Đoàn người ăn uống no nê, vây quanh lửa trại, kẻ ngồi người nằm dưới đất mà nghỉ ngơi. Từ tú tài bước ra, ôm quyền hành lễ:
“Chư vị hương thân, đêm nay xem như hữu kinh vô hiểm, phần lớn là nhờ Trình tam thẩm.”
“Phải đó, phải đó, may nhờ Trình quả phụ!” Bên cạnh, Đào quả phụ cất giọng la to.
Trình Cố Khanh nghẹn lời. Quả phụ? Cả nhà ngươi đều là quả phụ! Ta độc thân từ trong bụng mẹ ba mươi năm, chưa từng lấy chồng, sao tự nhiên lại thành quả phụ?
“Khụ khụ…” Phía vách có bà tử liếc Đào quả phụ một cái, trách thầm: ai lại gọi người ta là quả phụ thẳng thừng như thế, không chút lễ độ.
“Ai nha, thôn chúng ta đúng là có phúc, nhờ một nhà Trình gia hưng vượng. Hắc hắc, con sói cũng chẳng phải ghê gớm gì, ta thấy đánh sói còn dễ hơn mổ heo ấy chứ.” Hoàng Mao Thất cười ha hả.
“Nếu dễ thế, sao không thấy ngươi giết được con nào?” Từ Mặt Rỗ có chút không phục, Hoàng Mao Thất thật là miệng lưỡi ba hoa. Khi lang đến, hắn run lập cập như sấy.
“Ngươi còn dám nói ta? Từ Mặt Rỗ, lúc then chốt lại đánh rắm, mùi hôi đến nỗi bữa cơm chiều ta ăn cũng muốn ói ra.” Nói rồi, Hoàng Mao Thất còn giả bộ bịt miệng, làm như muốn nôn thật.
“Im lặng, im lặng!” Đại tôn tử vẫn là có chút uy vọng. Để đám người này nói tiếp, chẳng chừng mười năm trước ai trộm nhìn gái tắm cũng bị khui ra mất.
Thôn trưởng đứng dậy:
“Chuyện cũ bỏ qua, giờ phải tính xem về sau phải làm thế nào.”
Từ tú tài mở quyển danh sách trong tay, nói:
“Vì phòng ngừa dã thú hay người xấu bất ngờ tập kích, từ mai sẽ cử người trực đêm. Mỗi đêm sáu hán tử thay phiên canh gác, giữ an toàn trong thôn.”
“Trong thôn sẽ chia gạo theo đầu người và công lao, phần lương cho người trực đêm sẽ được trích riêng. Lát nữa Thất thúc công sẽ đi thu lương. Không thể để người ta làm không công. Nhà nào nhân khẩu ít, thì góp thêm gạo bù vào phần lao động.”
Lúc này, thôn trưởng lên tiếng:
“Đêm nay bà con ai cũng biểu hiện không tệ, mong rằng sau này có gặp chuyện khó khăn cũng đồng tâm hiệp lực như vậy. Một thôn một tổ tiên, chúng ta là người một nhà.”
“Hảo, thôn trưởng nói rất phải!” Trình Cố Khanh nhìn thôn trưởng nói có phần xúc động, cảm thấy lúc này nên góp chút tiếng khích lệ. Bèn gọi Đại Tráng bên cạnh vỗ tay hô theo.
Thôn trưởng nhìn thoáng qua Đại Tráng, trong lòng vui vẻ: Biết điều lắm.
Từ tú tài lại nhìn Trình Cố Khanh, nói:
“Các vị thúc thúc thẩm thẩm, ai có kiến nghị gì cứ nói. Làm sao để mọi người càng thêm an toàn?”
Trình Cố Khanh đứng dậy:
“Ta có mấy ý. Thứ nhất, người trong thôn không được tự ý rời khỏi đội, cũng không được tự tiện nói chuyện với người ngoài, mọi việc phải nghe lệnh người trong thôn.”
“Đúng, đúng, ta nghe thôn trưởng, nghe Từ tú tài.” Dân làng đồng thanh hưởng ứng. Ai mà ngu mà bỏ đội giữa loạn thế?
