Trình Cố Khanh chẳng buồn để ý Từ Lão Tam, có thời gian tán gẫu chi bằng tranh thủ mà ngủ. Hai ngày chạy nạn, người mỏi như trâu kéo cày. Nàng dặn con dâu cả chăm sóc mấy con trâu, con lừa trong nhà.

Đám trẻ trong nhà đều được sắp xếp ổn thỏa vào lều trại, mấy trai tráng thì ngủ bên ngoài. Nàng cũng chui vào căn lều chung với Phì Đoàn, Văn Hâm, Văn Bác, Mao Đầu, Xuân Nha, khò khè khò khè mà ngủ.

Đánh răng rửa mặt thì khỏi nói, giờ này chẳng thể mơ đến chuyện đó.

Đêm dần tĩnh mịch, dân làng mệt nhoài ngủ say như chết. Người bị buồn tiểu mà tỉnh giấc, chính là Trình Cố Khanh.

Đi ngủ lại quên đi nhà xí trước.

Không cam lòng, nàng chầm chậm rời giường.

Ngó quanh, cả bãi đất người nằm la liệt. Ai nấy ngáy như sấm mà chẳng ai bị ảnh hưởng. Xem ra đều mỏi mệt rã rời.

Nhà nàng đóng trại bên ngoài thôn, đám trẻ và nữ nhân đều được huynh đệ Từ gia bao quanh. Muỗi kêu ong ong mà giấc ngủ đàn ông chẳng bị ảnh hưởng gì.

Không nhịn được nữa, Trình Cố Khanh lặng lẽ đi xa khoảng năm mươi trượng, đến nơi chẳng còn thấy bóng người mới an tâm giải quyết việc riêng.

Đêm đen, gió lớn, nơi núi rừng hoang vắng, một người phụ nữ… đi ỉa.

Nghĩ lại tình cảnh ấy, thấy buồn cười mà rợn người.

Túm đại vài nhánh cây làm giấy. Đang lúi húi định cởi quần…

Chợt một bàn tay lạnh lạnh vỗ nhẹ lên lưng!

Nàng nổi da gà, tóc gáy dựng ngược. Từ lúc xuyên tới đây, nàng đã không còn là kẻ vô thần nữa. Đêm hôm khuya khoắt, chính là lúc quỷ mị sơn yêu lộng hành.

Bà ngoại từng dặn, gặp tình cảnh này ngàn vạn lần không được quay đầu lại, quay đầu là mất hồn mất vía.

Trình Cố Khanh run rẩy đưa tay đẩy cái tay kia ra. Nhưng vừa đẩy xuống, nó lại đặt lên.

Lại đẩy, lại đặt! Lại đẩy, lại đặt!

Nãi nãi ơi, ta nhịn hết nổi rồi!

Nàng xoay người túm lấy cái tay kia, dốc sức ném mạnh về phía trước!

“Phịch!” – một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Ban đầu nàng còn nghĩ là quỷ bám, nhưng cảm giác vừa rồi cho thấy bàn tay kia đầy lông, rõ ràng là sinh vật sống. Không thể quay đầu, cũng không thể bỏ chạy, chỉ còn cách dựa vào sức trâu của mình mà quật bay nó.

Quả nhiên, Trình quả phụ không hổ là người có sức vóc. Nàng quật phát, vật kia bị ném lăn ra đất, tru lên một tiếng thê thảm.

Mẹ ơi! Là sói! Hoàng Sơn Tử nói quả không sai!

Trình Cố Khanh toát mồ hôi lạnh, cũng may nàng không quay đầu. Nghe đâu, sói mà chồm lên lưng, quay đầu lại là nó cắn ngay cổ.

Nàng đảo mắt nhìn quanh, thấy phía đỉnh núi có ánh lục lập lòe – là mắt sói!

“Cứu mạng a!!”

Trình Cố Khanh hoảng hồn gào to, vừa chạy về phía doanh địa, vừa không quên đấm cho con sói tru tréo kia một phát, khiêng nó lên mà lao thẳng về phía dân làng.

Tiếng gào thảm vang vọng giữa đêm tối, khiến cả thôn đang ngủ say cũng bừng tỉnh. Đám người lớn tuổi tỉnh trước, rồi cả trại ồn ào náo động.

Trình Cố Khanh chạy như gió, tay xách xác sói, lao vào doanh địa, ném phịch xuống đất, thở dốc không ngừng.

Dân làng ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn Trình quả phụ, lại nhìn đống đen sì dưới đất.

Trình quả phụ này, nửa đêm đi… săn sao?

Lúc ấy, Từ Lão Đại chạy tới. Trước đó bị tiếng hét đánh thức, thấy mọi người còn đó, chỉ thiếu mẹ, đang định chạy đi tìm thì gặp ngay nàng.

“Nương! Ngươi đi đâu vậy? Mới rồi nghe tiếng gào như quỷ hú, khiếp quá trời!”

Trình Cố Khanh chẳng buồn ngó tên con thô lỗ này, chỉ cất tiếng: “Thôn trưởng! Thôn trưởng đâu rồi!”

