Ba cung nữ Hạ, Thu, Đông đều cúi gằm đầu, nín thở không dám thở mạnh.
Các nàng cảm thấy An Cửu điên rồi, đúng là phát điên mà tìm đường chết.
Các nàng co rúm cổ lại, chỉ chờ hoàng đế nổi giận chém chết An Cửu, chỉ mong nàng ta đừng kéo theo cả bọn bị vạ lây.
Còn An Cửu thì lại thấy yên tâm hơn hẳn.
Vì nàng vừa nghe được tiếng lòng của hoàng đế:
【Đói rồi……】
Tốt lắm.
An Cửu tiến lên hỏi nhỏ:
“Bệ hạ có muốn dùng bữa không ạ?”
Việc này bình thường là do Lý công công đảm nhiệm, người khác tuyệt đối không dám tùy tiện mở miệng, ngay cả Lý công công cũng không dám hỏi lung tung.
Vậy mà An Cửu lại dám hỏi.
Hai cung nữ Thu và Đông cùng lúc hít mạnh một hơi khí lạnh, đầu cúi thấp hơn nữa…
“Dùng……”
Hoàng đế không nói muốn ăn gì.
Nhưng trong lòng lại nghĩ rồi.
Hắn muốn ăn gà quay và chân giò.
Có một khoảnh khắc, An Cửu ngỡ mình nghe nhầm.
Hoàng đế sao lại thích ăn mấy món ngấy dầu như thế…
Nhưng nàng không dám nói gì, liền lui ra ngoài tìm Lý công công.
Lý công công vừa nghe hoàng đế đã tỉnh, không đợi An Cửu phân phó gì đã lập tức chuẩn bị bữa ăn.
Chỉ là khi An Cửu nhìn thấy mâm cơm thì không nhịn được cau mày.
Chỉ toàn là cháo trắng và vài món thanh đạm…
Tuy nhiên, An Cửu cũng không dám ý kiến gì.
Dù sao thì Lý công công là người thân cận bên cạnh hoàng đế, một cung nữ như nàng, có tư cách gì để đoán thánh ý?
Lý công công đảo mắt nhìn bốn người đang đứng đó, vốn dĩ muốn chỉ An Cửu. Có lẽ thấy nàng còn hữu dụng chút nên lại chỉ vào Tiểu Hạ bên cạnh nàng:
“Ngươi, lại đây.”
Hôm nay, Tiểu Hạ trở thành người thử độc.
Nàng run run rẩy rẩy bước đến.
Run run rẩy rẩy cầm đũa.
Run run rẩy rẩy gắp thức ăn…
Chờ khoảng một tuần trà, thấy nàng không sao, hoàng đế mới bắt đầu ăn.
Chỉ là, ăn được hai miếng, hắn đã buông đũa.
Bởi vì trên bàn không có món nào hắn muốn ăn: giò heo kho, gà quay…
À, lần này thêm cả cá kho nữa.
Tất cả đều là món nặng dầu mỡ, vị đậm…
“Dọn đi.” Hoàng đế thở dài.
An Cửu nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của hắn, còn nghe thấy tiếng lòng hắn đang gào thét “muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn”…
Thế nhưng hắn lại chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi trước án kỷ xem tấu chương.
Lý công công cũng thở dài, ra khỏi phòng còn lầm bầm với Khúc cô cô: “Bệ hạ càng lúc càng kén ăn, món bưng lên không hề động đũa.”
An Cửu: “?”
What?
Ngày nào cũng ăn rau dưa, làm gì còn khẩu vị nữa chứ!
Hai vị thân cận bên cạnh ngài, các người chưa từng nghĩ đến chuyện là cơm quá dở sao?
Còn vị hoàng đế này rốt cuộc làm sao vậy? Ngài là hoàng đế kia mà, muốn ăn gì chẳng thể nói thẳng ra? Giết người thì tùy tiện, còn ăn cơm lại không thể tùy tiện à?
Mặc dù trong lòng thì không ngừng phàn nàn, nhưng An Cửu tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài.
Xem bao nhiêu phim cung đấu rồi, nàng rất rõ ràng — ở trong cung phải khiêm tốn, nghe nhiều nói ít…
Thế nhưng, có người thì lại “nói” rất giỏi.
【Đói…】
【Phiền…】
An Cửu: “……”
Nàng có một thoáng cảm giác — cái sự phiền của hoàng đế là do đói mà ra.
Cuối cùng cũng chịu đựng được tới lúc tan ca, An Cửu lê tấm thân mỏi rã rời đến lĩnh suất cơm của nhân viên, tìm một góc yên tĩnh, ăn xong bữa cơm vô vị rồi về phòng ngã lưng ngủ luôn…
Giữa chừng nàng nghe thấy tiếng mở cửa, ba cung nữ Hạ, Đông, Thu cũng đã về, mấy người nhỏ giọng xì xào gì đó.
An Cửu trở mình, rồi lại mơ thấy mình ăn diện lộng lẫy chạy đến trước mặt hoàng đế làm dáng quyến rũ, kết quả bị hoàng đế một kiếm xuyên tim, lạnh thấu xương…
“A——”
An Cửu giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Gào cái gì mà gào?” Tiểu Hạ bực bội trừng nàng một cái.
An Cửu nhìn ra ngoài, trời đã gần sáng.
Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngủ nữa, dậy rửa mặt chuẩn bị vào ca.
Hôm nay vẫn là nàng trực. Dù sao Quang Hoa điện là nơi “hao người”, cung nữ mới chưa bổ sung kịp.
Hoàng đế cũng dậy rất sớm, sắc mặt nhăn nhó, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Cung nữ đang chải đầu cho ngài có lẽ vì quá căng thẳng nên vô ý giật đứt một sợi tóc của hoàng đế, nàng ta hoảng hốt quỳ sụp xuống dập đầu xin tha…
Hoàng đế chỉ liếc nhìn một cái rồi sải bước bỏ đi.
An Cửu nhìn theo, trong lòng càng chắc chắn — quả nhiên vị hoàng đế này không giống với người đã giết người không chớp mắt hôm trước.
Đây là bệnh gì vậy?
Sau khi hoàng đế rời đi, cung nữ vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Lúc hoàng đế lên triều sớm, bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông phải chịu trách nhiệm dọn dẹp sạch sẽ đại điện. Không ai nói câu nào, chỉ lặng lẽ nhanh tay nhanh chân làm việc. Nhưng An Cửu nhanh chóng phát hiện mình đã bị ba người kia cô lập.
Chỉ vì hôm qua nàng dám rót nước cho hoàng đế. Trong mắt họ, đó là hành vi nịnh hót lấy lòng, cũng là hành vi tự chuốc họa vào thân.
Nịnh hót hoàng đế, chứng tỏ An Cửu không an phận.
Mà tự tìm đường chết… thì họ muốn tránh xa nàng một chút. Như vậy lúc An Cửu chết, sẽ chết xa bọn họ một chút, để máu nàng khỏi văng lên váy áo vừa giặt sạch của họ.
Sau khi dọn dẹp trong điện xong, An Cửu ra ngoài. Ngoài sân, những thái giám trẻ đang quét sân, lưng còng gập, tay chân lanh lẹ, chẳng bao lâu sân viện đã sạch sẽ tinh tươm.
Đúng lúc này, hoàng đế trở lại.