Có lẽ… cũng chưa lâu lắm.

An Cửu nghe thấy một giọng nam yếu ớt vang lên…

【Nước…】

An Cửu chăm chú lắng nghe, đúng là giọng của hoàng đế, nàng đánh liều liếc nhìn lên giường một cái — hoàng đế vẫn chưa tỉnh, có lẽ là vô thức kêu lên…

【Nước…】

Làm sao đây? Có nên để ý không?

An Cửu do dự…

Thôi bỏ đi, dù sao cũng có bốn người, người khác không đi thì nàng cũng không đi.

Thà bạn chết chứ không để mình chết.

【Nước… nước… nước…】

An Cửu muốn phớt lờ giọng nói ấy, nhưng âm thanh đó thực sự quá đỗi xuyên thấu, cứ như ma âm thúc giục nàng đi đầu thai vậy…

An Cửu không kìm được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Bốn người thì sao? Nhỡ hoàng đế nổi giận thật, một lần lấy mạng cả bốn cũng đâu phải chuyện không thể…

An Cửu nuốt nước bọt, khẽ nói:

“Các người… có nghe thấy tiếng gì không?”

Tiểu Thu và Tiểu Đông trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Hạ thì toàn thân run rẩy, theo phản xạ hỏi:

“Tiếng… tiếng gì cơ?”

An Cửu:

“Ta nghe thấy bệ hạ nói khát nước…”

Tiểu Thu:

“Vậy ngươi đi hầu bệ hạ uống nước đi.”

Tiểu Đông:

“Chúng ta chẳng nghe thấy gì cả.”

Tiểu Hạ:

“Ngươi điên rồi à, hầu nước cho bệ hạ á?”

【Sắp chết khát rồi…】

Giọng của hoàng đế cứ thế vang lên, lặp đi lặp lại… truyền đến, truyền đến…

An Cửu linh cảm, nếu không cho hắn uống nước, đợi hắn tỉnh lại thì e là mọi người ở đây sẽ không còn ai được uống nước nữa…

Thế là nàng cắn răng rót một chén nước, trong ánh mắt như nhìn người sắp chết của ba cung nữ còn lại, bước đến trước long sàng của hoàng đế.

Thôi vậy, chết thì chết.

Dù sao cũng là cái chết.

Xưa nay có ai không một lần chết?

Nhưng mà cho uống kiểu gì đây?

Ngay lúc An Cửu còn đang do dự, hoàng đế đột nhiên mở mắt ra.

An Cửu như thể thấy ma, suýt nữa thì lùi lại theo phản xạ, nhưng nàng cố gắng kìm chế, hai tay run run nâng chén nước, giọng cũng run rẩy:

“…Bệ… bệ hạ muốn uống nước ạ?”

Hắn khẽ gật đầu.

Rồi không nhúc nhích nữa.

Không khí trở nên đông đặc.

An Cửu nghe thấy tiếng lòng của hoàng đế:

【Lý Đức Phúc chọn người kiểu gì thế? Cung nữ này sao lại ngơ như con ngỗng đực…】

An Cửu vội vàng tiến lên, đưa chén nước tới bên môi hắn. Hoàng đế cúi đầu uống vài ngụm, rồi khẽ thở ra một hơi hỏi:

“Trẫm đã ngủ bao lâu rồi?”

An Cửu đứng yên tại chỗ, không trả lời ngay.

Hoàng đế rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn nàng.

Lại một câu than thở trong đầu vang lên:

【Không phải chứ, con ngỗng đực này là họ hàng nhà Lý Đức Phúc à? Chọn kiểu gì mà đưa loại người thế này đến hầu bên cạnh trẫm?】

An Cửu lúc này mới hoàn hồn lại.

Vừa rồi không nhận ra câu đó không phải tiếng lòng…

Chẳng trách, vì hắn cứ lúc thật lúc giả, tiếng lòng lẫn với lời nói thật, mà nàng đâu dám nhìn thẳng để xem môi hắn có mấp máy không…

Nàng vội vàng đáp:

“Bệ hạ đã ngủ được một canh giờ rồi ạ.”

Tiếng lòng của hoàng đế lại vang lên:

【Lâu vậy rồi sao?】

An Cửu sợ lại nhầm lẫn, lần này cẩn thận dùng khóe mắt quan sát kỹ môi hắn.

Môi hắn không động.

Nhưng lời trong đầu hắn vẫn khiến An Cửu suýt thót tim:

【Trẫm nhớ là đang cho cá ăn mà? Sao lại ngủ luôn rồi?】

An Cửu: “…”

Hắn… hắn quên chuyện mình chém người rồi sao?

An Cửu bắt đầu suy nghĩ rất nhanh, đầu óc xoay còn nhanh hơn làm bài đại học phần câu hỏi khó nhất.

Hình như…

Hình như mỗi lần hoàng đế nổi điên giết người, trạng thái đều không giống nhau.

Giống như bây giờ, hắn lại ôn hòa đến kỳ lạ, ít ra cũng bình thường, không có kiểu nhảy dựng lên mà vung kiếm giết người. Hồi nãy mấy hành động của nàng, đủ để bị chặt đầu rồi còn gì…

Tại sao chứ?

Là cái gì đã kích thích hắn?

【Con ngỗng đực kia đang nghĩ cái gì vậy?】

Giọng nói trong lòng hoàng đế lại vang lên.

An Cửu vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm, sắc bén như dò xét của hắn.

Nàng nuốt khan một ngụm nước bọt.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn giết người là khi một cung nữ định quyến rũ hắn…

Lần thứ hai là khi hắn giết Thúy Liễu bên cạnh Mai quý nhân – lúc ấy Mai quý nhân cũng định quyến rũ hắn, có lẽ Thúy Liễu chỉ là người chết thay…

Hôm nay, mỹ nhân ở Ngự hoa viên cũng uốn éo làm dáng muốn quyến rũ hắn…

Chẳng lẽ là vì bị nữ nhân quyến rũ nên mới ra tay giết người?

Nếu thật sự là như vậy, thì sau này chỉ cần tránh quyến rũ hắn, không có ý đồ gì với hắn, coi hắn như cục đá chẳng phải sẽ an toàn rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, nàng lại nghe thấy giọng nói của hoàng đế vang lên lần nữa:

【Ngốc như heo, thật sự là phục nàng ta rồi……】

An Cửu: “…”

Đây là đang nói nàng đấy à? 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play