Trình Cố Khanh an bài xong một đống việc lớn nhỏ, liền men theo đường mòn đi về phía hồ nước. Thoáng nhìn qua, nơi ấy độ chừng nửa mẫu đất, là một ao nước rộng, nước từ trên núi chảy xuống, trong vắt, sạch sẽ.

Dân làng đã sớm tụ lại bên bờ, người múc nước, người đi tới đi lui, ai nấy bận rộn.

Chỗ nước sâu, loáng thoáng thấy mấy bóng cá lớn lượn qua lượn lại.

Cá a! Là thịt đó!

Trình Cố Khanh hai mắt sáng lên, lòng rạo rực, vội vàng tìm cớ rời khỏi, men theo đường rừng vắng người, lập tức trốn vào không gian.

Không gian vẫn như cũ, lương thực chất đầy, nhiều đến không đếm xuể.

Nàng nhớ trong kho có chất một số đồ y dược và dụng cụ thường dùng, trong đó có một tấm lưới đánh cá. Hồi ấy bạn thân của nàng – một kẻ mê câu cá, ngoài cá ra còn toàn câu được mấy thứ lạ, tức mình quá liền mua luôn lưới, quyết một phen đoạn tuyệt với cần câu.

Cả nhà bạn thân khi ấy ăn cá đến mức phát ngán, thậm chí còn hứa sẽ tặng nàng vài tấm.

Trình Cố Khanh đi vào kho, quả nhiên thấy một tấm lưới xanh rì xếp ngay ngắn. Nàng cầm lấy, bước ra khỏi không gian, ngó quanh bốn phía, thấy không ai, bèn thở phào.

Nàng quay lại ao cá, nhờ ánh trăng mà thả lưới xuống nước. Lần đầu đánh cá bằng lưới, không có kinh nghiệm, cũng chẳng rõ nên chờ bao lâu mới kéo lên.

Chừng năm phút sau, tính tình không kiên nhẫn, nàng từ từ kéo dây thừng. Cảm thấy có sức nặng, biết chắc là đã có thu hoạch, liền vội kéo lên bờ.

Quả nhiên không phụ công sức, trong lưới có đến bảy tám con cá lớn độ ba bốn cân, lại thêm một ít cá nhỏ lăng xăng.

Ha ha! Đêm nay cá ăn tha hồ, ngậm một miếng, nhả một miếng, cá ăn thả ga!

Lúc này, bên hồ chỉ còn lác đác vài người múc nước. Trông thấy Trình quả phụ không biết từ đâu xuất hiện, vung tay ném một vật xuống hồ, kéo lên liền thu được đống cá lớn, cả bọn trợn mắt há mồm.

Đây là cái gì thần khí vậy?!

Bọn họ nín thở, nếu không tận mắt nhìn thấy, dù có nói rách miệng cũng chẳng ai tin nổi. Nghe mấy kẻ đánh cá kể chuyện, bắt cá là chuyện cực nhọc, vậy mà Trình quả phụ chỉ ném – kéo – là có cá.

Ở đây toàn là hán tử, thấy nàng là nữ nhân, lại đang goá bụa, ai nấy cũng dè dặt, không dám tùy tiện bắt chuyện.

Tuy vậy, nhìn tướng mạo lẫn dáng dấp của Trình quả phụ, cũng thật chẳng giống nữ nhân yếu ớt gì cho cam.

Ngay lúc ấy, gã khờ trong thôn không nhịn được nữa, tiến đến gần, tròn mắt hỏi:

“Trình tam thẩm, đây là cái chi mà lợi hại vậy? Bắt cá dùng à?”

Có người mở lời trước, những kẻ còn lại cũng ùa tới vây quanh. Ai nấy ngắm nghía tấm lưới, lại nhìn mấy con cá to nằm lăn lóc trên bờ mà thèm rỏ dãi.

Hâm mộ. Ganh tị. Muốn có.

Một hán tử bên cạnh kinh ngạc thốt:

“Phúc Hưng gia, thứ này từ đâu ra vậy? Trông lạ lắm, sao chỉ ném xuống nước là bắt được cá liền?”

Mấy người tò mò sờ thử lưới, thấy sợi lưới mềm mà dai, khít rịt, chẳng trách cá không trốn nổi.

Trình Cố Khanh bèn bịa chuyện:

“Ta mua từ phủ thành. Hôm nọ vô tình gặp thương nhân từ nơi khác tới, thấy lạ nên mua về thử.”

Nàng nói vậy, vì biết ngoài Từ tú tài từng đến phủ thành, dân làng nơi đây ai nấy cũng chỉ loanh quanh huyện thành. Những thứ mới lạ bên ngoài, họ đâu có biết.

