Hoàng đế lại phát bệnh đau đầu, suýt nữa vung đao giết một cung nữ. Dù chưa bị thương, nhưng cung nữ đó sợ đến phát sốt, giờ vẫn mê man không tỉnh, e là không qua khỏi.
Sau đó Khúc cô cô đến. Đôi mắt dài hẹp của bà ta quét qua đám người, rồi…
Ánh mắt dừng lại trên người An Cửu.
An Cửu chỉ hận không thể tự tát mình một cái, cảm giác này còn đáng sợ hơn lúc đang học mà vô tình nhìn trúng ánh mắt của thầy giáo đang chuẩn bị gọi trả bài.
Quả nhiên, Khúc cô cô đưa tay chỉ An Cửu và Tiểu Hoa:
“Hai đứa các ngươi, qua đây.”
Tiểu Hoa mặt xám như tro tàn, An Cửu đứng bật dậy, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Những người khác nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy thương hại…
An Cửu và Tiểu Hoa đi theo Khúc cô cô ra ngoài, Khúc cô cô nói: “Tiểu Xuân và Tiểu Hạ hầu hạ Hoàng thượng không còn nữa, hai đứa các ngươi vào thay đi.” Bà chỉ vào An Cửu: “Từ nay gọi là Tiểu Xuân.” Lại chỉ vào Tiểu Hoa: “Còn ngươi gọi là Tiểu Hạ.”
An Cửu: “…”
Thì ra là tên thì cố định mà cung nữ thì thay liên tục à? Ai chết rồi thì giữ lại tên, thay người khác lên thế?
Cũng phải, với tốc độ Hoàng thượng giết cung nữ như vậy, chắc hắn ta cũng chẳng buồn nhớ tên.
An Cửu càng lúc càng cảm thấy hoàng cung này âm u quỷ dị, cổ cô nàng bắt đầu thấy lành lạnh. Không biết đao của Hoàng đế có bén không, nàng chỉ hy vọng khi hắn ta đâm chết mình thì ra tay dứt khoát một chút, nghe nói chết nhanh thì đỡ đau…
Đang miên man suy nghĩ, Khúc cô cô đã dẫn hai người đến trước Quang Hoa điện.
“Vào đi.” Khúc cô cô nói với giọng hờ hững, đến mức An Cửu thoáng thấy như bà thật sự đang đưa họ đến nộp mạng cho Hoàng đế.
Không cần huấn luyện gì sao?
Hai người họ đờ đẫn bước vào đại điện, đây là lần thứ hai An Cửu bước chân vào đây, lần trước Hoàng đế đã giết người ngay trước mặt nàng…
Trong điện rất yên tĩnh, trong phòng còn có hương xông nhè nhẹ, Hoàng đế gục đầu lên án thư ngủ mất rồi.
Một vị vua mà lại nằm gục trên bàn ngủ, vậy mà không ai dám quản…
An Cửu còn chưa hiểu tình hình thế nào thì bỗng nghe thấy một giọng nói mang theo ác ý vang lên:
【Trẫm giả vờ ngủ, xem kẻ nào dám gọi trẫm dậy, trẫm sẽ giả vờ chưa tỉnh rồi đâm cho một nhát.】
Ngay sau đó là tiếng cười “khà khà khà khà” quái dị đến rợn người.
An Cửu sợ đến mức suýt đứng không vững, nàng nhìn về phía Tiểu Hoa… không, giờ phải gọi là Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ cúi đầu, không hề nói gì, mà giọng nói lúc nãy rõ ràng là của một người đàn ông…
Là ai?
An Cửu còn chưa kịp hiểu ra thì giọng đó lại vang lên:
【Không gọi cũng được, trẫm đếm đến mười, ai dám để trẫm ngủ trong gió bị cảm, trẫm nhất định đâm thêm hai nhát…】
An Cửu: “…”
【Một……】
Là ai vậy? Là hắn ta sao? An Cửu nhìn về phía Hoàng đế đang ngủ gục trên bàn.
Chính là hắn ta.
Nhưng An Cửu còn chưa hiểu nổi vì sao mình lại có thể nghe được tiếng lòng của tên chó Hoàng đế này thì lại nghe thấy giọng hắn ta lần nữa.
【Hai……】
A a a a a!!!
An Cửu cảm thấy đại họa sắp giáng xuống, nếu nàng đoán không sai, thì dù có gọi hay không gọi Hoàng đế dậy, kết cục cũng là có người mất mạng…
【Ba……】
An Cửu quay đầu nhìn Tiểu Hạ, nàng ta không phản ứng gì, rõ ràng không nghe thấy.
Xem ra chỉ có mình nàng nghe thấy.
【Bốn……】
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
【Năm……】
Bình tĩnh…
【Sáu……】
Không được hoảng, không được hoảng…
Tiểu Hạ phía sau cũng nhận ra điều gì đó bất thường, căng thẳng nhìn An Cửu, dường như không hiểu có chuyện gì.
【Bảy……】
An Cửu: “……”
【Tám……】
Kệ đi…
An Cửu kéo theo Tiểu Hạ chạy thẳng ra ngoài, Tiểu Hạ bị dọa đến choáng váng, nhưng vì quá căng thẳng nên không phản ứng kịp, chỉ có thể bị kéo theo mà chạy…
【Chín……】
Sau khi chạy ra khỏi đại điện, giọng nói kia hoàn toàn biến mất.
An Cửu còn chưa kịp thở phào thì đã đối diện ngay ánh mắt nghiêm khắc của Khúc cô cô.
“Các ngươi chạy ra đây làm gì?”
Chưa đợi Tiểu Hạ lên tiếng, An Cửu đã vội nói:
“Bệ hạ… bệ hạ đang nghỉ trưa, bọn nô tỳ không dám quấy rầy.”
Tiểu Hạ trợn to mắt nhìn An Cửu — chỉ vì chuyện này?
Nhỡ đâu Hoàng thượng trách tội thì biết làm sao?
An Cửu liên tục ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Hạ, thế nhưng nàng ta vẫn đứng ra, nói với Khúc cô cô:
“Cô cô, là Tiểu Xuân kéo nô tỳ chạy ra, nô tỳ không biết gì hết.”
An Cửu còn chưa kịp phản ứng gì, thì Khúc cô cô lại khẽ mỉm cười, nụ cười ấy rất nhạt, nhạt đến mức gần như vừa xuất hiện đã tan biến.
An Cửu nghe thấy Khúc cô cô nói với Tiểu Hạ:
“Vậy ngươi vào xem Bệ hạ đã tỉnh chưa.”
Tiểu Hạ: “……”