Chỉ thấy một con ngỗng trắng lớn bị buộc một mảnh vải đỏ quanh mỏ, yếu ớt nằm dưới hành lang, dùng đầu cọ cọ vào cửa phòng nàng.

Hỏng rồi! Mấy ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều, nàng đã quên mất trong nhà còn có ngỗng Đại Bạch!

Tuy đây không phải lần đầu tiên nàng quên nó, nhưng từ khi nàng phát hiện con ngỗng này là giống cái mà chẳng đẻ được quả trứng nào ngoài tiếng "cạc cạc", nàng đã hoàn toàn mất hứng thú với nó. Trước đây phụ thân luôn là người cho nó ăn.

Mối liên hệ duy nhất của nàng với nó là mỗi khi nó kêu loạn xạ thì nàng lại dọa sẽ tống nó đến Phúc Mãn Trai.

Vừa nghĩ đến con ngỗng phụ thân nuôi lại bị nàng trói mỏ nhịn đói ba ngày, hơn nữa ba ngày qua nó thật sự không ra khỏi hậu viện, Tống Ngọc Thiện liền không khỏi có chút chột dạ.

Nhìn bộ dạng xám xịt của nó, nàng biết nó đã cố gắng đến nhường nào để thoát khỏi mảnh vải đỏ trên miệng.

Phụ thân không còn nữa, con ngỗng của người sao có thể để nàng nuôi mà bỏ mạng!

Tống Ngọc Thiện vội vàng mở cửa chạy ra, gỡ bỏ dây buộc mỏ cho con ngỗng lớn, vo tròn mảnh vải đỏ gây tội, ném vào bếp lò đang cháy để hủy thi diệt tích.

Ngỗng Đại Bạch lê cái thân thể gầy yếu, gắng sức đến chậu thức ăn: "Cạc!"

"A, ăn cơm!"

May mà nàng còn nhớ ngỗng ăn gì, Tống Ngọc Thiện vội vàng vào kho lôi ra nửa bao cám lúa mạch, múc mấy muỗng lớn, đổ đầy chậu thức ăn của ngỗng, tạo thành một hình chóp nhọn, để bày tỏ lời xin lỗi của mình.

Ngỗng Đại Bạch: "..."

"Được rồi, ngươi cứ từ từ ăn đi, ta đi tắm đây. Chỗ cám lúa mạch này ta sẽ để cạnh ổ ngươi, sẽ không buộc miệng nữa. Sau này đói thì tự mình mở ra ăn, hết thì cắn cái bao mà tìm ta, ta sẽ đổi cho ngươi."

Tống Ngọc Thiện cảm thấy nàng là một chủ nhân vô cùng rộng lượng!

Ngỗng Đại Bạch trơ mắt nhìn nàng vào nhà, quả nhiên nàng chẳng có ý định thêm dù chỉ một ngụm nước vào chậu thức ăn của nó.

Cái nhà này, nó không thể ở nổi nữa rồi! Đợi nó ăn xong cái chậu cám khô khốc này, hồi phục lại thể lực, nó sẽ bỏ nhà ra đi!

------

Tống Ngọc Thiện vẫn luôn ngủ say cho đến giờ Thìn ngày hôm sau mới tỉnh giấc. Nàng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, tinh thần phấn chấn, hận không thể lập tức đi tìm Hoa bà bà để bắt đầu tu hành.

Tuy nhiên, hôm qua, bà bà đã dặn nàng sau khi dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi một lát rồi giờ Mùi hãy đến. Tống Ngọc Thiện tuy không rõ là vì duyên cớ gì, nhưng vẫn một lòng tuân theo.

Hiệu sách trong nhà đã vài ngày chưa mở cửa. Lát nữa tiện thể nàng sẽ đi xem xét.

Mở cửa ra ngoài đun nước rửa mặt, nàng thấy con ngỗng nhà mình đang ghé vào miệng giếng, đầu nó thò vào trong, không biết đang làm gì.

