“Ai da!” Trình Cố Khanh bị hất văng ra ngoài, ngã sóng soài trên mặt đất. Bên ngoài vẫn là mấy bụi cây quen thuộc, xem ra nàng đã thành công thoát khỏi không gian.
Nàng bật cười ha hả, sảng khoái vô cùng. Thì ra không gian kia chẳng những có thể chứa đồ mà còn có thể thân xuyên. Nói cách khác, có thể ra vào tùy ý! Nếu sau này gặp nguy hiểm, đánh không lại, nàng vẫn có thể trốn được. Đương nhiên, công năng này không thể tùy tiện dùng, bằng không lỡ bị người ta coi là yêu quái thì khổ.
Trình Cố Khanh thử đi thử lại mấy lần, nắm được cách ra vào không gian. Muốn vào chỉ cần lẩm nhẩm câu:
“Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, ta muốn vào đi!”
Muốn ra thì đọc:
“Thiên linh linh, địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, ta muốn đi ra ngoài!”
Không gian này còn có thể đưa vật vào và mang vật ra. Trình Cố Khanh thử nhặt mấy hòn đá ném vào, không bị bắn ngược lại. Lại thử lấy ra mấy hạt thóc.Ôi, tròn vo, chắc mẩy, đúng là gạo tốt Đại Thiên Triều!
Chắc là ông trời thương xót nàng, một nữ thần ba mươi tuổi xinh đẹp, vừa mở mắt đã thành bà thím bốn lăm tuổi, đầu bù tóc rối nên mới ban cho cái không gian này.
Cô ngước nhìn sắc trời, đoán chừng đã xế chiều, bèn nhanh chân xuống núi.
Đi được một đoạn, cô khựng lại: “Ủa? Kia chẳng phải con dê vừa rồi sao?” – Con dê ngốc kia đang nằm gục dưới gốc cây, đầu đập bẹp dí, não bầy nhầy, rõ ràng đã chết từ lâu. Người ta ôm cây đợi thỏ, còn cô là thủ cây đợi... dê
Trình Cố Khanh cười phá lên:
“Ha ha ha, của rơi ngoài đường, không lấy thì phí!”
Nàng xắn tay áo, một phát vác tiểu dê lên vai. Phải rồi, thân là Trình quả phụ – đồ tể giết heo nổi tiếng – ba bốn chục cân thịt với nàng cũng chỉ như một hai cân thịt, nhẹ tênh.
Không nghĩ ngợi gì thêm, nàng xách giỏ, khiêng dê xuống núi.
Đi qua đầu thôn, thấy không ít dân làng đang làm việc đồng áng. Một nhóm người đang gánh nước từ con đập lớn tưới ruộng bắp, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Một thùng nước tưới xuống, đất chỉ ẩm chút đỉnh, một lát lại khô queo. Xem ra năm nay chắc chắn mất mùa, chẳng được bao nhiêu thóc lúa.
Trên đường, gặp ai dân làng cũng chào hỏi nàng. Ai nấy đều trố mắt khi thấy Trình quả phụ bắt được cả một con dê to tướng. Xem chừng bán đi cũng được một lượng bạc. Mọi người thi nhau xuýt xoa:
“Trình quả phụ thật có vận may!”
Trình Cố Khanh không dám mở miệng nhiều, sợ lộ sơ hở. Nàng còn muốn giữ vững hình tượng “quả phụ trầm mặc ít lời”, nên chỉ gật đầu đáp lễ, rồi rảo bước về nhà.
Cách nhà chừng trăm bước, đã thấy ba đứa con tiện nghi đứng trước cửa đợi nàng.
“Nương, người về rồi!” – ba đứa đồng thanh gọi lớn.
“Ừm.” Trình Cố Khanh đáp khẽ, lòng chẳng có chút cảm giác làm mẹ nào cả. Chẳng những lớn hơn tuổi thật của mình đến mười lăm năm, mà còn biến thành một người vừa thô vừa vạm vỡ, nữ tính không còn mống nào. Thật muốn đập đầu vô tường cho xong...
“Nương, để con khiêng giúp.”
“Nương, trán người sao đỏ và sưng vậy?”
“Nương bắt được dê thật à?”
Ba đứa con lần lượt lên tiếng. Chỉ nghe mấy câu ấy, Trình Cố Khanh đã đoán được phần nào tính tình của chúng:
– Thằng cả thô lỗ nhưng biết giúp đỡ.
– Thằng hai nhạy bén, liếc cái là phát hiện nàng bị thương.
