Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, làm bỏng tay mình mà còn dám ngang nhiên nắm chặt không buông, Lục Tư Viễn chỉ thấy vô cùng khó hiểu, trong lòng ngổn ngang:

“Phiền anh buông tay ra, cảm ơn.”

“Chảy máu rồi.” Vệ Đông ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tư Viễn, lặp lại.

“Tôi thấy rồi. Vậy anh có thể buông tay chưa?”

“Chảy máu rồi.” Vệ Đông vẫn tiếp tục lặp lại.

Lục Tư Viễn hít sâu một hơi:

“Tôi thấy rồi. Cho nên, anh có thể buông tay ra chưa?”

Vệ Đông ngẩng đầu nhìn cậu, lướt qua ánh mắt lạnh nhạt một cái, rồi giơ tay lên chọc thẳng vào ngực áo vest của Lục Tư Viễn.

Lục Tư Viễn nhìn người đàn ông thô lỗ tùy tiện này, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng phản ứng không nhanh bằng đối phương. Khi chân cậu vừa mới chạm đất, người kia đã nhanh chóng móc ra một chiếc khăn tay từ túi ngực áo vest, cúi đầu dùng nó băng tạm vết thương đang rỉ máu trên mu bàn tay cậu.

Băng xong, Vệ Đông không nói thêm một lời, xoay người rời đi.

Lục Tư Viễn nghiêng đầu, dõi theo bóng lưng cao lớn đang sải bước của người đàn ông kia, thấy anh ta rút điếu thuốc khỏi miệng rồi dùng tay bóp tắt lửa thuốc một cách dứt khoát…

Nhìn dáng đi không thèm ngoái đầu lấy một cái đó, Lục Tư Viễn cúi đầu nhìn chiếc khăn tay đã thấm máu băng trên tay mình, lông mày nhíu lại không dễ nhận ra.

“Thị trưởng…”

“Không sao. Đi thôi.” Lục Tư Viễn quay đầu, vẻ mặt đã khôi phục lại nét bình tĩnh thường ngày, sải bước đi vào thang máy đã mở cửa.

Miếng đất đã vào tay, tiếp theo chính là một chuỗi thủ tục đủ để khiến người ta bận đến phát điên.

Đây là lần đầu tiên Vệ Đông nhúng tay vào chuyện này như thể cô gái lần đầu đi lấy chồng. Xây dựng nhà máy dược phẩm không chỉ rắc rối mà còn đầy uẩn khúc, các loại thủ tục chằng chịt nhiều không đếm xuể, phải nói là nếu chở bằng tàu lửa thì phải kéo đi hai toa mới hết đống giấy tờ này.

Vừa nhìn danh sách thủ tục Vệ Đông liệt kê, Vệ Thanh Vũ lập tức đưa cậu em ăn chơi lêu lổng nửa đời này vào danh sách “não cá vàng”. Dù đã mạnh tay cắt bớt danh sách ấy, chỉ để lại vài hạng mục cơ bản, nhưng người mà được phái đến hỗ trợ cho Vệ Đông thì tuyệt đối không phải “ăn cơm chờ chết”.

Trước khi đi mua đất, mấy người “đặc phái viên” này thậm chí còn không có nổi chỗ đặt mông. Ngay sau khi lấy được đất nhà máy, Vệ Đông mới lạnh nhạt bảo họ đi dựng một văn phòng tạm. Chỉ mất đúng một ngày, từ trong ra ngoài, tất cả đều đâu vào đó.

Sau đó mọi người chia việc, người lo thủ tục, người chạy quan hệ. Chưa đến một tuần, cả thành phố Tân Hải này họ đã quen mặt.

Chỉ nhìn cách làm việc là biết, mấy người này ngày thường làm việc hiệu suất cao đến mức nào.

Tuy nhiên, sau khi lên nắm quyền, quy định đầu tiên mà Vệ Thanh Sở đặt ra cho cả tập đoàn chính là: Không nuôi kẻ vô dụng.

Cô luôn khẳng định mình là phụ nữ, không phải siêu nhân, nhưng ngoài việc điều hành tổng công ty, cô còn kiêm luôn quản lý phòng nhân sự. Điều này tất cả mọi người đều rõ, chỉ có mình cô là không thừa nhận mình là siêu nhân.

 

“Vệ tổng, tối nay có hẹn với Cục trưởng Trương bên Sở Công thương. Anh xem…” Trương Tiểu Mặc vừa bước đến cách bàn làm việc nửa mét thì đã dừng lại.

Đối với người đàn ông sau chiếc bàn làm việc kia, cô vừa nể sợ vừa e dè.

Gả cho nhà giàu hay làm dâu hào môn không phải điều mà người phụ nữ nào cũng dám thử.

Đặc biệt là kiểu đàn ông được mạ nhiều lớp kim loại quý hiếm như vậy, cho dù cô có tham vọng đến đâu, cũng chẳng đủ năng lực để “ôm trọn”.

Còn về người đàn ông xuất hiện như thần bí kia “từ trên trời rơi xuống”? Cho dù cô có thêm hai trái tim nữa, cô cũng không dám tin mình kham nổi anh ta.

“Không rảnh.” Vệ Đông chẳng thèm ngẩng đầu, đáp thẳng.

“À… vâng.” Trương Tiểu Mặc hơi khựng lại, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt tài liệu lên bàn:

“Đây là phương án GMP, mời anh xem qua. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ nộp lên tỉnh Cục Quản lý Dược .”

Vệ Đông chỉ liếc một cái: “Ừ.”

“Vậy nếu không có gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.” Tuy mới làm việc cùng mấy ngày, nhưng họ đã nắm rõ tính cách vị đại gia này.

Nguyên tắc thứ nhất: Nói nhiều là chết.

Nguyên tắc thứ hai: Phải tự tìm việc mà làm. Đợi anh ta giao việc là anh ta sẽ giao… cái “sự phiền phức” cho bạn đấy.

Tránh xa các điểm kích nổ, nhìn chung, làm việc với người này vẫn rất đáng giá.

Không thấy phản ứng gì, Trương Tiểu Mặc hơi gật đầu, quay người rời khỏi phòng, cố ý đi nhẹ để không phát ra tiếng gót giày.

 

Năm phút sau, Trương Tiểu Mặc nhận được một cuộc gọi từ toà thị chính.

“Xin chào, đây có phải là công ty Dược Viễn Đông không ạ?”

“Vâng, xin hỏi ai đang gọi vậy ạ?”

“Chúng tôi gọi từ văn phòng thư ký của thị trưởng Lục. Không biết giờ ngài Vệ có tiện nghe điện thoại không?”

“Phiền anh chờ một lát.”

Thư ký thị trưởng đích thân gọi đến thì chắc chắn là thị trưởng có chuyện muốn tìm người. Người ta đã chủ động rồi, dù ông chủ nhà cô có dám nói “không rảnh”, thì cô cũng không dám nói thế.

Cô nhấn nút gọi nội bộ:

“Vệ tổng, bên thư ký thị trưởng gọi tới.”

Tay đang cầm chuột của Vệ Đông khựng lại.

“Anh muốn tôi từ chối giúp không?” Trương Tiểu Mặc đã sớm hiểu rõ độ khó tiếp cận của vị đại lão này.

Người ta hay nói “có tiền không bằng có quyền”, nhưng ông chủ của cô đã dạy cô một bài học ngoài giáo trình. Có tiền cũng có thể rất “chảnh”, chẳng hạn như vị tổng tài nhà cô đây.

“Chuyển máy vào.” Vệ Đông đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play