Cả nhóm người chơi sau khi chứng kiến kẻ trong gương mang gương mặt Tô Diệc đều mang tâm lý hoài nghi. Dù Tô Diệc là người giải mã, cứu người, nhưng hình ảnh máu me trong tấm gương khiến ai cũng rùng mình.
> “Lỡ như cậu ta… chính là bản sao thì sao?”
“Tôi không tin vào gương nữa! Gương có thể nói dối!”
Nhưng không ai dám tách khỏi Tô Diệc.
Vì cậu là người duy nhất hiểu cơ chế phó bản này.
---
🔍 Trong một căn nhà bỏ hoang.
Tô Diệc vẽ sơ đồ thành phố bằng than lên tường.
> “Thành phố này có quy tắc ẩn: kẻ phản chiếu không thể rời xa chiếc gương gốc của mình quá 100m. Nếu chúng ta tìm được các gương gốc, có thể khóa bản sao lại.”
Một người chơi nữ nhút nhát hỏi:
> “Cậu... làm nghề gì ngoài đời mà biết nhiều thế?”
Tô Diệc mỉm cười:
> “Tiến sĩ thần kinh học. Từng nghiên cứu loạn trí, phân ly nhân cách, và các hiệu ứng phản chiếu. Có chút kinh nghiệm.”
Kỳ Huyền bật cười trong đầu:
> 【Nói kiểu đó như không nhắc gì đến anh vậy, Diệc.】
【Anh có mặt trong cả luận án tiến sĩ của em đó, nhớ không?】
Tô Diệc dịu giọng:
> 【Tất nhiên nhớ. Không có anh… sao em phát điên nổi?】
---
🌒 Nửa đêm.
Nhóm tạm trú tại một căn biệt thự cũ. Mỗi người soi vào gương đeo cổ trước khi ngủ để kiểm tra bản thân.
Tô Diệc là người cuối cùng.
Gương phản chiếu… là Kỳ Huyền.
> “Chào buổi tối, Diệc.”
Ánh mắt đỏ máu trong gương mỉm cười lạnh lùng.
> 【Anh ra ngoài đi. Em chưa cần.】
【Còn chưa ai chạm em, chưa ai phản bội, chưa ai bỏ em lại. Em chưa muốn phá tan mọi thứ.】
> 【Được thôi…】 – Huyền cười khẽ – 【Nhưng nhớ nhé, Tô Diệc. Dù em không gọi tên anh… thì cũng là anh giữ cho em an toàn suốt đêm.】
---
🌫️ Tiếng hét vang lên từ tầng trên.
Tô Diệc lao lên. Một người chơi bị kéo mất… trong gương treo tường.
Chiếc gương giờ vỡ toác, máu loang đỏ sàn gỗ.
> “Chúng ta bị săn rồi…” – Ai đó thì thào.
“Có bản sao nào đang trà trộn giữa chúng ta.”
Tô Diệc nhìn quanh. Đôi mắt ánh lên thứ gì đó u ám:
> “Chúng ta phải kiểm tra gương từng người. Bản sao không thể lừa được thuật ấn xạ.”
---
🪞 Thử nghiệm.
Mỗi người đứng trước gương, tay đặt lên ấn pháp đơn giản Tô Diệc dạy.
Người nào làm sai sẽ bị phát hiện là bản sao.
Tới một người – ánh sáng trong gương không phản chiếu tay.
> “Khoan đã… sao… sao lại…”
“Cậu ta là giả! Giết hắn!”
---
🩸 Một bóng đen lao ra từ trong gương, sắc mặt vặn vẹo, giọng nói phát ra ba tầng âm khác nhau.
Nhưng khi cả nhóm còn đang hỗn loạn, Kỳ Huyền đột nhiên thay thế Tô Diệc.
Cơ thể thay đổi. Mắt đỏ rực. Gương mặt u ám.
Không cần giải thích, không cần lên tiếng.
Chỉ có một cú đá làm đầu bản sao bể như quả dưa hấu.
---
Mọi người sững sờ. Không ai dám lại gần.
Kỳ Huyền lau máu, nhìn qua vai:
> “Tụi mày không cần biết tao là ai.”
“Nhưng nếu đứa nào nghi ngờ Tô Diệc… tao sẽ giết luôn đứa đó.”
---
🌕 Rạng sáng. Một mình trong phòng, Tô Diệc nhìn tay mình – vẫn dính máu từ bản sao bị giết.
> 【Anh lại ra tay nặng quá.】
【Mọi người sợ em rồi.】
Kỳ Huyền khẽ bật cười:
> 【Thì để họ sợ. Như vậy, không ai dám đến gần em ngoài anh.】
Tô Diệc thở dài…
…nhưng lại cười rất nhẹ.
> 【Anh đúng là điên.】
> 【Vì em mà điên. Và mãi sẽ là vậy, Diệc.】