Mục Bắc Sanh nghi hoặc: “Trừ Aka Manto ra… còn ai lại ra tay giết người chơi nữa chứ?”
Tống Thu Đào ngồi xổm xuống quan sát thi thể một lúc rồi nói: “Khoan đã, hình như trong tay anh Phàn Kha có gì đó.”
Không biết từ đâu, Uông Nam Tuần lôi ra một đôi găng tay, đeo vào rồi cẩn thận tách từng ngón tay của Phàn Kha. Trong tay hắn đang nắm chặt một mảnh giấy vụn. Uông Nam Tuần nhặt lên nhìn qua, đọc: “Người được thừa kế: Kells.”
Mục Bắc Sanh nhíu mày: “Người được thừa kế? Ý là người thụ hưởng bảo hiểm sao? Trước đây tôi từng nghe mấy công nhân ở công ty ba bàn về chuyện một vị giám đốc giết vợ để lừa bảo hiểm. Có khi nào Kells cũng dùng thủ đoạn tương tự? Nhìn đầu mối lúc này giống hệt như một vụ giết vợ lấy tiền.”
Du Nghệ Trình day day ấn đường: “Giờ chúng ta phải tìm được bản hợp đồng bảo hiểm đó. Nhưng chỉ có bản hợp đồng thì chưa đủ, còn cần phải khiến Kells tự mình thừa nhận.”
Uông Nam Tuần cau mày: “Kells đâu phải kẻ ngốc. Sao có thể tự thú chứ?”
Du Nghệ Trình khẽ cười: “Vậy thì để chó cắn chó, tự tố giác lẫn nhau.”
Uông Nam Tuần ngạc nhiên: “Ý anh là… Kells còn có đồng lõa?”
Du Nghệ Trình nhún vai: “Chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc đúng.”
Mục Bắc Sanh vẫn chưa hết nghi hoặc: “Nhưng dù là Kells hay tình nhân của hắn là Mary, thì họ đều là quý tộc. Không đến mức thiếu tiền đâu, sao lại phải làm thế…”
Uông Nam Tuần cười khổ: “Sanh Sanh à, cậu đừng đánh giá thấp lòng tham con người. Càng có nhiều, lại càng muốn nhiều hơn. Ngược lại, mấy người chẳng có gì, lại dễ thỏa mãn hơn.”
Ngay sau đó, đội cảnh vệ trên du thuyền đến đưa thi thể Phàn Kha đi, cũng đỡ Mã Thúy Hoa đã ngất xỉu trở về phòng.
Du Nghệ Trình và Mộ Hằng cũng bị mời đi lấy lời khai đơn giản. Đội trưởng cảnh vệ Tiếu Ân hứa sẽ nghiêm túc điều tra vụ án mạng, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến cái chết kỳ lạ của người đầu tiên, Canh Trình.
Du Nghệ Trình xoa trán cùng Mộ Hằng quay trở lại phòng của mình: “Thái độ của Tiếu Ân cho thấy rõ Phàn Kha là bị người hại chết, không phải do Aka Manto ra tay.”
Vừa về đến phòng, Mộ Hằng đã không chờ được mà chia sẻ ngay phát hiện của mình với Du Nghệ Trình.
“Chính xác.” Du Nghệ Trình gật đầu.
“Nói cách khác, thế giới này cho phép sự tồn tại của các thực thể giống Aka Manto, kiểu như quỷ quái, nhưng cảnh sát vẫn có thể dựa vào đặc điểm tử trạng để phân biệt đâu là do người giết, đâu là do thứ khác gây ra.”
Hai người tiếp tục thảo luận thêm một lúc, sau đó Mộ Hằng rời khỏi phòng Du Nghệ Trình.
Chờ cho Mộ Hằng đi rồi, Du Nghệ Trình kéo rèm cửa ra, không nằm ngoài dự đoán, hắn lập tức nhìn thấy Aka Manto đang đứng ngoài cửa sổ.