Từ tú tài tiếp lời:
“Thứ hai, thôn dân phải đồng lòng, gặp nguy hiểm phải cùng nhau đối phó. Nếu có lưu dân cướp bóc, dù chỉ nhắm vào một nhà, thì mọi người cũng phải đồng loạt đánh trả!”
“Đúng vậy, đồng tâm hiệp lực, giúp nhau vượt nạn!” Từ Lão Tam được mẹ nháy mắt ra hiệu liền đáp lớn. Mẹ hắn vừa dặn, thôn trưởng hay Từ tú tài nói gì thì gật đầu cho mau.
Từ tú tài gật đầu, tiếp tục:
“Thứ ba, đang lúc chạy nạn, nếu gặp chuyện gì cũng phải báo ngay, có khó khăn gì cũng phải giúp nhau một tay, không được khoanh tay đứng nhìn. Ngoài kia đất khách quê người, ai cũng lạ lẫm, chỉ có người trong thôn ta là quen mặt. Dù sau này có an cư nơi khác, thì trong mắt người ta, ta vẫn là dân tị nạn. Chúng ta là người thân cận nhất, phải nâng đỡ kết minh lẫn nhau.”
Nghe vậy, lòng dân thôn dâng lên nỗi xót xa, chẳng biết người thân còn kẹt lại kia giờ ra sao, e là kiếp này khó lòng gặp lại.
Thất thúc công đứng dậy:
“Ai còn muốn góp ý thì cứ nói.”
Nhìn gương mặt ai nấy phờ phạc, ông cũng thấy khổ trong lòng. Đều đã có tuổi, lại phải gồng mình chạy nạn, phía trước mịt mờ, chẳng biết còn sống được bao lâu.
Trình Cố Khanh lên tiếng:
“Ta có một vài ý kiến. Trước tiên, vũ khí ta mang theo ít quá. Ngoài cuốc và rìu còn có chút lực sát thương, mấy thứ khác khó dùng lắm. Ta thấy phía trước có rừng trúc, mai ta chặt ít trúc về tước nhọn làm gậy. Không có vũ khí thì ta lấy gậy trúc mà đâm, cũng còn hơn tay không.”
“Một chuyện nữa, đội ngũ cần phân công rõ ràng. Ai làm việc nấy. Ví như Đại Lang, lúc di chuyển thì đi vòng ngoài, nhìn cái đầu hắn mà kẻ ngoài cũng phải e dè.”
“Phải phải, Mỹ Kiều nói có lý! Hán tử cường tráng đi vòng ngoài, trẻ nhỏ, phụ nữ, người già thì ở giữa. Có chuyện gì thì đàn ông chắn trước!” Thôn trưởng xúc động đồng tình. Hiện trong thôn hơn 500 người, thanh niên lực điền cũng hơn 200, nhìn đã thấy doạ người, bọn trộm cướp chưa kịp tới gần đã sợ.
“Trúc làm công cụ cũng tốt lắm, buộc thêm lưỡi hái lên là thành ngay giáo mác.”
Dân làng gật gù, thấy chủ ý này rất hay. Trên đường, không có vũ khí thì khó sống.
“Còn nữa,” Thất thúc công nói thêm, “Nhà nào nhân khẩu ít thì kết nhóm với nhau. Có nhau nâng đỡ, đi đường cũng đỡ mỏi.”
Cân nhắc lợi hại, dân làng đều thấy hợp lý. Người đông thế mạnh, mới sống sót trong thời loạn được.
Mọi người thương lượng, thống nhất để tráng đinh đi ngoài vòng, mấy thiếu niên 14–18 tuổi đi đội thứ hai, còn người già, trẻ nhỏ, đàn bà con gái thì đi giữa. Thôn trưởng đi đầu dẫn đường, còn Trình Cố Khanh thì đi sau cùng, có thể dễ bề quan sát tình hình.