Lúc ấy, thôn trưởng mới tỉnh giấc, mắt còn mơ màng, thấy Trình quả phụ ném thứ gì đó xuống, liền trợn tròn mắt.

Trời đất! Là sói!

Trong lòng ông nảy lên trăm mối nghi ngờ, vội vàng đi ra hỏi:

“Mỹ Kiều a, sói này ngươi ở đâu bắt được?”

“Sói thật ư?!” – Cả thôn xôn xao, vài người gan lớn cầm gậy chọc chọc xác sói.

Quả nhiên, đúng là sói.

Ánh mắt cả đoàn đổ dồn về Trình Cố Khanh, vừa khiếp sợ, vừa thán phục. Xưa có Võ Tòng đả hổ, nay thôn ta có Trình quả phụ quật ngã sói.

Trình Cố Khanh không rảnh để ý ánh mắt bốn phía, vội vàng nói: “Thôn trưởng, kia là sói thật! Trên đỉnh núi kia còn ít nhất mười con, làm sao bây giờ?”

Lạ thay, thôn dân chẳng ai lo sợ là mấy. Ngươi xem, Từ Mặt Rỗ còn đang xem cách lột da, mổ bụng, gặm thịt sói; còn nhàn rỗi hỏi Từ lão nhị xin nanh sói đem về cho con đeo trừ tà.

“Ở đâu? Ở đâu?!” – Cuối cùng, người đọc sách vẫn là người đáng tin, Từ tú tài Phúc Húc mặt mày tái mét, run rẩy nhìn về phía đỉnh núi.

“Ngay đỉnh núi bên kia, ta tận mắt thấy mười mấy cặp mắt sáng quắc. Con này hẳn là sói đi thăm dò, chẳng may đụng trúng ta.” Trình Cố Khanh vẫn còn hoảng hồn.

Dù trong nhà nhiều trai tráng, nhưng đám nhỏ lại nhiều, chỉ sợ tụi nhỏ bị sói tha đi.

“Cái gì?! Mười mấy con? Trình quả phụ, ngươi nói thật sao?” – Đào quả phụ hét lên, khiến dân làng lập tức vào trạng thái báo động.

Sói thật rồi!

“Tất cả mau nhóm lửa, sói sợ lửa!” – Từ tú tài mau chóng trấn an, phân phó trai tráng nhóm lửa, lại gọi vài người đi theo Trình Cố Khanh xác minh tình hình.

Cả đám tới nơi, thấy hàng chục cặp mắt lấp loáng đang nhìn chằm chằm về phía này, ai nấy khiếp vía.

Sau đó, họ quay về, tổ chức phòng thủ. Đám nhỏ được gom vào trong vòng, nữ nhân trông chừng, ngoài cùng là trai tráng tay cầm cuốc, dao, mã tấu.

Trình Cố Khanh cũng xách dao thọc heo, đang chuẩn bị ra chiến, thì cảm giác phía sau có ai lén lút bám theo. Ngoảnh lại nhìn – là thôn trưởng.

Này lão nhân không nên ở trong vòng sao?

“Thôn trưởng bá bá, ngài đi theo ta làm gì, mau trở vô!”

Thôn trưởng cười gượng: “Hắc hắc, đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không biết. Nhưng ở phía sau ngươi, lòng ta không run, chân không nhũn, cảm giác… an toàn lắm.”

“Ta chỉ muốn xem tình hình phía trước để tiện điều binh khiển tướng.”

Ừ thì… cũng gọi là lý do chính đáng đi.

Trình Cố Khanh cạn lời. Lão cánh tay chân lụ khụ thế kia, chẳng may bị thương thì lại phiền phức.

Từ tú tài cũng chau mày: “Ông nội, ngài vào trong đi. Hồi nãy còn bảo con theo Trình quả phụ là an toàn nhất. Lúc trước cũng thế, chuyện gì nguy hiểm cũng gọi con với Tam Lang đi theo nàng.”

Thôn trưởng bị cháu trai lườm, đành lủi thủi lui vào, tiện thể kéo luôn Từ tú tài vào vòng trong.

Dân làng không ai phản đối. Ai bảo Từ tú tài là người đọc sách, là nhân vật quan trọng.

Bên cạnh Trình Cố Khanh còn có Từ Lão Đại, cùng đại tráng, nhị tráng – hai đứa nhỏ cầm dao thọc heo, khí thế hừng hực, chẳng chút sợ hãi.

Bên ngoài lửa cháy đùng đùng, máu sói chảy ra lênh láng. Mùi tanh dày đặc. Làm vậy là cố tình dụ đàn sói tới.

Hoàng Sơn Tử bảo: “Đường núi kia là con đường duy nhất ra khỏi thôn, muốn tránh cũng không được. Trừ khi quay về Từ gia thôn.”

Từ tú tài ngẫm nghĩ một hồi, thấy nếu không dẹp đàn sói đêm nay, mai vào núi dễ bị chúng phục kích. Đến khi đó càng nguy hiểm.

Tuy có người không đồng tình – vốn là dân lành chưa từng đụng mãnh thú, làm sao không sợ – nhưng bị tộc trưởng trấn áp: “Sợ thì quay về Từ gia thôn, tên bị xóa khỏi gia phả!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play