– Còn thằng ba? Trong mắt chỉ thấy con dê kia...
Từ tay thằng cả nhận lại con mồi, bốn người một đường quay về nhà. Hôm nay nương đi lên núi cúng tế, thằng cả vô tâm nên chẳng nghĩ gì. Đợi thằng hai về nghe kể, thấy có điều bất ổn, bèn rủ hai anh em lên núi tìm nương. Ai dè mới ra tới cửa thì gặp ngay.
Trình quả phụ và Từ Tam lang sinh được năm con: ba trai hai gái, đứa nào đứa nấy cũng có nét riêng, trong thôn xem như một cảnh sắc đặc biệt.
Con cả tên Từ Phúc Hưng, cao 1m9, nặng 250 cân, dáng như tinh tinh mặc áo. Lực tay kinh người, là bản sao sống của Trình quả phụ – một đồ tể giết heo đích thực. Tính tình thật thà, hơi chậm, hiện nối nghiệp giết heo của mẹ.
Lấy vợ là Hoàng thị, con gái thợ săn trong núi. Khi bán mồi quen biết với Từ Tam lang, thấy nàng cao ráo lại tháo vát, hợp với thằng cả cao to lực lưỡng, bèn cưới về. Hai người có ba con trai: Đại Tráng 10 tuổi, Nhị Tráng 8 tuổi, Tam Tráng 7 tuổi – đứa nào cũng cao to như cha, đang dần tiến hóa thành đồ tể bản nhỏ.
Con thứ hai tên Từ Phúc Vượng, cao 1m55, nặng 90 cân, ốm tong teo như cọng rơm. Từ nhỏ đã vậy, ăn bao nhiêu cũng không béo nổi. Năm nay 25 tuổi, tính cách cẩn trọng, là người chăm lo đồng áng giỏi nhất nhà.
Vì hình dáng còi cọc nên khó tìm vợ. Từ Tam lang đi khắp nơi, cuối cùng ưng ý Ngụy thị – con gái nhà bên đập lớn đầu nguồn. Nàng lanh lợi, mặt tròn phúc hậu, được ưa chuộng. Hai người sinh được ba đứa: Cẩu Oa 9 tuổi, Xuân Nha 8 tuổi, Mao Đầu 5 tuổi.
Đáng tiếc, ba đứa đều theo gene cha, ốm o xanh xao. Nếu không nhờ mặc quần áo tốt, người trong thôn đã tưởng nhà Từ Tam lang ngược đãi con dâu và cháu nội.
Con út tên Từ Phúc Đạt, là người duy nhất trong ba đứa trông... giống người thường. Cao 1m7, nặng 120 cân, năm nay 23 tuổi. Miệng lưỡi dẻo quẹo, chỉ số thông minh thì... chưa chắc. Từ nhỏ đi học, học đến 20 tuổi mà thi mãi không đậu. Thầy đồ cũng phải bó tay, khuyên về nhà giúp cha làm sổ sách, quản lý cửa tiệm.
Lấy vợ là Tằng thị, muội muội bạn học cùng trường, quê ngoài trấn. Hai người có hai con: Văn Bác 4 tuổi, Văn Hâm 2 tuổi.
Đại nữ nhi tên Bảo Châu, là con gái lớn nhất trong nhà. Tuy là song sinh với thằng hai, nhưng thân hình nổi trội. Cao 1m65, nặng 100 cân, xinh đẹp sắc sảo, nhưng tính tình đanh đá vô đối, đụng cái là nổi khùng. Chỉ có nàng ăn hiếp người, chẳng ai dám ăn hiếp nàng.
Sợ nàng gả vào nhà chồng bị thiệt thòi, Từ Tam lang gả cho quả phụ Lâm Đại Trạch làng bên, người hiền lành ngoan ngoãn. Hai người có hai con: Khóa Tử 7 tuổi, Xuyên Tử 5 tuổi.
Nhị nữ nhi là con út, năm nay 20 tuổi, tướng mạo... khó khen. Cao 1m5, nặng 140 cân, mập mạp lùn lùn, mặt tròn như cái bánh bao. Tính tình nhút nhát, có chuyện là khóc.
Cha mẹ thương con, cố gắng tìm khắp trấn, cuối cùng cưới cho nàng Tạ Chùy tử, là một côi nhi không cha không mẹ, sống nhờ người ta nuôi lớn, tính tình hiền lành, không cần ở rể. Từ Tam lang còn mua đất và nhà làm của hồi môn cho con gái. Hai người nay đã có một con trai tên Phì Đoàn, 2 tuổi.