“... Cô tiểu thư kiêu ngạo này lại định ra vẻ nữa sao?”
“... Ai mà biết được chứ…”
Vẻ mặt của Bàng Mộng Mai không đổi, chỉ có điều, trong đáy mắt lộ rõ nét kiêu căng và đắc ý không giấu nổi.
“Ba trăm ba mươi sáu triệu!” Có người tiếp tục ra giá.
“Ba trăm ba mươi bảy triệu!” Ai nấy đều mang theo tiền đến tranh đất, tiểu thư nhà họ Bàng thì đã sao? Vẫn có người tranh với cô ta như thường.
“Ba trăm ba mươi tám triệu!” Bàng Mộng Mai tiếp tục giơ bảng.
Tài lực nhà họ Bàng rất hùng hậu, miếng đất này là thứ họ nhất định phải có. Ở Tân Hải, một khi nhà họ Bàng đã nhắm đến thứ gì thì chưa ai cướp nổi khỏi tay họ cả.
Không biết là vì muốn cướp đất thật, hay chỉ đơn thuần muốn ép nhà họ Bàng phải “chảy máu” ít tiền, trong hội trường vẫn có người ra giá: “Ba trăm ba mươi tám triệu một trăm nghìn.”
“Ba trăm ba mươi tám triệu hai trăm nghìn.”
“Ba trăm ba mươi tám triệu ba trăm nghìn…”
“Bốn trăm triệu!” Bàng Mộng Mai lạnh lùng cười, trực tiếp nâng giá lên cao.
Khi giá chạm tới mức này, cả hội trường chợt im lặng. Mức giá này đã vượt xa kỳ vọng ban đầu của họ, miếng đất này mà vượt quá ngưỡng này thì cũng không còn nhiều giá trị nữa.
“Bốn trăm triệu…” Người điều phối buổi đấu giá thấy tình hình như vậy liền đoán rằng chắc không còn ai dám cạnh tranh nữa.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu, đã có người khác lên tiếng.
“Năm trăm triệu.”
Giọng người đàn ông vang lên khàn khàn, trầm thấp mà đầy uy lực, nhẹ bẫng như gió, nhưng lại đủ sức dập tắt tất cả tiếng thì thầm trong hội trường.
Bàng Mộng Mai lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông cách cô một chiếc ghế — chính là Vệ Đông. Ánh mắt cô phức tạp, nhưng rõ ràng có chút bàng hoàng và bất ngờ.
Vệ Đông đứng dậy, thân hình cao lớn vạm vỡ đầy áp lực: “Ai muốn trả thêm thì cứ tiếp tục.”
“…”
Cả hội trường như hóa đá. Anh đã tăng đến mức đó rồi, còn ai rảnh rỗi đến mức dám đâm đầu vào giành nữa?
“... Năm trăm năm…” Bàng Mộng Mai cũng bật dậy định tiếp tục giơ bảng ra giá, nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì bị cắt lời.
“Tám trăm triệu.”
“…”
Giọng nói đầy bá khí của người đàn ông kia trực tiếp đè nát câu nói của cô.
Bàng Mộng Mai cắn chặt răng, đồng tử co rút — người đàn ông này…
Vệ Đông vừa mới giành được quyền sở hữu miếng đất thì ngay sau đó đã nhận được cuộc gọi từ Vệ Thanh Sở.
“Cậu đúng là đồ phá của! Một miếng đất mà cũng dám mua với giá tám trăm triệu!”
Vệ Đông cười lạnh: “Cũng là chị tự chuốc lấy thôi.”
“Ừ, tôi tự chuốc, thì sao? Tôi vui mà!”
“Vui thì đừng gào.” Vệ Đông mỉa mai.
“Nhưng cậu cũng phải tiết chế một chút! Đừng có dùng séc như giấy nháp!” Vệ Thanh Sở tức đến trợn trắng mắt. Tên này tiêu tiền như tiêu nước, tám trăm triệu mà cũng vung tay như... đánh rắm vậy.
“Chút tiền đó mà chị cũng thấy đáng kể sao?”
“Vệ Đông! Cậu chắc là cậu tiêu tám trăm triệu chứ không phải tám trăm đồng đấy chứ?” Vệ Thanh Sở nhướng mày. Nghe giọng điệu của tên này, chẳng khác nào anh ta nghĩ mình chỉ tiêu tám trăm đồng.
“Khác biệt gì đâu?” Vệ Đông vừa móc từ túi ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, vừa tìm bật lửa.
Anh cúi đầu châm thuốc, hoàn toàn không để ý phía trước có người đang đi tới. Lúc đó hành lang vừa bước ra khỏi thang máy khá hẹp, người qua lại đông đúc. Vệ Đông châm xong điếu thuốc, tiện tay buông tay xuống, không ngờ lại đụng phải một vật cản.
Cậu khựng lại, hơi ngước mắt thì thấy một bàn tay vừa bị anh quẹt trúng đang rụt lại.
Bị bỏng rồi sao?
Vệ Đông cau mày, ngẩng đầu lên nhìn người vừa bị đụng phải là gương mặt lạnh lùng, điềm đạm ấy…
Khóe miệng Vệ Đông cong lên, ánh mắt lóe lên tia hứng thú. Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, đây là lần thứ mấy họ “tình cờ” gặp nhau rồi nhỉ?
Lục Tư Viễn nhấc tay lên nhìn mu bàn tay bị cháy xém đen thui. Cơn đau nóng rát khiến cậu hơi cau mày.
“Thị trưởng?!” …
“Thị trưởng, ngài có sao không?”
“Thị trưởng…”
Ngay lúc Lục Tư Viễn bị bỏng, những người đi theo phía sau lập tức vây lại, lo lắng hỏi han.
Lục Tư Viễn phất tay ra hiệu đám người kia bớt rối lên: “Không sao, không nghiêm trọng.”
“Hay là đến bệnh viện kiểm tra chút đi ạ.” Thư ký của cậu chìa tay ra muốn kéo tay cậu xem xét.
Lục Tư Viễn khéo léo né tránh: “Không cần.”
Thư ký hụt tay, hơi lúng túng, bàn tay còn chưa kịp thu lại thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác kéo phắt lấy tay của Lục Tư Viễn.
Lực kéo quá mạnh khiến Lục Tư Viễn bị lôi về phía trước mấy bước, thậm chí còn suýt đâm ngã luôn thư ký đang đứng phía trước.
Cú kéo đột ngột khiến gương mặt vốn luôn trầm tĩnh của Lục Tư Viễn thoáng chút sững sờ. Khi nhìn thấy người vừa kéo tay mình, vẻ sững sờ đó vẫn chưa tan đi…
“Bị chảy máu rồi.” Vệ Đông nhìn chằm chằm vào bàn tay xinh xắn với các khớp xương rõ ràng, mu bàn tay đang bị bỏng nhẹ. Anh nhíu mày nói.
Khi nghe thấy Vệ Đông nói “bị chảy máu”, Lục Tư Viễn mới hoàn hồn. Cậu hít sâu một hơi, định rút tay về, nhưng rút mãi vẫn không được…