Du Nghệ Trình bật cười:
“Không yên tâm đến mức này cơ à?”
Aka Manto dùng đôi mắt gần như không có lòng trắng nhìn chằm chằm Du Nghệ Trình một lúc lâu rồi mới lặng lẽ rời đi.
Du Nghệ Trình cũng chẳng mấy để tâm, rót cho mình một ly rượu nhẹ rồi nhấp vài ngụm. Sau đó anh đứng dậy, vừa quan sát bố trí phòng mình, vừa hồi tưởng thiết kế phòng của Mộ Hằng. Khi đang định ra ngoài, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Du Nghệ Trình nhanh chóng ra mở cửa, thấy Tống Duy Mộ và Tống Thu Đào thì liền để họ vào.
Tống Duy Mộ vào thẳng vấn đề:
“Anh Du, những người khác đều bị NPC kéo đi nói chuyện, hình như đang ‘trò chuyện thân mật’ gì đó. Chắc là họ cũng đang tranh thủ khai thác thông tin. Bọn tôi không liên lạc được nên đến tìm anh. Tôi và Thu Đào vừa phát hiện ra… Công tước Kells và tiểu thư Mễ Lị có vẻ rất thân thiết. Nhưng kiểu thân mật đó không giống tình nhân.”
Du Nghệ Trình suy nghĩ rồi nói:
“Có thể là… cha con chăng? Có lẽ Kells ngoại tình từ khi còn trong hôn nhân. Mà các cậu có biết Mễ Lị bao nhiêu tuổi không?”
Tống Thu Đào đáp:
“Ưm… chắc khoảng mười bảy? Nhìn cũng ngang ngửa chị Sanh Sanh ấy.”
“Hơn nữa, Mary vốn không phải tiểu thư chính thất gì cả,” Tống Thu Đào nói tiếp. “Cô ấy chỉ là con gái của vợ lẽ, là tứ tiểu thư. Công chúa Ngói Ninh Á khi phàn nàn cũng từng nói rằng Mary chẳng có năng lực cũng chẳng có địa vị, vậy mà cuối cùng lại là người thừa kế phần lớn tài sản.”
“Người không có năng lực nhất, lại được thừa hưởng gần hết di sản, đúng là quá kỳ lạ,” Tống Duy Mộ gật đầu phụ họa. “Anh chị cô ta đều lần lượt chết bất thường, ngay cả đứa em trai cùng cha cùng mẹ cũng đột nhiên phát điên, bị đưa vào viện tâm thần.”
Tống Duy Mộ tiếp lời: “Tôi từng âm thầm quan sát Mary một thời gian, phát hiện chỉ số IQ lẫn EQ của cô ta đều không cao, chỉ được cái đi đứng đoan trang. Nhìn thế nào cũng không giống người có khả năng mưu sát toàn bộ anh chị em ruột. Cho nên tôi nghĩ, lần này hẳn là do cô ta có điều kiện gì đó khiến Kells chịu giúp đỡ. Mà Kells lại đúng lúc để mắt tới khối tài sản khổng lồ của gia tộc Mary, thế là thuận nước đẩy thuyền, biến Mary thành tình nhân trong bóng tối của hắn. Nói thẳng ra thì, cô ta là kẻ thứ 3 thôi.”
“Phân tích không tệ.” Du Nghệ Trình gật đầu tán đồng.
“Dù Mary trông không thông minh, nhưng nếu thực sự làm những chuyện như vậy thì chắc chắn không phải là kiểu não cá vàng mê trai đơn thuần. Trên tay cô ta nhiều khả năng cũng đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của Kells. Hôm trước, Uông Nam Tuần có nói với tôi, ở buổi đấu giá, Kells đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một chuỗi vòng cổ ruby, nghe nói xa xỉ đến mức vô lý, chắc là để tặng Mary. Các cậu có thấy cô ta đeo vòng cổ đó chưa?”