Trời tối om, ăn no xong ai cũng chẳng ngủ được. Thôn trưởng liền tổ chức chặt trúc, sửa công cụ. Không ít phụ nữ cũng tranh thủ đi hái rau dại quanh đấy, để dành mai nấu cháo.
Lửa trại giữa trung tâm cháy hồng rực, bọn nhỏ từng hàng nằm ngủ quanh đó. Trình Cố Khanh không theo đi rừng trúc. Trong nhà có Đại Lang đại diện là đủ. Nàng mò đến xe bò, len lén lấy ít lúa mạch từ không gian trộn vào đống thóc cũ. Nhà Từ gia dùng lương thực thật lãng phí, người nào ăn cũng như hố không đáy. Phải bù vào thêm chút, kẻo không đủ phần.
Chẳng lo Hoàng thị phát hiện. Cùng lắm không nhận, ai mà nghĩ giữa trời đất lại mọc ra thêm gạo đâu.
“Lão tam gia! Lão tam gia!” Có tiếng gọi phía sau, Trình Cố Khanh không để tâm.
“Trình Mỹ Kiều! Trình Mỹ Kiều!” Hơi thở hổn hển, nghe cũng quen tai. Quay lại nhìn, thì ra là Từ đại tẩu. Nàng ta đến tìm chuyện gì đây?
“Đại tẩu, có chuyện gì sao?”
“Lão tam gia, là vầy, ngươi chẳng phải có mười tấm da sói đó sao? Đại ca ngươi mấy năm nay chân cẳng đau nhức, nhất là mùa đông rét quá không chịu được. Ngươi xem, có thể cho hai tấm không?” Đại tẩu Hà thị chớp chớp mắt.
“Đại tẩu, không có đâu!” Da đó ta còn để bán, bản thân ta còn tiếc không dám dùng.
“Lão tam gia, nhớ hồi Tam Lang còn sống, ngày ngày phải uống thuốc, đại ca ngươi không quản mưa gió đi hái thuốc… Ai, quanh năm suốt tháng sương gió dãi dầu, chắc vì thế mà giờ chân đau mãi không dứt.” Hà thị bắt đầu chơi bài cảm tình.
“Đại tẩu, ta thật không có. Da đó ta còn định đem bán. Ngươi cũng biết, vì chữa cho Tam Lang, nhà cửa tiệm thóc đều bán cả, ruộng đất cũng định bán nốt. Chẳng qua… Tam Lang chờ không được nữa.” Nói đến đây, Trình Cố Khanh lén nhéo đùi một cái.
Đau thật! Nước mắt cũng sắp trào ra.
“Đại tẩu, nhà ta người đông, ai cũng ăn khoẻ, lương thực hiện tại chẳng đủ, sợ sau này còn phải ngửa tay xin đại ca, nhị ca đấy.”
Mặt Hà thị co rúm lại. Mượn gạo thì không đời nào! Nhìn lại đống lương trên xe bò nhà Trình, còn nhiều gấp đôi nhà mình. Lại thấy cách Từ lão đại ăn uống, có khi đệ muội này thật sự chẳng dư dả gì.
Nếu mai sau tới mượn gạo, phu quân nàng ắt sẽ đồng ý. Ngày thường ông ấy vẫn nhớ Từ Tam Lang, lúc Tam Lang bệnh nặng, đã đối đãi như con ruột, săn sóc từng chút, còn lén dốc hết của riêng ra lo thuốc men. May thay, Tam Lang không phụ lòng, biết ý bán cả nhà lo chữa bệnh.
“Vậy… đệ muội, ta đi trước. Hình như đại ca ngươi gọi ta. Không làm phiền nữa.”
Hà thị vội vã rút lui, không đi thì sợ mất luôn lương nhà mình.
Trình Cố Khanh nhìn theo bóng lưng chạy trối chết, thầm nghĩ: Cái dáng chạy kia, linh hoạt đấy!
Nhìn trời đã khuya, thôi thì chui vào lều Phì Đoàn ngủ bù. Mặc ngoài kia náo nhiệt thế nào, giờ giấc nghỉ ngơi là quan trọng nhất.