Nắng hè gay gắt, ve kêu inh ỏi không dứt.

An Cửu đứng trong một góc râm mát hiếm hoi bên ngoài Quang Hoa điện, lim dim buồn ngủ.

“Dậy mau!”

Cô mở mắt, đối diện là một tiểu cung nữ, đang cau mày trừng trừng nhìn cô.

“Giỏi nhỉ, đang trực mà dám lười biếng ngủ gật, cẩn thận ta mách Lý công công bây giờ đấy!” Tiểu cung nữ giận dữ trách mắng.

“Thôi đi, Thúy Liễu, cô ấy cũng không cố ý đâu.” Một phụ nữ ăn mặc hoa lệ lên tiếng quở trách Thúy Liễu.

Cẩm Tú không cam lòng: “Nương nương, người đúng là lòng dạ quá tốt. Gặp loại người lười biếng gian xảo thế này, nên báo với Lý công công để trừng trị mới phải.”

An Cửu nhìn cảnh chủ tớ hai người phối hợp ăn ý như diễn tuồng, ngoài mặt tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng chẳng chút gợn sóng.

Cuối cùng, sau khi chủ tớ diễn xong màn song tấu, Cẩm Tú liền ngẩng cao đầu, hất hàm sai khiến An Cửu: “Ngươi vào bẩm một tiếng, nói rằng Mai Quý nhân đích thân hầm canh dâng lên bệ hạ.”

An Cửu: “?”

Không đùa chứ? Giữa mùa hè nóng như đổ lửa, hoàng thượng còn đang nghỉ trưa, mà lại muốn ta gọi người dậy chỉ để uống bát canh do ngươi hầm?

Chủ tớ hai người các ngươi, tính là cái thá gì? Ta lại tính là cái gì?

Có thể bớt ngu một chút được không…

Tính khí của hoàng đế cực kỳ cực kỳ cực kỳ tệ.

Chuyện này, ba ngày trước An Cửu đã biết rồi.

An Cửu là người xuyên không đến.

Nguyên chủ năm mười ba tuổi nhập cung, khổ sở chịu đựng suốt ba năm, cuối cùng cũng tích cóp được chút tiền, lo lót khắp nơi mới có cơ hội được hầu hạ bên cạnh hoàng đế.

Dựa vào chút nhan sắc, nguyên chủ liền mơ tưởng bò lên long sàng để trở thành chủ tử.

Hôm đó, vốn dĩ là lượt An Cửu vào hầu hạ hoàng đế rửa mặt súc miệng. Nhưng một cung nữ mới vào cung khác lại bỏ ra nhiều tiền hơn, nên được chọn làm người hầu cận.

Không bao lâu sau, chẳng biết cung nữ đó làm gì khiến hoàng đế tức giận, hắn tiện tay rút kiếm đâm xuyên người nàng ta, máu bắn tung toé khắp nơi.

Hoàng đế lạnh lùng lau thanh kiếm vấy máu, ném khăn tay xuống đất, rồi bực bội rời đi.

Lý công công chứng kiến cảnh đó cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ dặn mọi người:

“Còn không mau thu dọn, đừng để bẩn mắt Thánh thượng.”

Thi thể cung nữ kia bị khiêng đi, nguyên chủ cùng vài cung nữ khác phải dọn dẹp căn phòng. Sau khi về, nguyên chủ vì sợ hãi mà phát sốt, không rõ là chết vì sốt hay vì quá sợ, tóm lại là tắt thở. An Cửu mở mắt ra thì đã xuyên vào thân xác của cô ấy.

Vì trước đó nguyên chủ đã bỏ tiền chạy chọt, Khúc cô cô đặc cách cho cô nghỉ ngơi ba ngày. Hôm nay là ngày đầu An Cửu trở lại trực ban, cô không dám đến gần nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng bên ngoài làm lính gác cửa, không ngờ lại gặp phải chủ tớ Mai quý nhân…

Mai quý nhân nghe cô nói thì hơi nhíu mày.

Nhưng Thúy Liễu thì không chịu buông tha:

“Ngươi không hiểu tiếng người à? Nói là Mai quý nhân muốn gặp Thánh thượng cơ mà…”

Cô ta còn chưa nói xong thì Lý công công đã chạy vội ra, nhìn thấy An Cửu đang quỳ, lại nhìn sang Thúy Liễu, giọng điệu có chút khó hiểu:

“Chuyện gì vậy?”

Thúy Liễu thấy Lý công công, lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh bợ:

“Công công, nương nương nhà nô tỳ đích thân nấu canh cho hoàng thượng, vậy mà cung nữ này lại không chịu giúp chúng nô tỳ truyền lời, không biết trong bụng tính toán cái gì…”

Nói rồi còn không quên liếc xéo An Cửu một cái.

Lý công công trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng khoé miệng đã trễ xuống vài phần.

“Hoàng thượng vẫn đang nghỉ trưa, xin Quý nhân hãy quay về cho.”

Mai quý nhân tuy dám quát An Cửu, nhưng lại không dám đắc tội với Lý công công. Nàng liếc mắt ra hiệu cho Thúy Liễu, Thúy Liễu lập tức móc một túi bạc dúi vào tay Lý công công.

Nào ngờ Lý công công lại nhét trả lại.

“Quý nhân cứ quay về trước đi, hoàng thượng còn đang nghỉ, nô tài cũng không dám quấy rầy.”

Mai quý nhân khẽ thở dài, vừa định xoay người rời đi thì Tiểu Phúc Tử — tiểu thái giám hầu hạ bên trong điện — hớt hải chạy ra:

“Công công, hoàng thượng tỉnh rồi ạ!”

Sắc mặt Lý công công lập tức thay đổi, chẳng buồn để ý đến Mai quý nhân nữa, vội vã chạy vào lại Quang Hoa điện.

Bên ngoài vẫn nóng bức như thiêu đốt, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người ta bức bối không yên. Mai quý nhân đứng chờ với vẻ thấp thỏm lo âu.

“Thúy Liễu, có phải chúng ta làm phiền đến Hoàng thượng rồi không?”

Thúy Liễu vội trấn an:

“Xin nương nương đừng lo, Hoàng thượng yêu quý nương nương như thế, nhất định sẽ chịu gặp mặt mà.”

Mai quý nhân nghe vậy mới yên lòng, chỉnh lại y phục ngay ngắn, lặng lẽ đứng chờ.

Không bao lâu sau, Tiểu Phúc Tử từ trong điện bước ra:

“Mai quý nhân, Hoàng thượng cho mời người vào điện.”

Mai quý nhân mừng rỡ ra mặt, Thúy Liễu cũng không quên lườm An Cửu một cái đầy đắc ý. Chủ tớ hai người nâng bát canh đã nguội ngắt, bước vào Quang Hoa điện.

An Cửu nhìn theo bóng lưng hai chủ tớ họ khuất vào trong điện, thầm nghĩ: Hoàng thượng vừa tỉnh ngủ thì tính khí cực kỳ tệ, e rằng “Mai quý nhân” sắp thành “mất quý nhân” rồi…

Quả nhiên——Chưa đến một nén nhang, trong điện vang lên một tiếng thét thê lương, Mai quý nhân cả người run rẩy, mềm nhũn như bùn, được mấy tiểu thái giám dìu ra.

Còn Thúy Liễu thì bị khiêng hẳn ra ngoài, máu tươi rỉ rả chảy thành vệt dài khắp lối đi.

An Cửu cùng hai tiểu cung nữ khác xách thùng nước, lặng lẽ mà tê dại lau dọn vệt máu loang lổ trên nền đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play