Mục Bắc Sanh hồi tưởng lại những gì vừa nghe được, trầm ngâm nói:
“Trên danh nghĩa, buổi tiệc sinh nhật là do Công tước đứng ra chi trả, nhưng nghe nói toàn bộ số tiền thực ra đều do ông ngoại của Nhã Lị An bỏ ra. Ông ngoại cô ấy cũng là một vị công tước, địa vị dường như rất cao. Vợ ông mất sớm, chỉ để lại mẹ của Nhã Lị An là con gái duy nhất, nên đối với Nhã Lị An là người thừa kế duy nhất, ông ấy rất mực cưng chiều, gần như muốn gì được nấy. Lần này ông ấy cũng có mặt tham dự tiệc sinh nhật của cô ấy.”
Du Nghệ Trình khẽ cau mày: “Ông ngoại của Nhã Lị An là ai?”
Mục Bắc Sanh lấy ra từ túi một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Du Nghệ Trình:
“Đây là tư liệu mà tôi và Nam Tuần vừa mới tổng hợp sơ qua, vẫn chưa hoàn chỉnh. Nhưng bên trong có ghi lại vài dòng về Công tước Andre chính là ông ngoại của Nhã Lị An.”
Du Nghệ Trình nhận lấy, lật sơ một lượt rồi hỏi: “Hiện giờ Công tước Andre đang ở trong phòng à?”
Mục Bắc Sanh có chút khó hiểu: “Sao tự nhiên hỏi vậy?”
Du Nghệ Trình trả lại cuốn sổ: “Tôi muốn đi gặp ông ta.”
“Hả?” – Mục Bắc Sanh ngẩn người – “Đi luôn bây giờ sao? Nhìn kiểu gì ông ấy cũng rất thương ngoại tôn nữ, nếu cậu lỡ nói sai câu nào, không sợ ông ấy nổi giận à? Nguy hiểm lắm đấy?”
Du Nghệ Trình đứng dậy, hướng về phía cầu thang: “Còn hơn là cứ ngồi chờ. Những NPC ở đây chắc chắn có quy tắc hành vi tuần hoàn nhất định. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải phù hợp với thân phận của mình mới không gây rắc rối. Chỉ cần nắm đúng giới hạn, sẽ không sao.”
Mục Bắc Sanh gật đầu: “Vậy… bọn tôi có cần đi cùng không?”
“Không cần. Mọi người cứ làm nhiệm vụ của mình. Nếu gặp Mộ Hằng thì nhắn lại rằng tôi không sao.”
“Được rồi.”
Bốn người chia ra ở lối lên cầu thang. Du Nghệ Trình lần theo những thông tin Mục Bắc Sanh và Uông Nam Tuần cung cấp, đến trước phòng 412 và gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, một hầu gái mở cửa.
“Xin hỏi ngài là?”
“Tôi là Ô Tư.”
Cô hầu lễ phép cúi người: “Vâng, Ô Tư tiên sinh. Công tước đại nhân hiện đang không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng. Tôi sẽ vào báo lại, xem ngài ấy có thể gặp ngài không.”
“Được.”
“Tiên sinh, xin chờ một lát.” – Cô hầu gái nhẹ giọng nói, rồi quay người đi vào phòng ngủ bên trong.
Chẳng bao lâu sau, một giọng nói khàn khàn, có phần mỏi mệt từ trong phòng vọng ra: “Mời vào.”
Cô hầu gái quay lại, mở rộng cửa cho Du Nghệ Trình, lễ phép cúi đầu nói:
“Tiên sinh xin đợi một chút, Công tước đại nhân sẽ ra ngay.”
Cô đưa Du Nghệ Trình vào phòng khách, rót cho anh một ly rượu, rồi yên lặng quay lại đứng ở cửa.
