Về chuyện phụ nữ, anh đã sớm không còn là “lính mới”, thậm chí còn từng tò mò mà thử qua cả đàn ông.

Về sau lớn tuổi hơn một chút, dần dần tiếp quản việc kinh doanh trong gia tộc, cũng đã thu mình lại không ít. Tuy vẫn chơi bời, nhưng không còn điên cuồng như hồi trước nữa.

Vệ Đông – nhìn bên ngoài thuộc kiểu người trầm lặng nhưng bên trong lại cuồng nhiệt. Hồi đó cũng chẳng phải người nhẹ nhàng gì, mà ngược lại, trên giường lại cực kỳ mãnh liệt, nghe nói… sức chiến đấu mạnh đến nỗi khiến cánh đàn ông cũng phải toát mồ hôi vì xấu hổ.

Sau đó, anh không còn chơi bời nữa, cũng chẳng có bạn giường cố định bên cạnh. Nếu có nhu cầu thì sẽ đến thẳng câu lạc bộ, tìm người kiểu “tiền trao cháo múc”.

Ba năm gần đây không tính, nhưng ngay từ trước khi rời đi, bên cạnh anh đã lâu không có bạn giường cố định.

Cô nàng tên Lưu Tâm Dao kia là bám riết lấy anh không chịu buông, nhưng cuối cùng lại chẳng níu giữ được. Phụ nữ không cam lòng thường rất điên cuồng, nhưng không ngờ rằng lần này lại tính kế đến nỗi tự chuốc họa vào thân.

Chuyện Vệ Thanh Sở muốn đầu tư xây nhà máy ở Tân Hải chỉ là một quyết định bất ngờ, nói thẳng ra thì, việc xây nhà máy ở đây là chuyện nhất thời nảy ra trong đầu, ngoài tiền ra thì chẳng chuẩn bị được gì cả.

Còn Vệ Đông thì giờ chẳng khác nào một “đại gia mới nổi” cầm tiền nhưng tay trắng, cái gì cũng thiếu, từ chuyện lớn đến việc nhỏ đều phải đích thân anh tự làm, thậm chí đến cả việc mua hộp cơm cũng phải tự thân vận động.

“Chị định để tôi làm hết một mình à?” Vệ Đông gọi điện hỏi Vệ Thanh Sở.

“Miệng mọc ra để làm gì, không biết mở ra mà nhờ người à?” Vệ Thanh Sở lúc đó đang bận đến mức gà bay chó chạy, nghe em trai “ngốc nghếch” nói thế thì cười lạnh đáp lại.

Vừa nói xong, Vệ Đông dứt khoát cúp máy luôn. Giữa họ xưa nay vốn chẳng có gì để nói nhiều, có nói thêm cũng vô ích.

Năm phút sau, thư ký của Vệ Thanh Sở mang đến một danh sách dày đặc.

Cô chỉ lướt mắt nhìn một cái, rồi phẩy tay xoá bớt hơn một nửa, sau đó giao lại cho thư ký, dặn đi điều người hỗ trợ cho Vệ Đông.

Bảy tiếng sau, Vệ Đông nhìn nhóm năm người được điều từ nơi khác đến, lặng lẽ xoay người bước đến địa điểm đấu giá đất, mặt không biểu cảm.

“Gì đây chứ…”

Mấy người được đặc cách điều đến vừa đặt chân tới đã thấy người ta chẳng thèm nói với họ câu nào, quay người bỏ đi luôn, liền hóa đá tại chỗ.

Người ta bỏ đi, để lại họ như một đám ngốc đứng chôn chân tại chỗ, không quen biết ai, chẳng biết phải rẽ trái hay phải, không có chỉ dẫn gì hết. Rốt cuộc là phải làm sao đây?

“Chết tiệt, sao lại gặp phải mấy ông chủ 'đỉnh của đỉnh' thế này chứ?” Gã đàn ông dẫn đầu vừa lẩm bẩm vừa xoa mặt, bực tức đến nỗi suýt xoa tróc cả da.

“Giờ làm sao đây?”

“Làm sao à? Trước mắt cứ tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã, rồi báo cáo lại cấp trên, xem ý họ ra sao.”

Người phụ nữ duy nhất trong nhóm ôm đầu thở dài, vô cùng đau đầu: “Tôi không thể tưởng tượng nổi những ngày sau sẽ sống thế nào…”

Lập tức được bốn người đàn ông còn lại đồng thanh tiếp lời: “Chúng tôi cũng rất muốn biết!”

Rõ ràng, đây không chỉ là nỗi lòng của một mình cô ấy.

Cả đám kêu ca rằng cuộc sống không dễ dàng, nhưng họ đâu biết, người khiến họ khổ sở kia, bản thân cũng khổ không kém.

Tay ôm tiền mà chẳng có gì trong tay, chẳng khác gì bị đày đi nơi hoang vu cả.

Khi Vệ Đông đến nơi, hội đấu giá đã bắt đầu. Anh nhìn số ghế được sắp xếp cho mình rồi lặng lẽ ngồi xuống một chiếc ghế trống ở hàng cuối.

Người phụ nữ ngồi cách anh một ghế đang cúi đầu xem tài liệu. Cảm giác có người ngồi gần, cô ta theo phản xạ quay đầu nhìn, đánh giá anh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, sau đó lập tức quay đi.

Vệ Đông vừa ngồi xuống đã nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ không hề hứng thú, chẳng giống ai đến đây để tranh đất, mà giống bị người ta ép đến để cho đủ người thì đúng hơn.

Thái độ ấy khiến cô gái mặc toàn đồ hiệu ngồi cạnh càng thêm coi thường, khinh bỉ anh ra mặt…

Mười phút sau, hội đấu giá bước vào phần gay cấn: một khu đất công nghiệp hơn 1000 mẫu tại khu công nghiệp Tân Hải.

Kinh tế Tân Hải phát triển bùng nổ trong 10 năm gần đây, giá đất cũng tăng từng ngày, cao đến mức khiến người ta líu lưỡi nhưng lại vẫn có người chen nhau mua như phát cuồng.

Hôm nay ít nhất hai phần ba số người tham dự đều nhắm đến miếng đất béo bở này.

Sau khi nhân viên đấu giá công bố giá khởi điểm, vòng đầu tiên gọi giá chính thức bắt đầu. Kết thúc vòng đầu, hơn một nửa số người đều cảm thấy lạnh sống lưng. Quá đông người tham gia, nhìn tình hình thì đúng là cuộc chiến cam go.

Vệ Đông thì khoanh tay, bắt chéo chân, từ đầu đến cuối vòng đấu giá thứ nhất thậm chí không buồn nhấc mí mắt.

“... Hai trăm hai mươi lăm triệu.” “Hai trăm hai mươi sáu triệu.” “... Hai trăm hai mươi tám triệu.” “Ba trăm triệu.”

Mỗi người một cái giá cao hơn, nói ra số tiền cứ như đang chơi trò giấy bạc chứ không phải tiền thật. Giá liên tục bị đẩy lên chóng mặt.

“Ba trăm ba mươi triệu.” Người phụ nữ ngồi cạnh Vệ Đông đột nhiên giơ bảng.

Những người đang tham gia đấu giá phía trước lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi thấy người ra giá, họ bắt đầu xì xào bàn tán.

“Bàng Mộng Mai? Cô ta đến tranh cái gì chứ?”

“... Đại tiểu thư nhà họ Bàng đến góp vui sao? Nhà họ Bàng chẳng phải xưa nay chỉ đầu tư vào đất thương mại à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play