Thành phố A mưa như trút nước, trên đường phố vốn phồn hoa nay dấu chân thưa thớt. Thi thoảng có vài người bung dù bước vội qua, nhưng rất nhanh đã biến mất sau những khúc ngoặt, chỉ để lại những vũng nước đọng khắp mặt đất.
Vào ngày mưa, trạm tàu điện ngầm lại trở thành nơi đông người nhất.
Du khách kéo vali hành lý, hoặc dân văn phòng không có hai ngày nghỉ, ra vào liên tục ở trạm tàu, để lại những dấu chân đen ngòm trên nền đất.
“Trạm tiếp theo… rè rè…”
Hệ thống phát thanh trên tàu bỗng phát ra tiếng rè rè, sau đó lại khôi phục bình thường, chỉ là không ai nghe rõ được trạm kế tiếp là gì.
Con tàu gào thét lao đi trong đường hầm tối đen, toàn bộ đường hầm chỉ có vài chiếc đèn nhỏ lập lòe sáng lên.
Ngày thường đường hầm không dài đến thế, nhưng hôm nay lại như thể kéo dài vô tận, không tài nào nhìn thấy điểm cuối.
Du Nghệ Trình tựa vào lưng ghế, lật xem bản ghi thí nghiệm lưu trong điện thoại. Không hiểu sao anh cảm thấy tim đập nhanh hơn hẳn bình thường.
Bên cạnh anh, một nam sinh cấp ba đang nói chuyện với cô bạn gái:
“Sao lại thế này? Sao lâu vậy mà vẫn chưa tới? Tiểu Mạnh nói chỉ mất mười lăm phút là đến trạm cơ mà?”
Cô gái mắt ngấn nước, trong mắt tràn đầy hoang mang, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao bên ngoài lại tối thế?”
Cô mở điện thoại nhìn thoáng qua, khó hiểu hỏi: “Sao lại không có tín hiệu? Nam Tuần, điện thoại cậu có tín hiệu không?”
Nam sinh được hỏi liền mở điện thoại ra xem: “Tớ cũng chẳng có. Rõ ràng đã bật dữ liệu mà…”
Đèn trong khoang xe dần dần tối đi. Một bé gái nhỏ lo lắng nắm chặt tay chị song sinh, giọng run run: “Chị ơi, chỗ này lạ quá… Em sợ. Bọn họ có đuổi theo không?”
Chị cô bé cố giữ bình tĩnh, vỗ về vai em gái đang run lên: “Thu Đào, đừng sợ. Có chị đây, không sao đâu.”
Du Nghệ Trình cũng nhìn hai chị em song sinh ấy. Anh thấy trên mặt người chị rõ ràng cũng đầy hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh để dỗ em gái.
Anh cụp mắt nhìn điện thoại trong tay, bất ngờ phát hiện ngay cả điện thoại của anh cũng chẳng có tín hiệu.
Người đồng nghiệp ngồi bên trái anh là Mộ Hằng có vẻ bối rối, khẽ nói: “Anh Trình, rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy? Cảm giác chỗ nào cũng là lạ… Không phải chúng ta bị lạc vào không gian kỳ quái nào đấy chứ?”
Không đợi Du Nghệ Trình trả lời, chiếc đồng hồ treo trên tàu không biết từ khi nào phát ra một tiếng vang lớn.
“Đang!”
Kim đồng hồ dừng chính xác ở vị trí số “8”.
Khi mọi người còn đang thấp thỏm bất an, đoàn tàu bất ngờ rung lắc dữ dội, khiến hành khách nghiêng ngả hết cả.
Du Nghệ Trình vội nắm chặt tay vịn để tránh bị ngã, thuận tay kéo lại bé gái vừa bị hất ra xa.
Cô bé theo phản xạ muốn tránh ra, nhưng khi nhận ra Du Nghệ Trình không có ý xấu, liền mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cái tàu chết tiệt gì thế này! Tài xế lái tàu kiểu gì vậy, rác rưởi hết sức!” Một thanh niên trông như học sinh cấp ba hét ầm lên.
“A di đà phật, Bồ Tát phù hộ…” Một phụ nữ trung niên nhắm nghiền mắt, tay siết chặt tay vịn, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
Ngay lúc mọi người còn chưa kịp định thần, tàu điện ngầm bỗng dừng lại mà không báo trước.
“Phanh!” một tiếng vang lớn, một ông lão bị hất văng ra ngoài, nặng nề đập vào cửa kính. Chỉ trong nháy mắt, đầu ông đập vỡ toang, máu chảy đầm đìa, không phát ra lấy một tiếng rên.
Còn chưa kịp để mọi người phản ứng, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, khiến ai nấy hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại theo phản xạ.
