Vừa mới cúp máy của Vệ Thanh Vũ, Vệ Đông còn chưa kịp ngồi nóng chỗ thì một trận pháo nổ đã dội thẳng vào mặt.

“Đông Tử! Con Tư vừa gọi cho ba con, nói là muốn giải thể cái gì đó, còn bảo là do chính con đề nghị. Chuyện này thật không đó hả?”

“Thật.” Vệ Đông gật đầu cái rụp, không hề do dự.

“Con nói cái gì? Nói lại lần nữa!”

Bà cụ nhà họ Vệ - mẹ của Vệ Đông hỏi rất bình thản, bình thản đến mức khiến Vệ Đông theo bản năng... rời điện thoại ra khỏi tai.

“Đặt điện thoại lại lên tai. NGAY!”

Vệ Đông dứt khoát kéo chăn, xé ruột bông ra nhét vào tai rồi mới dám áp điện thoại trở lại.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, bà cụ bên kia đã gầm lên:

“Mày càng sống càng ngược hả? Hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn không biết nặng nhẹ là gì à? Năm nay mày hai mươi bảy rồi! Không phải trẻ ba tuổi nữa! Bây giờ mày nói câu nào là phải chịu trách nhiệm câu đó! Mày định chọc ba mày tức chết hay định khiến tổ tiên ba đời nhà họ Vệ đội mồ sống dậy đập mày? Chuyện giải thể gia nghiệp là chuyện nói chơi hả? Mày định quỳ trước từ đường hay ăn đòn theo gia pháp hả? Mày không biết cái cơ nghiệp này là tâm huyết mấy chục năm của nhà họ Vệ à? Nếu mày dám làm hỏng trong tay mày, thì cứ chờ đó! Mẹ mày đây mà không đập gãy hết xương cốt của mày thì đừng gọi tao là mẹ!”

Mặc dù đã nhét bông vào tai, giọng của bà vẫn xuyên thấu như siêu thanh chui vào màng nhĩ.

“Nếu mày không muốn tiếp quản cái ‘nghiệp quèn’ của ba mày thì cũng được...” Mắng xong rồi, bà cụ đột nhiên dịu giọng.

“Sinh con trai? Miễn bàn. Gọi lão Nhị về tiếp quản? Miễn bàn. Kết hôn? Miễn bàn luôn.” Ai cũng ăn trong một nồi cơm, ai tính toán cái gì trong bụng đều hiểu.

“Vậy khỏi bàn. Tự mày gánh đi.” Giọng chốt hạ như sấm.

Vệ Đông mặt không cảm xúc đáp:

“Con không có nghĩa vụ gì.”

“Nghĩa vụ cái đầu mày! Muốn không gánh thì đi kiếm một thằng đàn ông họ Vệ khác mà đẩy cho, còn không thì tự mà cắn răng chịu. Dám gây chuyện nữa, tao đánh gãy chân mày!”

Nói xong, bà cụ gần 70 dập máy luôn không thèm đợi.

Vệ Đông nhìn điện thoại, mắt tối lại:

“Cả cái nhà này... là giống loài gì vậy trời?”

Anh chau mày suy nghĩ, vô thức ngẫm luôn xem bản thân là giống loài gì…

Kết luận: Nhà họ Vệ đúng là toàn nhân vật “có cá tính”.

 

Vốn chỉ định ở lại 3–5 ngày, thế mà bây giờ đã hơn một tuần trôi qua, Lâm Vĩ và Lưu Chấn vẫn chưa thấy Vệ Đông quay về. Họ bắt đầu lo sốt vó, sợ lại mất hút vài năm như mấy lần trước.

Thế là Lâm Vĩ liên lạc với Lưu Chấn và Hà Lỗi bàn bạc rồi gọi điện tìm người.

Kết quả, vừa gọi là Lâm Vĩ cười nắc nẻ.

“Vậy là mày định an cư ở Tân Hải luôn rồi hả?”

Lâm Vĩ vừa đeo tai nghe bluetooth vừa bóc hạt dưa, chân gác lên bàn, dáng vẻ nhàn nhã khó ưa.

“Thì sao? Tao không được ở Tân Hải chắc?” Vệ Đông nghe rõ ý trêu chọc trong giọng bạn, phản bác dửng dưng.

“Được chứ! Sao lại không? Mày mà lấy vợ ở Tân Hải, đẻ con ở đó, tao còn mừng dùm. Cưới đi, tao đi mày phong bì bự!”

Lâm Vĩ thật ra vui vì… cuối cùng Vệ Đông cũng “hết rong chơi”, không còn là ông hoàng nhởn nhơ nữa. Trước kia thấy thằng bạn sống ung dung như vậy, còn mình thì phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, đúng là bực thật! Bây giờ bạn cũng vô tròng rồi, thế là cân bằng xã hội.

“Vậy thì cứ chờ đi.” Vệ Đông lạnh lùng đáp.

Bắt anh đi lấy vợ đẻ con? Có khi mặt trời mọc từ hướng tây còn dễ hơn.

“Này, nói thật đi, đàn bà đã chọc giận mày chỗ nào vậy?” Lâm Vĩ ngạc nhiên. Mấy năm trước chơi bời cũng ác mà, đâu thấy thù ghét phụ nữ?

“Phụ nữ có làm gì mày đâu, thế sao mày vẫn độc thân?” Vệ Đông hỏi lại.

Lâm Vĩ nhún vai:

“Mày biết mà, tao vốn không có trách nhiệm. Cô nào lấy tao, cô đó khóc chết. Cưới hỏi sinh con gì đó để cho Lỗi lo đi. Tao chỉ hợp với kiểu quan hệ ‘chơi chơi’, tử tế thì không dám động. Đã là chơi thì nghiêm túc làm gì?”

“Chẳng lẽ mày nghĩ thứ mày không có, tao lại có chắc?” Vệ Đông thậm chí không buồn châm chọc.

“...Ờ, cũng đúng.” Lâm Vĩ bĩu môi. Nói về vô trách nhiệm, Vệ Đông mới là trùm đầu bảng. Anh không có cửa để so.

Vệ Đông chẳng thèm nói thêm, cúp máy luôn.

Lâm Vĩ nhìn điện thoại bị cúp, gỡ tai nghe quăng lên bàn, chửi thề:

“Mày thôi tìm vợ, tìm đàn ông sống chung cho rồi. Dù sao cũng chẳng làm giống nòi được nữa, đàn ông ít ra còn dễ ở hơn phụ nữ!”

Tuổi trẻ bốc đồng, đám bạn này ăn chơi không thiếu món gì: rượu chè, gái gú, bài bạc, … cái gì cũng dính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play