Nhân lúc Andre còn chưa xuất hiện, Du Nghệ Trình nhanh chóng quan sát sơ lược gian phòng. Trên tường treo vài bức tranh, trong tranh đều là Nhã Lị An và một người phụ nữ khác, thoạt nhìn có vẻ chính là mẹ cô. Khác với những bức tranh treo ở đại sảnh, trong tranh ở đây, Nhã Lị An luôn nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy sức sống. Nền tranh cũng không phải sắc đỏ thẫm rực rỡ của hoa bỉ ngạn, mà là từng cụm từng cụm hoa diên vĩ nhu hòa, dịu nhẹ.
“Khụ… khụ khụ…” – Tiếng ho cất lên từ phía trong. Andre Công tước chống gậy, bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
“Thật thất lễ quá, để Ô Tư tiên sinh đợi lâu rồi.” – Giọng ông run run, nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.
Du Nghệ Trình đặt ly rượu xuống, mỉm cười đáp: “Không sao, là tôi mạo muội làm phiền Công tước đại nhân mới đúng.”
Andre nhìn anh, ánh mắt mang theo chút mong đợi, hỏi: “Ô Tư tiên sinh… có tin tức gì của An An không?”
Du Nghệ Trình hơi khựng lại một chút, quả đúng như anh suy đoán. Anh lắc đầu:
“Xin lỗi, hiện tại tôi vẫn chưa tìm thấy tin tức nào của tiểu thư Nhã Lị An.”
Andre khẽ cúi đầu, vẻ mặt thất vọng hiện rõ: “Tất cả đều là lỗi của ta… Là ta không chăm sóc tốt cho An An. Không biết giờ này con bé ra sao nữa…”
Du Nghệ Trình im lặng, ngồi cùng Andre trong một khoảnh khắc yên lặng đầy nặng nề. Một lúc sau, Andre chủ động lên tiếng: “Thật thất lễ, để tiên sinh chê cười rồi. Không biết ngài đến tìm ta là có việc gì?”
Du Nghệ Trình gật nhẹ, nói thẳng: “Chuyện là thế này, tôi tin rằng tiểu thư Nhã Lị An không thể nào tự nhiên mất tích như vậy. Tôi muốn tìm hiểu thêm về cô ấy, để nhanh chóng lần ra tung tích.”
Andre nghe vậy, liên tục gật đầu: “Được, được… Chàng trai trẻ, cậu có lòng rồi. Cứ hỏi đi, những gì ta biết đều sẽ nói.”
Du Nghệ Trình nhìn ông, ánh mắt nghiêm túc: “Xin hỏi… Công tước Kells và mẹ của Nhã Lị An là thật lòng yêu nhau mới kết hôn, hay là hôn nhân vì liên minh?”
Andre khẽ thở dài: “Là thật lòng yêu nhau… Ít nhất thì, Lily thật sự rất yêu Kells. Ban đầu ta không ủng hộ, vì lúc đó Kells và Lily chẳng hề môn đăng hộ đối. Ta từng muốn đưa Lily rời khỏi hắn, nhưng khi đó Lily đã mang thai Nhã Lị An… Ta không còn cách nào khác, đành chấp nhận để hai người họ ở bên nhau.”
Du Nghệ Trình hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao?”
Andre hồi tưởng lại, chậm rãi nói: “Sau khi Nhã Lị An ra đời chưa bao lâu, Kells từ bá tước đã được phong lên làm công tước. Trong chuyện này, ta cũng giúp hắn không ít. Dù sao ta cũng không thể để con gái mình gả cho một kẻ vô danh chỉ là bá tước nho nhỏ, đúng không? Dù danh hiệu công tước chỉ là hữu danh vô thực, thì vẫn hơn nhiều so với một kẻ ti tiện.”
Du Nghệ Trình hơi cụp mắt, hỏi sang hướng khác: “Vậy chi phí tổ chức tiệc sinh nhật của tiểu thư Nhã Lị An… là ai chi trả?”
Andre cười lạnh: “Kells nói là chia đôi, nhưng nhìn cách trang trí trên du thuyền thì rõ ràng chẳng đáng giá từng ấy. Gần như tất cả đều là ta chi tiền. Đến từng tuổi này rồi, hắn vẫn còn giữ cái thói sĩ diện hão đó.”