Đợi đến khi Du Nghệ Trình mở mắt ra lần nữa, trong khoang tàu đã không còn lấy một bóng người. Chỉ có mấy người ban nãy đứng cạnh anh ở góc số 4 vẫn còn đó, còn ông lão vừa mới đập đầu – không rõ sống chết – thì đã biến mất.
Xung quanh bỗng rơi vào một khoảng im lặng quỷ dị.
Bác gái lúc nãy còn lẩm bẩm cầu Phật Tổ phù hộ giờ sợ đến ngã ngồi xuống đất, lắp bắp hỏi:
“Chuyện… chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Người đâu? Mọi người đi đâu cả rồi?!”
Du Nghệ Trình tháo mắt kính viền vàng xuống, tiện tay treo lên cổ áo, liếc nhìn Mộ Hằng đang đơ người bên cạnh mình, bình tĩnh nói như không có chuyện gì:
“Có vẻ như giấc mơ trở thành Conan của cậu thành sự thật rồi đấy.”
Mộ Hằng ngơ ngác mất vài giây rồi mới nói:
“Sao lại thế này? Đây là chỗ nào vậy?”
Thứ đáp lại cậu là một giọng nói máy móc nhẹ nhàng vang lên giữa không trung ——
“Leng keng! Đã đến trạm cuối – Lối vào Gương Quỷ! Chào mừng mọi người bước vào thế giới Gương Quỷ!”
“Các bạn đang là ‘người chơi mới’, muốn vào được khu nghỉ ngơi của Gương Quỷ thì trước tiên phải vượt qua bản đồ tân thủ. Mong các người chơi mới cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nha ~”
“Nếu vượt ải thành công, các bạn sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Nhưng nếu thất bại… thì cũng sẽ nhận được hình phạt tương ứng. Người thất bại sẽ bị giữ lại trong Gương Quỷ và bị ‘đồng hóa’ hoặc là… trực tiếp t·ử v·ong đó nha.”
Mọi người trong khoang tàu nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng. Du Nghệ Trình hơi cau mày, ánh mắt đào hoa sắc bén đảo qua nơi phát ra âm thanh, một cái loa phát thanh vốn không hề tồn tại trong khoang tàu.
Giọng nói của hệ thống vẫn tiếp tục vang lên:
“Mọi người chắc giờ vẫn còn đang hoang mang lắm đúng không? Không sao hết đâu nha ~ Chỉ cần các bạn bước ra khỏi tàu điện ngầm thì sẽ hiểu lời của ‘hệ thống bảo bảo’ đang nói là gì!”
“Là một hệ thống tử tế và đáng yêu, tôi xin nhắc nhở nhẹ: nếu còn ở lại trên tàu quá 5 phút, người chưa rời khỏi sẽ bị hệ thống bảo bảo ‘tự động xóa sổ’ đó! Vậy nên nhanh nhanh tiến vào thế giới Gương Quỷ đi nào ~”
Cánh cửa tàu vốn đang đóng chặt bắt đầu mở ra chậm rãi. Bên ngoài là một màn đen đặc, không thấy rõ gì cả.
Du Nghệ Trình tháo kính treo ở cổ xuống, đeo lại lên mắt, giọng nhàn nhạt:
“Đi thôi, ra ngoài xem sao.”
Mộ Hằng giữ tay Du Nghệ Trình lại:
“Anh chắc chứ?”
“Ừ, chắc. Tò mò xem bên trong rốt cuộc là cái gì.” Du Nghệ Trình nhìn về phía phát thanh, “Hơn nữa, chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác.”
Mộ Hằng từ trước đến nay luôn tin tưởng Du Nghệ Trình vô điều kiện. Cậu gật đầu:
“Được, nghe theo anh.”
Du Nghệ Trình vừa bước ra khỏi cánh cửa, lại lần nữa nghe thấy giọng nói vừa nãy:
“Chào mừng đến với phó bản dành cho người mới! Chúc các bé đáng yêu sớm vượt ải thành công. Vậy thì, chúc mọi người may mắn nhé ——”
Cùng lúc Du Nghệ Trình và Mộ Hằng rời đi, những người khác cũng nhanh chóng theo sau, chẳng ai muốn ở lại một mình trong chiếc toa tàu quỷ dị này.
“Leng keng! Phó bản người mới đã tập hợp đủ 12 người chơi!
Đang tiến hành rút phó bản…
Đang xác nhận thông tin người chơi… Xác nhận xong.
Đang tải phó bản… Tải xong!
Tên phó bản: [Du thuyền mộng ảo]
Chế độ: [Nhiều người chơi (12 người)]
Hệ thống đã tự động loại bỏ người chơi không đạt tiêu chuẩn.”
“Leng keng!
Phó bản [Du thuyền mộng ảo] chính thức khởi động!”