Tống Duy Mộ lắc đầu: “Không thấy. Nhưng mà… công tước chẳng phải nổi tiếng keo kiệt, coi tiền như mạng à? Sao lại hào phóng với Mary như thế?”
“Kells dù sao cũng phải thường xuyên lấy lòng Mary. Dù gì bây giờ họ cũng là tình nhân, mà Mary thì lại biết quá nhiều bí mật của hắn. Cho dù trên tay Kells cũng có nắm điểm yếu của Mary, nhưng nếu tình cảm rạn nứt, Mary kiểu người ích kỷ độc ác thế kia, ai dám đảm bảo cô tq sẽ không liều lĩnh chơi bài ngửa với hắn?”
Du Nghệ Trình kiên nhẫn giải thích. “Dục vọng kiểm soát của Kells rất mạnh, chắc chắn hắn sẽ tìm cách tẩy não Mary, khiến cô ta cam tâm tình nguyện phục vụ cho mình. Mà quá trình đó, ít nhiều cũng phải chi chút vật chất ra để đổi lấy lòng trung thành.”
Tống Duy Mộ nghe vậy thì như bừng tỉnh, liên tục gật đầu.
Du Nghệ Trình quay sang nhìn Tống Thu Đào: “Vậy Tiểu Đào, em có thể nói rõ hơn xem… Mary là người thế nào?”
“Mary à…” Tống Thu Đào nghiêng đầu suy nghĩ.
“Cô ta thường xuyên đánh mắng thị nữ bên cạnh, mỗi lần gặp Kells và tiểu thư Mễ Lị thì đều len lén đi một mình, chẳng bao giờ dẫn theo ai cả. Nhìn qua thì thấy cô ta không có một người tâm phúc nào thật sự đáng tin, có vẻ là kiểu người không tin bất kỳ ai.”
“Không tin ai cả…” Du Nghệ Trình gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tổng kết lại: “Thế thì bản chất cô ta cũng chẳng tin Kells, điểm này có thể khai thác. Nếu may mắn, có khi chúng ta còn tìm được bằng chứng phạm tội nàng đang giữ để phòng thân.”
Tống Duy Mộ cau mày: “Nhưng loại chứng cứ đó chẳng phải nên tiêu hủy đi mới đúng sao? Cô ta giữ lại làm gì?”
“Tôi nói là chứng cứ phạm tội của Kells, chứ không phải của cô ta.”
“À à, thì ra là vậy…” Tống Duy Mộ gật đầu.
Lúc này, Tống Thu Đào mỉm cười ngọt ngào, nhìn Du Nghệ Trình:
“Vậy để em đi thử xem. Em là công chúa đích tôn, thân phận khá cao quý, lại là trẻ con, Mary sẽ không đề phòng đâu. Hơn nữa cô ta cũng chẳng có lý do gì để từ chối cho em vào phòng.”
Du Nghệ Trình gật đầu đồng ý:
“Được. Lúc em vào phòng thì để Đồng Cưu giả làm thị nữ đi theo sau. Đợi khi vào rồi thì bảo Đồng Cưu đứng ngoài cửa.
Mục Bắc Sanh sẽ giả dạng thành người dọn vệ sinh. Chờ Đồng Cưu mở cửa thì lẻn vào, tốt nhất là không gây ra tiếng động. Em cứ ngồi với Mary ở phòng khách, thiết kế du thuyền ở khu huyền quan vốn không nhìn thấy được phòng khách. Nhà vệ sinh nằm cạnh huyền quan, Mục Bắc Sanh sẽ tìm cơ hội lẻn vào đó.
Tốt nhất là đừng để bị phát hiện. Dù có bị phát hiện thì cũng có thể viện cớ là đến dọn vệ sinh. Sau đó em tìm cách lừa Mary rời khỏi phòng, để Mục Bắc Sanh tranh thủ mở két sắt, xem thử bên trong có tài liệu hay vật gì đáng ngờ không. Nếu tìm được thì cũng đừng kiểm tra kỹ, cứ lập tức mang ra ngoài. Bọn tôi sẽ phối hợp kéo dài thời gian giúp tụi em.”
