Bốn người vừa bước vào tới sân, đón đầu đi ra chính là con dâu cả – Hoàng thị.
“Nương, mọi người về rồi à, thiệt là, con còn tính ra ngoài tìm nữa đó,” Hoàng thị cao giọng gọi một tiếng, rồi ánh mắt đã rơi ngay vào con dê trong tay Trình quả phụ, vui mừng nói: “Ủa, đương gia ơi, từ đâu mà ra con dê thế này?”
“Là nương bắt đó.” Từ lão đại gãi đầu cười ngốc nghếch, nhìn nương nhà mình đầy ngưỡng mộ. Nương đúng là giỏi, mới đi có một chuyến mà mang về hẳn một con dê!
“Dê! Con cũng muốn coi dê!” Đại Tráng, Nhị Tráng, rồi đến Cẩu Oa và bảy tám đứa nhỏ khác hét vang trời mà ùa ra, vây quanh Từ lão đại, thi nhau ngắm nghía con dê, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy bảo vật.
Đây là thịt mà! Nhà đã lâu rồi chưa có miếng thịt nào tử tế.
“Nương!” Nhị con dâu và tiểu con dâu cũng không ngồi yên nổi, cùng nhau bước tới bên Trình quả phụ, mắt dán chặt vào con dê như muốn nuốt chửng.
“Đi vào cả đi, vây lấy làm chi, như cái chợ!” Nhìn một đám đông đúc, Trình quả phụ hơi nhức đầu. Nhà này người đông thật.
Bà phất tay ra hiệu, giọng tuy không lớn nhưng ai cũng răm rắp nghe theo. Dù gì ai cũng biết, nương mà không vui là dễ nổi giận lắm, tuy bà chẳng hay đánh chửi, nhưng nét mặt lúc nào cũng dữ dằn, trông thấy đã sợ.
Vào tới sân, bà quay sang Từ lão đại dặn:
“Phúc Hưng, con đem con dê này làm thịt đi, tối nay cả nhà ăn thịt dê.”
Nơi thôn quê này, chẳng có chuyện kiêng cữ tang chế mấy năm gì cả. Giữ đạo hiếu ba năm, một năm, nửa năm là chuyện nhà giàu. Người nghèo ai mà rảnh để câu nệ lễ nghi.
“Ăn thịt dê! Ăn thịt dê!” Cẩu Oa nhảy cẫng lên, Mao Đầu bên cạnh cũng vỗ tay reo hò. Xuân Nha – con bé gầy nhỏ xíu, còn đang… chảy nước miếng.
Trình quả phụ đối với đám cháu chắt luôn công bằng. Nhưng riêng Xuân Nha thì thương hơn chút. Bởi vì nó là đứa con gái duy nhất trong đám cháu chắt.
Có điều con bé này vừa đen, vừa gầy như que củi, lại nhỏ con, tóc bím hai bên, mặc bộ đồ hoa vải cũ màu lam, nhìn đúng kiểu quê mùa.
“Nương, hay là để lại mai đem bán cho tửu lâu thì hơn?” Hoàng thị lo lắng lên tiếng. Bây giờ đâu còn như xưa, công công bệnh lâu ngày, đã vét sạch tiền trong nhà, nhà cửa ngoài huyện cũng bán, cửa tiệm không còn.
Nửa năm qua đương gia cùng nương đi khắp nơi xem thầy chữa bệnh, việc bán thịt heo cũng ngừng. Trong nhà chỉ còn trông vào chút hoa màu, mà năm nay còn hạn hán, ngô cũng khô quắt hết rồi.
Thu chẳng đủ chi, một bữa thịt là tốn biết bao…
Trình Cố Khanh hiểu trong lòng Hoàng thị đang nghĩ gì, chính mình lúc đầu cũng có chút lo. Nhưng từ khi có được không gian kho thóc, mấy thứ này chẳng còn đáng bận tâm.
Nhà có thể thiếu gì, chứ không thiếu lương thực. Đợi vài hôm nữa, kiếm dịp lặng lẽ đem bán chút đỉnh, không sợ không có tiền tiêu.
Ừ, cứ vậy đi. Từ từ tính, rảnh rỗi lại đầu cơ chút.
“Thiếu chi đâu, một hai bữa thịt có đáng gì. Làm thịt đi.” Trình Cố Khanh nói xong, còn liếc cả nhà ánh mắt chắc nịch, ra chiều mọi chuyện trong tay ta.
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Thấy nương không tiếc của, chắc nhà vẫn còn đồng nào đó giấu kỹ!
“Tốt, nương, con đi làm thịt ngay!” Từ lão đại người to tiếng lớn, hô một tiếng vang rền.
“Gi*t dê, gi*t dê!” Văn Bác và Văn Hâm – hai tiểu tử nhỏ cũng chạy theo sau đại bá hóng chuyện.
“Lão nhị à, con ra ruộng đào ít củ cải mang về đi.” Trình Cố Khanh quay sang phân phó Ngụy thị – con dâu hai, đang đứng xem náo nhiệt.
“Lát nữa làm nửa nồi dê hầm củ cải, nửa kia kho tàu.” Dặn thêm một câu với Hoàng thị – người nấu ăn ngon nhất nhà.