Du Nghệ Trình bước qua cánh cửa tàu điện ngầm, xung quanh bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ, Mộ Hằng người đi vào cùng anh chẳng biết đã biến đi đâu. Mọi thứ xung quanh tối đen, chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt nơi xa xa.
Anh đứng tại chỗ, gọi một tiếng: “Mộ Hằng”, nhưng không có ai đáp lại. Không còn cách nào khác, Du Nghệ Trình đành một mình tiến về phía ánh sáng ấy.
Càng đến gần, khung cảnh xung quanh anh bỗng chốc thay đổi.
Du Nghệ Trình cảm thấy như mình đang đứng giữa một buổi yến tiệc trang trọng: phía trên là đèn chùm pha lê cầu kỳ treo trên trần, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo; bàn ăn bằng gỗ đặc được bày biện bộ đồ ăn sang trọng và những món ăn tinh xảo.
Trên tường treo đầy tranh sơn dầu, màu sắc trong tranh hoặc u tối kỳ quặc, hoặc lại tươi sáng đến mức quái dị, không hề ăn khớp với khung cảnh xa hoa của buổi tiệc này.
Trong hội trường, phần lớn người đều mặc quần áo lộng lẫy, họ tụm năm tụm ba trò chuyện, khuôn mặt mang theo nụ cười có thể là chân thành, cũng có thể là giả tạo.
Chỉ có một số ít người nét mặt hoảng loạn, giống như những con ruồi mất đầu, lạc lõng, bối rối đi quanh hội trường mà chẳng biết mình đang làm gì.
Du Nghệ Trình cúi đầu nhìn lại quần áo mình đang mặc, là một bộ vest trắng sang trọng, kết hợp với cặp kính viền vàng, trông rất quý tộc. Trong tay cậu, không biết từ bao giờ, còn xuất hiện thêm một ly rượu vang đỏ.
Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống vang lên ——
“Leng keng! Tiến vào phó bản 《Du thuyền Mộng Ảo》!”
“Nội dung chính tuyến đang được tải xuống… Tải xong!”
Bắt đầu phát thanh hệ thống, chỉ người chơi có thể nghe thấy ——
Công tước Kells vô cùng sủng ái con gái duy nhất là tiểu thư Nhã Lị An. Để khiến con gái vui vẻ, vào dịp sinh nhật tuổi 18 sắp tới, Công tước Kells đã chuẩn bị cho Nhã Lị An một buổi yến tiệc kéo dài bảy ngày trên du thuyền. Ông còn mời rất nhiều thành viên hoàng thất và quý tộc đến chung vui.
Nhưng ba tiếng sau khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, mọi người phát hiện tiểu thư Nhã Lị An đã biến mất. Không ai biết cô đã đi đâu. Công tước Kells vô cùng lo lắng, tuyên bố rằng ai tìm được tiểu thư Nhã Lị An sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
Nếu trong vòng bảy ngày không tìm ra Nhã Lị An, người chơi sẽ bị coi là thất bại qua cửa, bị trừ 1000 điểm tích lũy. Vì các bạn là người chơi mới, điểm hiện tại bằng 0, nên một khi thất bại sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Để bảo toàn tính mạng, mong các người chơi nhanh chóng tìm được tiểu thư Nhã Lị An! Ngoài ra, xin mọi người kịp thời kiểm tra lại thân phận của mình trong phó bản nhé.
Theo quy tắc của Gương Quỷ, người bước vào phải ghi nhớ các điều sau:
1. Người vị thành niên sẽ nhận được sự bảo hộ nhất định, đặc biệt là trẻ nhỏ sẽ được ưu đãi đặc biệt. Tuy nhiên, hệ thống không đảm bảo an toàn tuyệt đối cho họ.
2. Trong phó bản dành cho người mới, trừ các yêu cầu cốt truyện, người chơi không được sát hại lẫn nhau.
3. Trong phó bản dành cho người mới, phải tôn trọng NPC, không được chủ động tấn công họ.
4. Nếu thất bại thông quan, người chơi có thể gặp phải cái chết thật ở thế giới hiện thực hoặc bị NPC đồng hóa, vĩnh viễn mắc kẹt trong thế giới này.
Sau khi hệ thống phát thông báo, trước mặt Du Nghệ Trình xuất hiện một màn hình, ghi rõ thân phận được hệ thống phân:
Bạn nhận được lời mời từ Công tước, đến tham dự sinh nhật của tiểu thư Nhã Lị An. Thân phận của bạn là Nhị công tử của đương kim Tể tướng – thiếu gia Ô Tư.
Sau khi xem xong, màn hình liền biến mất.
Du Nghệ Trình nhấp một ngụm rượu nhẹ, không chút hoảng loạn đi về một góc, ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhấm nháp rượu vang đỏ, làm ra vẻ thờ ơ, lắng nghe mấy quý phu nhân gần đó đang oán trách:
“Công tước Kells thật là, chẳng qua là một buổi xã giao thôi, ai lại quan tâm Nhã Lị An có mặt hay không? Chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu, thật mất hứng.”
