Sau cái chết bất ngờ của người chơi nam bị “Kỳ Huyền ” bẻ cổ, không khí trong sảnh chính trở nên căng thẳng tột độ.
> “Tại sao hệ thống không đá hắn ra?”
“Hắn là người chơi mà giết người… lẽ nào là Boss?”
“Nhưng ban nãy rõ ràng là người khác cơ mà?! Mặt khác, giọng nói khác!”
📣 [Thông báo hệ thống]:
> Người chơi số hiệu 013 có tình trạng nhân cách phân ly, thuộc nhóm người chơi “Đặc biệt” do hệ thống xác nhận.
Mỗi nhân cách mang đặc tính, hình thái, và gương mặt riêng.
Người chơi này vẫn được giữ quyền tham gia phó bản.
🧠 Trong đầu, hai giọng nói lại vang lên:
Kỳ Huyền (nhân cách công):
> 【Thấy chưa. Hệ thống cũng không cấm anh. Anh có thể giết người, cười, rồi mặc lại bộ da thiên sứ kia.】
Tô Diệc (nhân cách thụ):
> 【Ừm… nhưng mà giết ngay từ phó bản đầu tiên thì… hơi mất thiện cảm quá.】
【Tối thiểu cũng phải để người ta thấy tụi mình có IQ chứ?】
Kỳ Huyền :
> 【IQ là của em. Anh chỉ cần giết.】
---
Cánh cổng phó bản mở ra.
Người chơi được chia làm hai nhóm.
Tô Diệc – lần này là thiên thần dịu dàng – đứng bên nhóm A. Gương mặt hiền lành, ánh mắt lo lắng:
> “Tôi sẽ đi theo mọi người. Nếu cần lý luận logic hay giải mã, tôi có thể giúp.”
Một người chơi nữ thì thầm với bạn:
> “Anh ta… chẳng phải hôm qua giết người sao? Nhưng giờ nhìn khác hẳn… lạ thật.”
“Thấy bảo là đa nhân cách. Nhưng gương mặt thay đổi luôn thì ghê quá.”
---
🌆 [Phó bản 01 – Thành Phố Gương]
> Mỗi người được phát một chiếc gương đeo cổ.
Nhiệm vụ: Tìm “phiên bản phản chiếu” – kẻ giả danh trong thành phố.
Nếu không tìm ra trước 24 giờ, phiên bản đó sẽ giết bạn.
---
Giữa đêm.
Tô Diệc cùng nhóm dừng lại tại một cửa hàng gương.
Cậu soi gương, bỗng sững người.
Trong tấm gương — không phải cậu.
Mà là Kỳ Huyền.
Đôi mắt đỏ, tóc đen dài, làn da nhợt nhạt, nụ cười rợn gáy.
Nhưng hắn không nói gì… chỉ đứng đó, nhìn cậu, giơ tay vẫy nhẹ.
> “Em, có cần anh giúp không?”
> 【Không. Đây là phó bản của em.】 – Tô Diệc hít sâu. – 【em sẽ tự giải được, anh nghỉ đi.】
> 【Anh không rời đi. Anh sẽ nhìn tụi nó từng người phản bội em Tô Diệc à… Anh sẽ giết nếu tụi nó dám chạm vào em .】
---
🪞 Nửa đêm, một người chơi trong nhóm A đột nhiên bị kéo vào gương soi.
Mọi người hoảng loạn.
Tô Diệc lập tức lao tới, vẽ ký hiệu lượng tử bằng phấn trắng lên gương, miệng lẩm bẩm:
> “Thành phố này phản chiếu bản ngã. Kẻ trong gương là một ‘bản sao’ – không chỉ hình dáng, mà còn ký ức. Nhưng bản sao không có linh hồn.”
Phấn trắng sáng lên.
Cậu kéo được người chơi ra… nhưng trong gương lại lộ ra hình ảnh của chính Tô Diệc – đang mỉm cười, máu đầm đìa.
---
Cả nhóm sợ hãi nhìn Tô Diệc.
> “Cậu là thật chứ?”
“Là cậu thật chứ không phải bản sao?”
Tô Diệc mỉm cười, nghiêng đầu:
> “Nếu tôi không thật… thì giờ này mấy người còn sống sao?”
---
🩸 Trong bóng đêm, từ chiếc gương vỡ nát, một bàn tay thò ra…
Và tiếng cười u tối của Quỷ vang vọng:
> “Tô Diệc à… em để anh phải giết hết tụi nó. Rồi tụi mình không cần giả vờ nữa.”
---