Những lời oán thán trong lòng hoàng đế khiến An Cửu thấy bất an…

Hối hận đến mức muốn nhả luôn miếng đào hoa tô vừa ăn ra, chỉ sợ hắn không vui rồi cho người chém mình mất.

Nói mới nói, hắn là hoàng đế mà, thích thì gọi thêm một đĩa là được chứ, sao lại keo kiệt đến thế?

An Cửu cung kính đứng im, mắt nhìn hoàng đế từng miếng từng miếng ăn điểm tâm.

Cuối cùng cũng ăn xong, hắn không động đậy nữa.

An Cửu còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng lòng của hoàng đế vang lên…

【Cung nữ mới này bị ngốc à? Không thấy tay trẫm bẩn rồi sao? Đợi lát nữa trẫm sẽ…】

Sợ nghe thấy lời gì kinh khủng, An Cửu cuống lên, vội dùng khăn tay của mình giúp hắn lau tay.

Hoàng đế không động đậy.

Tiếng lòng hoàng đế lại vang lên: 【Quả nhiên là ngốc thật.】

May mà Lý công công xuất hiện, trách mắng rồi đẩy An Cửu sang một bên:

“Không biết quy củ.”

Dứt lời, ông sai người mang chậu nước lên.

Hoàng đế rửa tay, dùng khăn tay chuyên dụng lau khô sạch sẽ…

An Cửu đứng yên như khúc gỗ, căng thẳng từ đầu đến tận ngón chân.

Cô sợ hoàng đế đột nhiên nổi giận.

Nhưng hắn không.

Hoàng đế làm xong tất cả thì đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài dạo một chút.

Lý công công tiến lên hầu hạ thay y phục và giày, đợi hoàng đế bước ra khỏi cửa rồi mới liếc cô một cái:

“Còn không theo sát hầu hạ cho tốt?”

An Cửu chỉ đành đi theo. Khi ra ngoài, cô còn gặp lại “đồng nghiệp nhựa” Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ bị dọa sợ từ chuyện vừa rồi, mắt đỏ hoe, cúi đầu, miễn cưỡng theo sau hoàng đế.

Giờ này mặt trời vẫn còn khá gay gắt, hoàng đế đi được vài bước lại dừng, tiếng lòng không ngừng vang lên.

【Nóng chết mất…】

【Cái cung chết tiệt này, cách hoa viên xa thế, sớm biết đã chẳng thèm ra ngoài.】

Bốn phía vẫn im ắng như thường, nhưng tiếng lòng của hắn thì từng chữ từng chữ rõ mồn một vang lên bên tai An Cửu, thật sự rất khó làm ngơ…

An Cửu nghe hắn lẩm bẩm chê trưởng thị vệ đi ngang qua không đủ anh tuấn, lại bảo mấy cung nữ thái giám đứng úp mặt vào tường thì quá vô vị…

Miệng đúng là lắm chuyện vô cùng…

Hơn nữa…

Hắn ra ngoài sao không ngồi kiệu nhẹ cho đỡ mệt? Giống kiểu Hoa phi nương nương ấy…

Nhưng không, hắn không làm thế, mà lại công bằng hành hạ tất cả mọi người…

Cuối cùng cũng đến được Ngự hoa viên, hắn nổi hứng muốn cho cá ăn.

Nhưng kể cả là Lý công công, cũng không ai từ tiếng bước chân bỗng dừng của hắn mà đoán ra được tâm ý này.

Thế là cả đoàn người cứ lặng thinh đứng đó, không ai dám nhúc nhích.

【Trẫm muốn cho cá ăn, cám cá đâu?】Hắn nhíu mày, nhưng nhất quyết không mở miệng nói.

【Toàn là một lũ vô dụng…】

An Cửu nghe thấy tiếng lòng của hoàng đế ngày càng bực bội, sợ đến mức tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, lo hắn nổi giận là lại có người mất mạng, vội vàng ghé tai Lý công công thì thào:

“Không biết có phải bệ hạ muốn cho cá ăn không ạ?”

Lý công công cũng đang căng như dây đàn, trong đầu quay cuồng suy nghĩ rốt cuộc hoàng đế muốn gì. Được An Cửu nhắc một câu, lập tức bừng tỉnh, vội vàng mang cám cá đến dâng cho hoàng đế.

Hoàng đế lúc này mới hài lòng.

Hắn vốc một nắm lớn cám cá rải xuống hồ, mấy con cá chép đầy màu sắc lập tức bơi đến, há miệng đớp lấy.

An Cửu còn chưa kịp thở phào, lại nghe thấy tiếng lòng nghi hoặc của hắn:

【Cá chép kho không biết có ngon không nhỉ?】

An Cửu: “…”

Bệ hạ… người làm ơn làm người một chút đi…

Mấy ngày trước chuyện của Mai quý nhân khiến hậu cung ai nấy đều nghĩ nàng ấy phạm lỗi gì đó nên mới bị trách phạt. Còn cụ thể là chuyện gì thì chẳng ai rõ.

Vì thế hôm nay vừa nghe tin hoàng đế đến Ngự hoa viên, các phi tần biết nắm cơ hội liền trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị đến “tình cờ gặp gỡ”.

Nhưng còn chưa đến gần, một luồng hương thơm xộc tới, An Cửu vừa cảm nhận được đã thấy hoàng đế lập tức quay đầu, sắc mặt bỗng tối sầm lại.

【Đáng chết…】

An Cửu toàn thân căng cứng như dây đàn, theo phản xạ lùi về sau một bước.

Phía trước, một mỹ nhân nhẹ nhàng hành lễ, giọng ngọt ngào vang lên:

“Thần thiếp không biết bệ hạ ở đây, mạo muội quấy rầy, xin bệ hạ thứ tội.”

Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt e lệ, dung nhan còn rực rỡ hơn cả hoa nở trong vườn…

Ngay cả An Cửu cũng không kìm được thầm tán thán một câu — mỹ nhân thật!

Chỉ tiếc là…

【Đáng chết!】

Nàng lại nghe thấy hoàng đế nghiến răng bật ra hai chữ này…

Ngay sau đó, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, hoàng đế đột ngột vươn tay rút thanh kiếm đeo bên hông thị vệ bên cạnh, vung thẳng về phía đầu mỹ nhân kia mà chém xuống…

“A a a…!”

“Bệ hạ…!”

Cảnh tượng lập tức rơi vào hỗn loạn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play