Rồi liếc mắt nhìn quanh sân một lượt, dặn nhị tráng:
“Nhị Tráng, con chạy sang gọi Tiểu Cô qua ăn cơm tối.”
Tiểu Cô – con gái út Từ Tam lang – ở cách nhà không xa, có món ngon là lúc nào cũng kêu qua ăn chung cả nhà.
Nhớ ra chuyện gì, Trình Cố Khanh quay về phòng mình, đóng cửa lại, lục lọi hồi lâu, lôi ra một cái bao nhỏ.
Hắc hắc, thịt kho, dê hầm mà không có cơm trắng thì mất ngon. Trong nhà dường như hết sạch gạo rồi, bữa cháo hôm trước còn là phần Từ Tam lang ăn thừa.
Nghĩ vậy, nàng liền lén lấy từ không gian ra 20–30 cân thóc, vừa mở cửa thì chạm mặt con dâu thứ ba – Tằng thị. Mụ này nổi tiếng lười, định trốn vào phòng ngủ.
Trình Cố Khanh kêu một tiếng:
“Vợ lão tam, lại đây!”
“Dạ nương…” Tằng thị hơi chột dạ. Tuy bà bà không mắng chửi ai, nhưng cứ đứng gần là thấy áp lực – như có cả trái núi nhỏ đè trên đầu.
Trình Cố Khanh đưa bao thóc cho Tằng thị, giọng lành lạnh:
“Đêm nay ăn cơm trắng, ngươi với lão tam mang thóc ra xay cho sạch.”
Tằng thị với Từ lão tam quả là một cặp trời sinh – lười với gian, chỉ biết giở thủ đoạn. Trước đây Trình quả phụ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nay là Trình Cố Khanh, nàng không ưa nổi.
Cả nhà ai cũng bận. Lão đại với đám cháu lớn đang làm thịt dê, lão nhị lo tu sửa nông cụ, Xuân Nha với Cẩu Oa còn ra vườn nhặt rau cho gà ăn.
Chỉ có Từ lão tam ngồi vắt chân chỉ tay sai khiến, nhìn lão đại làm thịt dê mà không buồn nhúc nhích.
Còn Tằng thị thì toan kéo Văn Hâm vào phòng nằm vạ, may mà thằng bé đang chơi với Xuân Nha vui quá, không chịu theo.
Tằng thị nhận bao thóc, mặt nhăn nhó. Bao nhiêu thóc thế này, xay đến bao giờ cho xong? Ngày thường toàn lão đại làm, người ta khỏe mạnh có sức, chứ bọn nàng làm mười lăm phút là đứ đừ.
Sao nay lại bị bà bà "ngứa mắt" thế không biết…
Tằng thị nghĩ sao thì nghĩ, Trình Cố Khanh cũng mặc. Giao việc xong, nàng dặn vài câu rồi trở về phòng.
Tằng thị bước tới bên Từ lão tam, đẩy thóc ra trước mặt:
“Văn Bác cha nó, nương bảo mang đi xay đấy.”
Nói xong, nàng lập tức đẩy luôn trách nhiệm sang chồng. Có ai ngu mà làm một mình đâu, bà bà dặn rõ cả hai cùng làm.
Từ lão tam nhìn bao thóc, mặt tái mét y hệt vợ. Cái này mà xay thì bao giờ mới xong chứ? Việc này chẳng phải ngày thường do lão đại và bọn trai lớn làm đó sao?
Gạo to tròn, chắc mẩy, ngon hơn loại nhà từng mua. Hắn nghi ngờ hỏi:
“Nương lấy gạo ở đâu ra thế?”
Tằng thị đáp: “Nương bảo là cha ăn còn dư, để lại.”
Rồi nàng còn nhắc thêm: “Bà dặn là hai ta phải xay cho sạch sẽ.”
Từ lão tam nghĩ tới bữa tối có thịt dê ăn với cơm trắng, chỉ đành nhắm mắt nhận mệnh, cùng vợ lôi cối xay ra từ kho.
Còn Trình Cố Khanh trở về phòng nhỏ, chẳng nghỉ ngơi mà tiếp tục lục lọi. Dựa theo ký ức của Trình quả phụ, nàng moi được đâu chừng mười lượng bạc, hơn trăm đồng tiền lẻ, cùng một cây trâm bạc, một chiếc vòng bạc. Đều là vật trước kia Từ Tam lang tặng, bà vẫn giữ kỹ.
Một nhà đông người thế mà giờ chỉ còn lại mươi lượng bạc. Muốn nằm không cũng chẳng được.
Con cháu thì đầy, lại thêm chuyện học hành… Trước giờ Trình quả phụ cùng Từ Tam lang đều mong có đứa cháu biết học hành cho nên người. Nhưng nhìn quanh thì đứa nào cũng… giống y như cha nó – chưa học được chữ đã bỏ.
Trình Cố Khanh cất bạc vào không gian, tính vài ngày tới sẽ đi trấn tìm đường làm ăn nhỏ. Giết heo gì đó, để lão đại lo, mình làm không nổi, mệt thấy bà luôn.
Muốn làm giàu, xuyên không nữ như mình thì phải biết tận dụng thế mạnh chứ. Hắc hắc, Trình Cố Khanh ta cũng không ngoại lệ!