"Đại Bạch? Cẩn thận kẻo rớt xuống giếng đó!" Tống Ngọc Thiện vội vàng nói.

Ngỗng Đại Bạch vặn vẹo thân mình, giận dữ trút cơn thịnh nộ vào nàng: "Cục~ cục ~ cục ~"

"Ơ? Ngươi đổi giọng rồi? Ngỗng cũng có thời kỳ vỡ giọng sao?" Tống Ngọc Thiện nghi hoặc nói.

Ngỗng Đại Bạch cảm thấy mình sắp bị nha đầu ngốc nghếch này ngược đãi đến chết, nhưng bởi mạng sống quý giá, nó chỉ đành nén giận, lại cố sức kéo cái máng nước dưới chân tường viện. Nào ngờ đó là một máng đá, làm nó mệt mỏi gần như muốn kết thúc cuộc đời ngỗng, mà vẫn chẳng xê dịch được nửa phần.

Tống Ngọc Thiện cuối cùng cũng phát hiện ra cái máng nước trống rỗng: "Hết nước rồi sao? Ngươi đợi đó, ta sẽ múc đầy cho ngươi ngay."

Nàng vội vàng xách mấy thùng nước đến đổ vào. Ngỗng Đại Bạch cuối cùng cũng có thể cứu vãn cái cổ họng bị cám khô làm rát.

"Xem ra đúng là khát khô cổ rồi." Tống Ngọc Thiện thấy bộ dạng đói khát của nó, khẽ lắc đầu. Lại nhìn thấy bộ lông tả tơi như dân chạy nạn của nó, khi đun nước, nàng liền đun thêm chút nữa.

Vì thế, sau khi uống nước, ngỗng Đại Bạch lại bị cưỡng ép tắm rửa một phen. Bộ lông trắng muốt đẹp đẽ tuy đã trở lại, nhưng tôn nghiêm của một con ngỗng thì lại không còn sót lại chút gì.

Nó đâu phải một con ngỗng tầm thường!

Cái nhà này, nó kiên quyết không thể ở tiếp được nữa! Nó kiên quyết muốn bỏ nhà ra đi, ngay lập tức, không chậm trễ!

"Cạch!" Cánh cổng nhỏ phía tây nam viện khẽ mở rồi lại khóa chặt. Nha đầu đen đủi đã ra ngoài.

Tống gia vốn là một trạch viện ba gian lớn, nhưng sau này, bởi vì nhân khẩu thưa thớt lại không thuê nô bộc, liền đem toàn bộ tiền viện cải tạo thành cửa hàng, mở một hiệu sách.

Những căn nhà ở hậu viện cũng đều bị dỡ bỏ, biến thành hậu hoa viên, chỉ giữ lại chính phòng và hai sương phòng để ở.

Tống Ngọc Thiện chính là từ cổng nhỏ phía tây nam mà vào hậu viện hiệu sách.

Hiệu sách này vẫn luôn do phụ thân nàng quản lý, nàng lại thường ở bên phụ giúp, bởi vậy tường tận mọi chuyện buôn bán. Nàng bắt đầu tự mình lo liệu cũng thuận tay.

Nàng nhanh nhẹn lau chùi bụi bặm trong hiệu sách. Khoảng đúng giờ Thìn, nàng mở cửa, chuẩn bị ra tiệm bánh bao đầu phố để ăn sáng.

"Thiện nha đầu? Mở cửa buôn bán rồi sao?" Viên chưởng quỹ tiệm bút mực đối diện thấy nàng, liền thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nếu hiệu sách vẫn không mở cửa, ông ấy đã định đến Tống gia xem nàng thế nào rồi.

Bằng hữu đã rời đi, lại lập nữ hộ cho con gái ở nhà, nàng cần sớm vực dậy tinh thần. Bằng không, những kẻ nuôi ý đồ bất chính sẽ cho rằng nàng yếu thế mà ức hiếp đến tận cửa.

