“Được ạ.”

Sau khi nối máy xong, Trương Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nhận ra một điều bất thường.

Ồ hô~ Cuối cùng cũng có một cuộc gọi có thể vượt qua cánh cửa cao chót vót này sao?

“Anh là Vệ Đông?” Giọng người đàn ông vang lên, trong trẻo, tao nhã.

Vệ Đông hơi nhếch môi: “Là tôi.”

“Tôi là Lục Tư Viễn, mạo muội làm phiền.”

Vệ Đông tựa người ra sau, dựa vào lưng ghế: “Không phiền, thị trưởng Lục khách sáo rồi.”

Lục Tư Viễn nghe giọng nói đầu bên kia điện thoại, hơi nhíu mày. Giọng này… nghe quen quen.

“Không biết tôi có vinh hạnh được mời anh một bữa?”

Mời ăn à? Vệ Đông khẽ cong khóe môi.

“Nếu Vệ tổng thấy không tiện, thì hôm khác cũng được.” Lục Tư Viễn cũng không phải định làm khó người ta, kiểu bữa ăn bắt buộc này vốn không hợp với phong cách của cậu, huống hồ cậu cũng chẳng thích xã giao, chủ động mời ăn lại càng không.

Nhưng đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên, cậu cũng không thể không làm.

“Không vấn đề.”

Không đợi Lục Tư Viễn nói thêm gì, giọng bên kia đã dứt khoát đồng ý.

Lục Tư Viễn gật đầu: “Địa điểm tôi đã—”

“Không cần, để tôi mời thị trưởng thì hơn.” Người đàn ông bên kia cắt lời, rất thẳng thắn.

“Với tư cách là thị trưởng thành phố, bữa cơm này nên do tôi trả mới phải.” Lục Tư Viễn vẫn kiên trì.

“Vậy cũng được.” Người đàn ông phương Bắc không phải kiểu so đo chuyện nhỏ.

Về người đàn ông mà ai ai cũng đồn là khó đối phó, chỉ mấy câu đơn giản thế này cũng chưa khiến Lục Tư Viễn hình dung được gì nhiều. Cậu thậm chí không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông mà đến cả bí thư tỉnh còn không mời nổi rốt cuộc là dạng nào.

Cho đến khi người đàn ông ấy, với điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, sải bước đi tới trước mặt cậu, đơn giản nói một câu:

“Tôi là Vệ Đông.” Vệ Đông đứng trước mặt cậu, không biểu cảm gì nhiều, bình tĩnh nói.

Nhìn thấy người đến không nằm trong dự đoán, dù là Lục Tư Viễn điềm tĩnh như nước cũng bất ngờ khựng lại.

“Chào anh, tôi là Lục Tư Viễn.” Sau thoáng sững sờ, Lục thị trưởng vẫn giữ được phong thái.

Vệ Đông nhìn bàn tay được đưa ra trước mặt, ánh mắt rơi vào vị trí dán băng cá nhân trên mu bàn tay, quanh đó hơi sưng lên, màu da cũng khác biệt hẳn. Ánh mắt anh thoáng cau lại.

Lục Tư Viễn giữ tay một lúc, không thấy đối phương phản ứng gì, đang định rút lại thì bị nắm chặt kéo đi.

“Vệ tiên sinh—” Lục Tư Viễn bị kéo tuột theo sau, người đàn ông phía trước bước rất nhanh khiến cậu đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Vệ Đông kéo cậu ra khỏi khách sạn, đúng lúc chiếc xe đậu trước cửa đang chuẩn bị lăn bánh, anh vung chân đá mạnh vào cản sau của xe. Không biết anh dùng bao nhiêu sức, chỉ biết cả thân xe RAV4 khẽ rung lên. Nhân viên lái xe bị dọa tới mức suýt nhảy dựng lên.

Cậu nhân viên đáng thương còn tưởng có xe nào đâm vào, mồ hôi lạnh túa ra. Mặc dù chiếc xe này không tính là gì ở Tân Hải – nơi mà siêu xe nhiều như cỏ nhưng dù sao cũng là xe hơn hai trăm ngàn tệ, cậu làm công ăn lương, lấy gì đền nổi?

Còn chưa kịp xuống xe, cửa bên ghế phụ đã bị giật mạnh ra, một người bị nhét vào, khiến cậu choáng váng.

“Xuống xe.” Vệ Đông vòng qua đầu xe, mở cửa bên ghế lái, chỉ cằm về phía cậu nhân viên.

Cậu trai còn chưa phản ứng kịp, đã bị ánh mắt uy hiếp của Vệ Đông ép phải xuống xe. Đến khi chiếc xe phóng như tên bắn rời khỏi khách sạn với vận tốc cả trăm cây số, cậu mới giật mình sờ mặt, nghe đồng nghiệp thốt lên:

“Má ơi! Vừa nãy đá xe chính là ông thần đó đó!”

“Má! Tên này điên hả trời?!”

 

Xe cứ thế lao vút đi trên đường, giữa thời điểm mà giao thông còn đang bán tắc nghẽn, tay lái của người đàn ông này thật sự xịn như dân đua xe chuyên nghiệp.

Lục Tư Viễn thì sao? Bị nhét lên xe trong trạng thái chưa kịp phản ứng, người kia thô lỗ đến mức chẳng buồn cài dây an toàn cho cậu, mà cậu cũng chẳng kịp tự làm.

Đến lúc xe dừng lại, ruột gan trong bụng cậu cũng muốn trào lên tới cổ.

Má!

Lục thị trưởng, người luôn nổi tiếng với phẩm chất tốt, tao nhã, bình tĩnh, hiếm khi nào phải cắn răng nuốt một câu chửi thô như vậy.

Vệ Đông xuống xe, vòng ra mở cửa bên phụ, kéo tay Lục Tư Viễn, lôi cậu xuống xe.

“Buông tay.”

Đây là lần thứ hai trong chưa đầy một tiếng đồng hồ bị người ta kéo đi như lôi xác, cảm giác đúng là khó chịu tới phát điên.

“Xuống xe.” Vệ Đông buông tay ngay sau khi nói xong, dùng cằm chỉ về phía tòa nhà cấp cứu bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play