Người phụ nữ trẻ – người mà Lục Mẫn gọi là “mẹ” khi thấy phản ứng của cô, không tỏ ra khác thường mà chỉ bình tĩnh hỏi Lục Tư Viễn:

“Tiểu Mẫn sao vậy? Sao lại bế về nhà?”

“Không sao, mẹ ơi, chỉ là bị chuột rút thôi.” Lục Mẫn vội vàng giải thích, rõ ràng có chút căng thẳng.

“Chuột rút à?” Người phụ nữ hơi trừng mắt, làm như không để ý đến dáng vẻ bất thường của cô “Con là bác sĩ, thân thể thiếu gì mà không biết? Ngày mai tự đi khám tổng quát. Mẹ sẽ nhờ người giám sát.”

Lục Tư Viễn đặt Lục Mẫn lên ghế sô-pha rồi quay sang hỏi người phụ nữ – người cũng không lớn tuổi hơn cậu là bao.

“Mẹ, dạo gần đây mẹ có đi kiểm tra sức khỏe không? Tay mẹ run, chẳng phải trước đây đã khỏi rồi sao?”

“Có kiểm tra rồi.” Người phụ nữ nói.

“Gạt người. Mẹ à, công việc của mẹ gấp mười lần con. Mẹ mà đã bận là chẳng quan tâm gì nữa, còn nhớ đi khám được sao?” Lục Mẫn nhoẻn cười, không còn vẻ hoảng sợ lúc nãy.

Người phụ nữ ấy tên là Tịch An – chính là người được cả hai anh em này gọi là “mẹ”. Bà mỉm cười dịu dàng, đuôi mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ, nhìn trẻ hơn 40 tuổi rất nhiều.

“Có mà. Báo cáo vừa gửi đến văn phòng hôm nay. Xem này.” Nói rồi bà đi tới cặp công văn cạnh cửa, lấy ra một tờ giấy, giơ lên.

Lục Mẫn chớp mắt, im bặt. Lần này đoán sai rồi…

“À phải rồi, Tư Viễn, mẹ hỏi bác sĩ Lâm rồi. Ông ấy bảo vết thương trên trán con bị nhiễm trùng. Mẹ đã dặn con phải chú ý rồi mà.” Tịch An vừa dặn dò con gái xong liền quay sang “xử lý” con trai.

“Dạo này bận quá.” Lục Tư Viễn ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Bận là cái cớ hả? Vì công việc mà không cần sức khỏe nữa à?” Tịch An nửa cười nửa không.

“Con biết rồi, sau này sẽ chú ý hơn.”

“Công việc làm mãi không hết, nhưng sức khỏe mới là vốn liếng. Nếu vì lợi ích mà đánh đổi vốn liếng thì một đi không trở lại đâu.” Bà tiếp tục dặn dò.

“Vâng, con nhớ rồi mẹ.” Lục Tư Viễn mỉm cười cam chịu.

“Nhớ, biết và làm được không phải là một khái niệm.” Tịch An mỉm cười đầy hiền từ, không giống người đã có hai con lớn như thế.

Lục Tư Viễn lắc đầu bất đắc dĩ, “Mẹ cũng biết cơ chế công việc của con nhiều khi không tự chủ được mà.”

“Cho nên mẹ mới luôn phản đối con theo chính trị.” Tịch An nhún vai, cũng tỏ ra bất lực.

“Sau này con sẽ chú ý hơn.” Lục Tư Viễn không phản bác mà chỉ nhẹ nhàng đổi chủ đề.

Tịch An cũng không gặng ép, khẽ thở dài:

“Thôi, ngủ sớm đi. Sau đợt lũ này con còn bận nhiều việc lắm. Mẹ cũng biết nói gì cũng chẳng thay đổi được công việc của con. Chỉ có một điều nhớ kỹ cho mẹ: Sức khỏe là số một.”

“Con biết rồi.” Lục Tư Viễn đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn sang Lục Mẫn rồi quay sang nói với mẹ: “Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Tiễn Lục Tư Viễn lên lầu, Tịch An quay sang Lục Mẫn, nhẹ nhàng hỏi:

“Tiểu Mẫn, có gì muốn nói với mẹ không?”

Lục Mẫn chớp mắt, nhìn ánh mắt dịu dàng của bà, cuối cùng không kìm được nữa, nhào vào lòng bà bật khóc nức nở:

“Mẹ…”

“Không phải mẹ đã nói rồi sao? Có mẹ ở đây. Con bé ngốc, sao cứ không nghe lời thế…” Người phụ nữ trẻ ấy nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng đầy yêu thương.

“Mẹ… Mẹ… Con không cố ý… Con không cố ý mà…”

Lúc này, Lục Tư Viễn đang đứng lặng im ở khúc rẽ cầu thang, lặng lẽ nhìn em gái nhào vào lòng mẹ, toàn thân run rẩy. Sắc mặt cậu lạnh băng, đứng thẳng như tượng đá…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play