Tống Duy Mộ hỏi: “Vậy anh Du, két sắt nhà người ta mở kiểu gì?”
“Uông Nam Tuần với Mục Bắc Sanh là thanh mai trúc mã, lúc trước Uông Nam Tuần từng kể là Mục Bắc Sanh biết mở khóa. Mẹ cô ấy hồi xưa từng khoá điện thoại và truyện tranh vào ngăn tủ trong suốt để ép học hành, mà Uông Nam Tuần đã dạy cô ấy cách mở. Đến khóa hiện đại còn mở được, két sắt kia chắc cũng xử lý được.”
Tống Thu Đào gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Du Nghệ Trình tiếp lời: “Giờ hai người đi tìm Mục Bắc Sanh và Đồng Cưu trước đi, chắc cũng thoát thân rồi. Bàn bạc kỹ kế hoạch với các cậu ấy xem có khả thi không. Bọn tôi sẽ đi cùng Uông Nam Tuần và Mộ Hằng tiếp tục tìm mấy cái bình thủy tinh. Một tiếng sau gặp lại ở phòng tôi.”
“Ok.”
Du Nghệ Trình còn dặn dò thêm vài chi tiết, rồi tiễn hai chị em rời khỏi phòng.
Anh nhanh chóng tìm được Uông Nam Tuần và Mộ Hằng, kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi rồi nói: “Chúng ta đi khoang hạng hai và khoang hạng ba tìm thử. Aka Manto chỉ hoạt động trong khoang hạng nhất và khoang đáy, hai khu vực đó chắc cô ta đã lục soát sạch rồi. Trừ phòng của hung thủ và đồng bọn thì chắc không còn nơi nào cô ta có thể tiếp cận.”
Mộ Hằng nghi hoặc: “Nói đi cũng phải nói lại, sao Kells lại giữ mấy cái bình thủy tinh đó trên du thuyền? Nếu là tôi, chắc chắn đã lén đem vứt xuống biển hoặc giấu ở nơi nào khó bị tìm thấy rồi. Giữ lại chẳng hợp lý chút nào, quá rủi ro.”
“Ngay cả con gái ruột cũng ra tay giết hại, lại còn để một đứa bé vu cổ bí ẩn bên cạnh nó, chứng tỏ trong lòng hắn đầy tội lỗi. Mấy cái bình này có thể là một phần của vu thuật.” Du Nghệ Trình ngừng lại một chút rồi nói, “Dĩ nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi. Cứ chờ kết quả điều tra đã.”
Bọn họ đi tới khoang hạng hai, trong vòng một tiếng đã tìm được ba cái bình thủy tinh bị vỡ vụn mang nhãn Nhã Lị An.
Một giờ sau, bảy người tập hợp lại ở phòng Du Nghệ Trình.
Nghe xong kế hoạch của Tống Thu Đào và Tống Duy Mộ, Uông Nam Tuần có chút lo lắng: “Phòng tôi ở gần phòng Mary, để tôi ở đó tiếp ứng Sanh Sanh.”
Mục Bắc Sanh không phản đối đề nghị đó.
Mộ Hằng thấy không có phần mình thì cũng chủ động: “Vậy tôi đi trông chừng xem Mary khi nào rời phòng.”
Nhìn Mục Bắc Sanh và Đồng Cưu đang thay sang đồng phục hầu gái, Uông Nam Tuần thuận miệng hỏi Tống Duy Mộ: “Ủa, mà mấy bộ đồ hầu gái này lấy ở đâu ra thế?”
“Thu Đào lén lấy từ phòng thay đồ của nhân viên. Ở đó có nhiều đồ dự phòng, chắc sẽ không ai phát hiện.”
Rất nhanh sau đó, Mộ Hằng quay trở lại: “Mary vừa về phòng rồi.”
Du Nghệ Trình khẽ ho một tiếng: “Chuẩn bị hành động thôi.”