"Viên thế bá!"

Tống Ngọc Thiện vội vàng hành lễ trước, rồi mới đáp lời: "Hôm nay con chỉ mở cửa làm ăn nửa buổi, buổi chiều phải đi theo Hoa bà bà đi học. Về sau hiệu sách chắc cũng sẽ như vậy. Nếu buổi chiều có khách ghé qua, còn nhọc lòng thế bá giúp con báo một tiếng."

"Được thôi, thế bá sẽ giúp con trông chừng. Sau này nếu gặp khó khăn gì, đừng khách sáo với thế bá."

Viên chưởng quỹ không chút do dự đồng ý, cũng chẳng nói rằng việc nàng đi theo Hoa bà bà học sẽ làm lỡ việc kinh doanh của hiệu sách, càng không nhắc nhở nàng có thể thuê người trông tiệm.

Ông ấy vốn là trưởng tử độc đinh, chưa kịp cập quan đã mất đi sự che chở của phụ thân. Cô nhi quả phụ nếm trải không ít khổ cực, may nhờ huynh trưởng Tống gia giúp đỡ, ông mới có thể giữ vững gia nghiệp.

Hai nhà, một bên mở xưởng giấy và hiệu sách, một bên mở xưởng bút mực, buôn bán văn phòng tứ bảo, vốn đã là thế giao từ đời trước.

Bởi vậy, ông ấy cũng hiểu rõ, khi bản thân còn chưa có năng lực tự bảo vệ, thuê người ngoài vào cửa là việc mạo hiểm đến nhường nào, huống chi Ngọc Thiện lại là nữ tử.

Không như Thục nương nhà ông ấy, có phụ thân huynh trưởng làm chỗ dựa, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vô ưu vô lo, không phải đối mặt với gió mưa bên ngoài.

Tống Ngọc Thiện gật đầu đáp lời, cùng Viên thế bá cáo từ rồi đi về phía đầu phố. Nàng dừng lại trước tiệm bánh bao, lấy ra hai mươi sáu văn tiền: "Cho hai cái bánh bao thịt, một ấm sữa đậu nành."

Lời vừa thốt ra, cả con phố vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại.

"Ôi, chính là kẻ sát tinh này!"

Trong chớp mắt, những người xung quanh nàng liền lùi ra xa ba thước.

Tống Ngọc Thiện đưa mắt nhìn người vừa nói kia. Cái danh "sát tinh" mang theo mấy phần kiêng kỵ cùng sợ hãi, kỳ thực nàng lại thấy chẳng tệ. Thế nhưng, nàng tuyệt không thể để bất cứ ai cũng dám đứng trên đầu nàng mà dẫm đạp: "Tẩu tử nhà họ Từ đây là đang nói ai vậy?"

Từ gia tẩu tử thấy mình bị chỉ điểm, chẳng hề tỏ ra yếu thế: "Ai mà chẳng biết ngươi năm tuổi khắc chết sinh mẫu, mười tuổi khắc tổ mẫu, đến mười lăm lại khắc cả sinh phụ. Ai ai cũng nói ngươi là sát tinh! Nếu ta mà là ngươi, ta đã đâm đầu chết quách cho rồi, sống chỉ làm hại người khác thôi."

"Vậy sao, ta ghi nhớ rồi. Nghe nói con trai út nhà tẩu tử đang đọc sách ở thư viện, vậy chắc sau này cũng không dám dùng giấy bút nhà ta nữa rồi, dù sao ta cũng là sát tinh, nếu ảnh hưởng đến tiền đồ khoa cử của hài tử nhà tẩu thì không hay đâu..." Tống Ngọc Thiện nói hết sức nghiêm túc: "À đúng rồi, tẩu tử ngươi còn nói, ai nói ta là sát tinh nữa nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play