“Phủ thành có khác, cái gì cũng hay ho, tấm tắc…” – mọi người tán thưởng, trong lòng ngứa ngáy. Nếu mình có được món này, chắc cá ăn đến khỏi nghĩ.

Tin lành truyền nhanh, một gã hán tử đã tức tốc chạy về doanh địa báo tin.

“Mẹ! Có phải mẹ bắt được đống cá không?” – Từ lão tam chạy tới trước nhất, thấy cá đầy đất, cười đến rạng rỡ.

“Thật nhiều cá gia!” – Đại Tráng, Nhị Tráng mỗi người sờ một con, hớn hở. Tối nay không chỉ có thịt thỏ, còn có cả thịt cá!

“Ngươi coi nè, là bà nội ta bắt đó! Bà nội ta là nhất thiên hạ!” – Xuân Nha phổng mũi, khoe khoang khắp lượt với đám tiểu đồng bọn, líu lo không ngừng.

“Xuân Nha, bà nội ngươi giỏi quá, ta cũng muốn ăn cá, ngươi có thể xin giúp ta một con không?” – bé Hoa Sen nhút nhát rụt rè hỏi.

“Không được! Đây là của nhà ta!” – Xuân Nha vội thu gom cá vào thùng lớn, bĩu môi. Con Hoa Sen này vô lý, hôm trước còn đòi ta bánh bột ngô ăn.

Trẻ con vô tâm, người lớn thì không. Mấy lời ấy rơi vào tai đám thôn dân, ai nấy đều lộ vẻ khó xử.

Thôn trưởng ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bước tới:

“Mỹ Kiều à, nghe nói thứ kia chỉ cần ném xuống là bắt được cá. Có thật vậy không?”

Thấy ánh mắt của mọi người, Trình Cố Khanh liền hiểu. Cả làng đều đang nhăm nhe mượn lưới cá.

Nàng thầm than, chỉ bắt vài con cá ăn, mà lại bị cả thôn vây coi như trò vui.

Bất đắc dĩ, nàng biểu diễn lại một lần. Ném lưới xuống nước, đợi giây lát rồi kéo lên, quả nhiên lại thêm một mẻ đầy cá.

Tấm lưới trải dài trên đất, có đến mười con cá lớn, thêm vô số cá nhỏ lấp lánh ánh trăng.

Thôn dân trố mắt nhìn, trầm trồ không thôi.

“Thật là thần tiên chi vật!”

Thôn trưởng mắt sáng rỡ, nhìn Trình Cố Khanh cứ như nhìn mối tình đầu.

“Trình tam thẩm, thứ này rốt cuộc từ đâu ra?” – Từ tú tài cũng không nhịn được, sờ thử tấm lưới, tò mò hỏi.

“Là từ một thương nhân nước ngoài, hàng nhập từ hải ngoại, biển lớn bên kia. Thấy lạ nên ta mua thử.” – Trình Cố Khanh nghiêm giọng, vẻ mặt không đổi.

Từ tú tài gật đầu như thể giác ngộ:

“Nghe nói hải ngoại có người tóc vàng, mắt xanh, có kẻ đen sì từ đầu đến chân, kỳ dị vô cùng. Phủ thành hẳn có những món thế này, đáng tiếc ta chưa từng đi xa.”

Lý thị – vợ thôn trưởng – chen vào, đẩy phu quân sang một bên, lên tiếng:

“Mỹ Kiều à, nói chuyện chính đi, ngươi coi có thể cho mượn lưới một chút không? Cả làng lâu nay không được miếng cá vào bụng rồi.”

Mọi người nghe xong thì nhao nhao gật đầu, nhìn Trình Cố Khanh đầy mong đợi.

Nàng thầm thở dài, vốn biết kiểu gì họ cũng xin mượn. Nhưng mượn thì cũng phải biết trả giá, không thể dễ dãi mãi được.

Nghĩ một lúc, nàng nói:

“Các vị hương thân, tấm lưới này ta mua hết 5 lượng bạc. Mà thương nhân cũng nói, lưới này dùng một lần là hao tổn một lần, dễ rách lắm.”

Lý thị hiểu ý ngay. Nàng không cự tuyệt, nhưng cũng không cho mượn không. Dụng cụ quý giá thế, sao có thể bừa bãi?

Thôn trưởng ngẫm nghĩ một lát, liền nói:

“Hay vầy, trong thôn còn năm tấm da sói, coi như thù lao mượn lưới. Mỹ Kiều thấy sao?”

Trình Cố Khanh gật đầu:

“Vậy thì cứ theo lời thôn trưởng.”

Nàng không nói thêm, nhưng đã khéo răn dạy thôn dân một điều:

"Trên đời chẳng có bữa cơm nào miễn phí."

Thôn dân nghe xong thì mừng rỡ. Đêm nay có cá ăn, da sói gì đó cũng chẳng đáng bận tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play