Du Nghệ Trình xoay nhẹ ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn ông: “Công tước đại nhân, ngài có biết khi còn sống Lily phu nhân có để lại thứ gì đặc biệt cho Nhã Lị An không?”
Andre trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Phu nhân của ta từng đưa cho Lily một con búp bê trông rất kỳ quái, còn đặt tên cho nó nữa. Nói là đồ gia truyền, có thể thay chủ nhân báo thù. Ta lúc ấy nghĩ chắc bà ấy chỉ nói đùa cho vui, làm gì có thứ quái gở như vậy? Nếu thật thế thì chẳng phải là búp bê vu cổ rồi sao? Nhưng bà ấy rất nghiêm túc, còn căn dặn Lily nhất định phải truyền lại món đồ ấy. Có lẽ… Lily đã đưa nó cho Nhã Lị An.”
Du Nghệ Trình khựng lại trong giây lát, rồi hỏi thêm: “Tính cách của Nhã Lị An tiểu thư… như thế nào?”
Andre nhắm mắt lại, như chìm vào ký ức xa xưa: “An An… là một đứa bé rất hiền lành. Con bé quá mức thuần khiết, luôn nghĩ mọi chuyện trên đời đều tốt đẹp. Dù bị cô lập, nó cũng cho rằng là lỗi ở mình. Khi còn nhỏ, nó từng đắp chăn tử tế cho cả một hàng búp bê mới chịu đi ngủ. Gặp con cháu hạ nhân, nó cũng luôn lễ phép chào hỏi, chẳng có chút tư tưởng giai cấp gì cả…”
Du Nghệ Trình hơi cau mày: “Nhã Lị An từng bị xa lánh sao?”
Andre gật đầu, giọng đầy thương xót: “Phải… Thân phận của con bé rất khó xử. Mẹ là con gái công tước, cha lại chỉ là con thứ của một bá tước. Dù chơi với đám trẻ con, nó cũng bị cô lập. Con cháu bá tước không dám thân thiết vì sợ bị xem thường, còn đám trẻ nhà công tước thì lại khinh rẻ nó.”
Du Nghệ Trình yên lặng lắng nghe tất cả, rồi đứng dậy, lễ phép cúi chào:
“Đa tạ Công tước đại nhân. Tôi đã hiểu rõ hơn rất nhiều. Xin phép cáo từ, hôm khác tôi sẽ lại đến thăm.”
Uông Nam Tuần đã đứng chờ sẵn ở cầu thang. Thấy Du Nghệ Trình đi ra, hắn thấp giọng hỏi: “Thế nào? Có nghe được gì không?”
Du Nghệ Trình khẽ gật đầu, sau đó cùng Uông Nam Tuần quay về tìm Mục Bắc Sanh và cặp song sinh, kể lại sơ lược những gì vừa nghe được.
Nghe xong, Uông Nam Tuần cau mày, thấp giọng đặt câu hỏi:
“Nhưng mà Kells tích lũy được nhiều vậy sao? Làm thế nào có thể mua cả một tòa trang viên? Hắn không cần chi phí sinh hoạt à?”
Mục Bắc Sanh nói: “Tôi vừa trò chuyện với một công chúa, biết được rằng Công tước Kells thật ra cũng không được Nữ vương sủng ái cho lắm. Tuy hắn mê tiền, nhưng tiền lương chẳng là bao. Nhưng cả nhà bọn họ đều từng mua bảo hiểm nhân thọ, có vẻ được đền bù kha khá. Hẳn là sau khi vợ hắn mất, Kells dùng số tiền đó cộng với nhiều năm tích cóp để chuyển vào trang viên kia, nhưng vẫn còn mang ít nợ.”
Du Nghệ Trình gật đầu đồng ý: “Kells vốn chẳng thương yêu vợ con mình. Cái chết của Lily lần đầu có thể là ngoài ý muốn, nhưng cái chết của Nhã Lị An chắc chắn là do hắn lên kế hoạch. Nếu đúng như vậy, thì chúng ta phải nghĩ cách vạch trần đuôi cáo của hắn.”