“Đúng vậy, lời ông ta nói là có ý gì? Chúng ta còn cần mấy cái phần thưởng vớ vẩn đó sao? Bản công chúa đích thân đến đã là nể mặt lắm rồi, còn bắt ta đi tìm người à? Thật là nực cười. Nếu không phải phụ vương bắt ép, ta còn chẳng thèm đến.”
“Ta cũng vậy. Nếu không phải nể mặt Công tước Andre, ta còn lâu mới đến.”
“Nhã Lị An tiểu thư cũng thật là vô phép, một buổi tiệc sinh nhật đang yên đang lành bị cô ta làm rối tung. Dù sao cũng là đại tiểu thư nhà Công tước, sao lại chẳng có tí lễ nghi nào?”
“Dù gì cũng không phải quý tộc thuần huyết, lại không được chính mẫu thân dạy dỗ, không có giáo dưỡng cũng là bình thường thôi.”
Khi mấy người đang oán trách, một giọng nói non nớt vang lên:
“Chị, chị, sao mọi người không thích tiểu thư Nhã Lị An vậy? Cô ấy làm gì sai sao?”
Người tự xưng là công chúa quay đầu lại nhìn cô bé, ngạc nhiên nói:
“Elizabeth, em đến khi nào thế? Sao chẳng nghe thấy tiếng?”
Cô bé có đôi mắt hạnh lấp lánh, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, buộc tóc hai bên thành đuôi ngựa xoăn nhẹ, ôm trong ngực một con cáo bông màu hồng xinh xắn, trông vô cùng đáng yêu.
Elizabeth mỉm cười ngọt ngào:
“Em vẫn luôn ngồi đây mà, chị không nhận ra sao?”
Công chúa xua tay:
“Trẻ con đừng tò mò nhiều thế. Việc người lớn đừng xen vào. Chúng ta không ghét tiểu thư Nhã Lị An đâu. Em đi tìm Anna Bell chơi đi. Ta đang nói chuyện với bạn.”
Elizabeth không rời đi mà làm nũng:
“Chị nói cho em biết đi mà, được không?”
Công chúa vốn không có kiên nhẫn với trẻ con, nghe vậy liền cau mày nói:
“Đi đi đi, trẻ con mà lắm chuyện thế. Có việc gì quan trọng thì hãy đến tìm ta.”
Elizabeth thất vọng “à…” một tiếng, rồi nói:
“Vậy em đi tìm chị khác nhé.”
Nói rồi ôm chặt con cáo bông, buồn bã rời đi.
Du Nghệ Trình nghe thêm một lúc, thấy mấy quý phụ nhân kia không còn nhắc tới Nhã Lị An nữa. Anh bèn quan sát xung quanh một hồi, rồi đứng dậy đi xem các bức tranh treo trên tường.
Trên tường toàn là tranh sơn dầu, có vài bức nền đỏ đậm, trông giống như là máu đã khô lại.
Nội dung tranh có phong cảnh, có chân dung. Các thiếu nữ trong tranh đều mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất nỗi bi thương. Tranh phong cảnh thì toàn là hoa từ hoa viên, cửa sổ, đến đồng hoa rộng lớn, nhưng tất cả đều chỉ vẽ hoa Bỉ Ngạn đỏ rực.
“Thiếu gia Ô Tư, đã đến giờ nghỉ ngơi. Mời ngài theo tôi về phòng nghỉ.”
Một nữ hầu gái chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Du Nghệ Trình, giọng nhẹ nhàng nói:
“Trên du thuyền có quái vật, trừ tình huống bắt buộc, xin đừng ở một mình nơi vắng vẻ.”
Du Nghệ Trình đưa ly rượu rỗng cho hầu gái, chậm rãi chỉnh cổ áo, giọng kéo dài:
“Cô gái, có thể phiền cô nói cho tôi biết Công tước có những yêu cầu gì không?”
Hầu gái đỏ mặt, vội đáp:
“Công tước không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hy vọng các vị đúng giờ ăn cơm, đúng giờ nghỉ ngơi.”
Nói rồi cô định nhận lấy ly rượu từ tay anh.
Du Nghệ Trình khéo léo tránh không để cô chạm vào, rồi mới đưa ly cho cô, mỉm cười:
“Du thuyền này lớn như vậy, trí nhớ tôi lại kém, không nhớ rõ phòng mình ở đâu. Có thể làm phiền cô đưa tôi về phòng được không?”
Hầu gái ngượng ngùng gật đầu, đưa tay làm tư thế mời:
“Mời thiếu gia Ô Tư theo tôi.”