Tiểu Hạ sợ đến mặt mày trắng bệch, hoảng hốt nhìn An Cửu cầu cứu, An Cửu liền né sang một bên.
Nàng tiện tay cứu Tiểu Hạ một lần coi như đã tận tình tận nghĩa, vừa nãy nha đầu này còn muốn bán đứng nàng, nàng cũng chẳng phải thánh mẫu, không việc gì phải theo chết cùng.
Khúc cô cô nhìn sang An Cửu:
“Ngươi cũng vào cùng đi.”
An Cửu: “…”
A?
Là nhất định phải chết mới được à?
Hai người run rẩy tiến vào điện, Tiểu Hạ còn không quên lạnh lùng đe dọa:
“Ngươi… ngươi lần sau làm chuyện ngu ngốc… đừng có kéo ta theo.”
An Cửu: “…”
“Được được được…”
Đại điện rất yên tĩnh, hoàng đế đã ngồi sau án kỷ bắt đầu phê tấu chương trở lại, An Cửu và Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm, đứng nép ở bên cạnh, không nói một lời, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh động đến hoàng đế, đầu liền không giữ được.
【Thứ gì thế này, viết chẳng khác gì phân chó.】
An Cửu lại nghe thấy giọng nói đó.
Nàng chắc chắn nó phát ra từ vị hoàng đế trước mắt.
Từ góc của nàng có thể nhìn thấy rõ nửa gương mặt nghiêng của hoàng đế — dáng người cao lớn tuấn tú, đường nét gương mặt hoàn hảo, toàn thân toát lên khí chất tôn quý.
An Cửu len lén liếc vài lần, liền nghe thấy giọng nói kia lại vang lên.
【Đào chín đem biếu trẫm? Tuần phủ Giang Châu trong đầu toàn là phân chó chắc? Năm ngoái trẫm đã nói rồi, không ăn đào, không ăn đào, không ăn đào!!!】
An Cửu nghe hắn bực bội oán thán, mỗi lần đọc một tấu chương là lại mắng một câu.
【Tri phủ Lợi Châu chắc mua quan chức hả? Tấu chương viết vừa dài vừa hôi, toàn là rác rưởi.】
Hắn mất kiên nhẫn ném luôn tấu chương xuống.
Tiểu Hạ sợ đến mức toàn thân căng cứng, hoàng đế dường như cảm nhận được, quay đầu liếc nàng một cái, Tiểu Hạ lập tức không nhịn được mà quỳ sụp xuống.
Ánh mắt hoàng đế thì lạnh như băng, nhưng trong lòng vẫn đang tiếp tục oán thầm:
【Cung nữ này bị sao thế? Không có việc gì lại quỳ xuống làm gì?】
An Cửu thầm nghĩ: Ngài còn thắc mắc à? Còn không phải do ngài giết người lung tung sao? Có biết năm nay ngài tiễn bao nhiêu “Tiểu Hạ” lên đường rồi không?
Hoàng đế liếc qua một cái, bực bội nói:
“Ra ngoài.”
Tiểu Hạ như được đại xá, vội vã chạy ra ngoài, An Cửu nhìn theo bóng lưng nàng đầy ngưỡng mộ…
Nàng cũng muốn ra ngoài…
Thế nhưng hoàng đế chưa lên tiếng, nàng không dám tự tiện rời đi.
Hoàng đế tiếp tục xem tấu chương, nhưng phần lớn là đang mắng người, mắng quan viên các địa phương, mắng đủ kiểu, An Cửu còn nghe được không ít chuyện cơ mật…
Đang lúc An Cửu thắc mắc tại sao mình có thể nghe được lời trong lòng của hoàng đế, thì lại nghe hắn nói:
【…Muốn ăn chút đồ ngọt…】
An Cửu: “…”
Không nghe thấy, không nghe thấy gì hết, nàng không nghe thấy gì cả!
【Mấy kẻ hầu hạ trước mặt trẫm đều là heo sao? Cũng không biết dâng chút điểm tâm cho trẫm à? Trưa nay còn chưa ăn no, đói muốn chết rồi…】
An Cửu rất muốn phớt lờ đi, nhưng giọng nói trong lòng của hoàng đế cứ như một đàn vịt kêu inh ỏi, không ngừng vang vọng… vang vọng… vang vọng trong đại điện…
Huống hồ hoàng đế còn quay đầu nhìn nàng mấy lần…
An Cửu rón rén rời khỏi đại điện, Khúc cô cô vẫn đứng bên ngoài, thấy nàng đi ra liền hơi nhướng mí mắt hỏi:
“Ra làm gì?”
An Cửu nghĩ một lát rồi đáp:
“Bệ hạ đã xem xong tấu chương rồi ạ.”
Khúc cô cô liếc xéo nàng một cái:
“Chuyện này không tới lượt ngươi lo.”
An Cửu thăm dò:
“Hay là… mang chút đồ ăn cho bệ hạ?”
Khúc cô cô nhíu mày:
“Giờ đã qua bữa, bệ hạ chưa từng ăn vào giờ này.”
An Cửu: “…”
Được rồi…
Các người vui là được.
Nàng hít thở bầu không khí tự do bên ngoài, chợt phát hiện Khúc cô cô có vẻ đang suy nghĩ điều gì…
Khi An Cửu quay lại đại điện, tay nàng đã cầm thêm một đĩa điểm tâm.
Hoàng đế ngẩng mắt nhìn qua.
【Cái gì đấy? Điểm tâm hả?】
An Cửu giả vờ như không nghe thấy gì, lặng lẽ đặt điểm tâm lên bàn.
Hoàng đế liếc nàng một cái.
【Cung nữ này là ai? Trước giờ chưa từng thấy.】
Hắn lại nhìn vào cái đĩa.
【Ai đề bạt vậy, không có chút mắt nhìn nào…】
An Cửu: “…”
Nàng nhìn đĩa điểm tâm, đột nhiên nhớ ra chức vụ của mình.
Người nếm thử.
Nói chính xác là người thử độc.
Thế là An Cửu lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng cắn thử một miếng. Ngay sau đó liền nghe hoàng đế lạnh lùng oán thán:
【Cung nữ này tám đời chưa được ăn đồ ngon à, lấy nhiều thế? Còn đúng món trẫm thích nhất — đào hoa tô…】
An Cửu: “…”
Ngài không phải nói không thích đào sao?
Thế sao lại mê mẩn đào hoa tô hả trời???