Tống Thu Đào xen vào: “Nhưng mà, anh Du, chúng ta chỉ còn sáu ngày. Muốn tìm Nhã Lị An, lại còn phải moi được chứng cứ Kells sát hại cô ấy, cảnh sát phá án cũng không nhanh đến vậy.”
Du Nghệ Trình khẽ cười: “Vậy thì mượn sức lực NPC một chút. Dù sao đây cũng là bản cho người mới, chắc không quá khó, kiểu gì cũng có cách giải quyết.”
Đúng lúc đó, hệ thống liên tục phát ra thông báo:
“Leng keng! Người chơi Đồng Cưu đã tìm được 7/99 Nhã Lị An.”
“Leng keng! Người chơi Mộ Hằng đã tìm được 6/99 Nhã Lị An.”
“Leng keng! Người chơi Lâm Ngọc Đồng đã tìm được 2/99 Nhã Lị An.”
…
“Tổng cộng đã tìm được 25/99 Nhã Lị An. Mong tất cả người chơi tiếp tục cố gắng nhé!”
Du Nghệ Trình nghe xong chỉ lẩm bẩm:
“Thêm 30 bình thủy tinh bên Aka Manto nữa, tổng cộng là 55…”
Ngay lúc anh còn đang tổng hợp manh mối, hệ thống bất ngờ phát ra một thông báo khiến cả đám người sững sờ:
“Leng keng! Rất tiếc phải thông báo, người chơi Phàn Kha đã kích hoạt điều kiện tử vong. Cơ thể đã tử vong. Bị buộc rời khỏi trò chơi.”
Liền sau đó là một tiếng thét thất thanh xé toạc bầu không khí.
Mọi người lập tức chạy đến hiện trường. Đồng Cưu và Mộ Hằng đã có mặt tại đó, Mã Thúy Hoa thì ngất xỉu ngay trên nền đất, trông như bị dọa đến mức mất ý thức.
Du Nghệ Trình hỏi Mộ Hằng: “Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Mộ Hằng lắc đầu: “Không rõ nữa. Lúc đó tôi đang tìm bình thủy tinh trong nhà vệ sinh công cộng, rồi nghe có tiếng gì đó ngã xuống đất. Tiếp theo là âm thanh từ hệ thống.”
Đồng Cưu cũng xác nhận không biết gì thêm.
Mộ Hằng ngồi xuống kiểm tra thi thể Phàn Kha một lúc, rất nhanh đã đưa ra phán đoán: “Bị siết cổ đến chết. Nhìn qua giống như là do Aka Manto làm. Nhưng tôi không hiểu sao cậu ta lại chọc tới Aka Manto, vì rõ ràng không chết trong nhà vệ sinh nữ. Có chút kỳ lạ…”
Tống Duy Mộ liếc nhìn Du Nghệ Trình, hỏi nhỏ: “Anh Du, anh đưa 30 bình thủy tinh cho Aka Manto thật sự an toàn sao?”
Du Nghệ Trình đáp: “Tôi đã hứa giúp Aka Manto điều tra sự thật và báo thù cho Nhã Lị An. Cô ấy đồng ý điều kiện đó, chắc không đến mức nuốt lời.”
Đồng Cưu ngờ vực: “Chỉ nói miệng thôi mà tin được sao?”
Du Nghệ Trình mỉm cười nhàn nhạt: “Dù cô ta có nuốt lời, tôi vẫn có cách lấy lại những bình thủy tinh kia. Không cần lo.”
Đồng Cưu tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu.
Du Nghệ Trình ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ thi thể Phàn Kha một lượt, cuối cùng lắc đầu phủ nhận suy đoán ban đầu của Mộ Hằng: “Không đúng, đây không phải Aka Manto làm. Tuy đúng là bị siết cổ, nhưng không trùng khớp với cách giết người của Aka Manto. Cô ta cũng từng siết cổ người, nhưng thi thể khi đó sẽ xuất hiện dấu hiệu xanh lam. Phàn Kha chết… giống như là bị NPC thủ tiêu.”