Từ gia tẩu tử: "..."

Những người khác: "Không không không, sách của Tống gia đã tạo phúc cho biết bao học sĩ trong huyện. Nghe nói còn bán rẻ hơn ở quận thành nữa. Tiểu thư Tống gia chẳng qua là có phúc khí mà thôi!"

Đùa sao! Nói sau lưng nàng thì thôi đi, nếu thật sự mà đắc tội khiến không mua được giấy bút của Tống gia, thì đúng là rắc rối lớn. Ở huyện Phù Thủy này, người đọc sách đều dùng đồ của Tống gia, lẽ nào lại phải đi xa vạn dặm đến nơi khác để mua? Dọc đường hiểm trở, nói không chừng đi rồi, liền chẳng thể trở về.

Tống Ngọc Thiện khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy, xem ra chỉ có tẩu tử nhà Từ gia là nghĩ như vậy thôi."

Từ gia tẩu tử mặt đỏ bừng, nghẹn đến khó xử, muốn hạ mình xin lỗi cũng chẳng kéo nổi cái mặt xuống. Lại hối hận bản thân lỡ lời, chỉ sợ đã khiến con út nhà mình gặp họa. Về nhà kiểu gì lão gia cũng không tha cho bà.

Tống Ngọc Thiện cũng chẳng buồn để ý đến bà ta nữa, xoay người nhìn về phía tiệm bánh bao, thong thả nói: "Vương đại nương, hai cái bánh bao thịt, một ấm sữa đậu nành."

"Tới ngay đây, tới ngay đây!"

Vương đại nương vốn cũng muốn trêu chọc một phen, giờ như tỉnh mộng. Nha đầu này đúng thật là lợi hại, có cái hiệu sách độc nhất trong huyện, người nào dám chọc vào? Ai mà chẳng biết việc đọc sách là việc lớn?

May quá, lần này may bị tức phụ nhà họ Từ cướp công chịu đòn trước, coi như đã thay người chịu họa.

Nghĩ đến mấy hôm trước bản thân còn tỏ vẻ lạnh nhạt với nữ nhi Tống gia, Vương đại nương nay muốn bù đắp cũng chẳng tiện cho nhiều. Nàng thích ăn bánh bao nhà bà, nhưng cho thêm một cái thì lại tiếc của. Thế nên, bà chỉ đành đổ thật đầy sữa đậu nành cho Tống Ngọc Thiện.

"Vương đại nương hôm nay đổ sữa đậu nành thật chắc tay, đa tạ!" Tống Ngọc Thiện cười khẽ, lại đưa thêm một văn tiền, mới xách đồ mà rời đi.

Thế này mới là vừa vặn. Trước đây Vương đại nương luôn muốn gán ghép nàng với con trai bà ấy, còn cố ý tặng thêm bánh bao. Hiện tại nàng làm như vậy, sau này nếu muốn ăn bánh bao cũng không cần phải tránh mặt nữa. Phải nói, bánh bao của Vương đại nương cũng giống như hiệu sách của nhà nàng, đều là độc nhất vô nhị trong huyện.

Nhìn thấy văn tiền kia, Vương đại nương bỗng chốc liền bỏ qua sự tiếc nuối vì đã đổ thêm sữa đậu nành. Nhìn Tống Ngọc Thiện lại thấy thuận mắt hơn nhiều: "Tống tiểu thư khách sáo quá, sau này nhớ thường xuyên ghé thăm nhé!"

Đối với kiểu người không ham chiếm tiện nghi như Tống Ngọc Thiện, bà ấy thích nhất.

Con trai bà ấy vốn chẳng với tới phúc phận của Tống gia, bây giờ chỉ còn cách phải trông cậy vào bà ấy thôi. Chỉ với cái tài làm bánh bao này, lại gặp Tống tiểu thư hào phóng như vậy, bà ấy đảm bảo sẽ kiếm được một khoản lớn từ tiền của Tống gia.

Thấy Tống Ngọc Thiện đã đi xa, Vương đại nương liếc nhìn Từ gia tức phụ, không quên buông một câu mỉa mai, giọng điệu vừa khoe khoang vừa âm dương quái khí: "Tống tiểu thư và Tống Tú tài quả thật giống nhau, đều là người hào phóng, lại nhân hậu. Lại không biết vì sao còn có kẻ miệng lưỡi cay độc, mở miệng liền gọi người ta là sát tinh chứ?"

Từ gia tẩu tử: "..."

Đừng tưởng bà không biết, kẻ vừa rồi hô to nhất, chẳng phải là Vương đại nương bà ta đấy sao!

------

Tống Ngọc Thiện trở về hiệu sách, vui vẻ dùng xong bữa sáng, sau đó ngồi sau quầy đọc sách giết thời gian. Liên tiếp mấy hôm nay, vừa là lễ cập kê của nàng, vừa là tang sự của phụ thân, hiệu sách đã mấy ngày không mở cửa nên buổi sáng hôm nay công việc buôn bán khá tốt.

Người đọc sách dù trong lòng có nghĩ gì, ít nhất bên ngoài cũng giữ lễ độ, lời nói hành vi đều có chừng mực. Trên mặt ai nấy đều mang vẻ hiền hòa, không dễ nhìn ra thật giả. Tống Ngọc Thiện vẫn theo lệ cũ khi phụ thân còn tại thế, một buổi sáng trôi qua cũng xem như yên ổn, không xảy ra chuyện gì rắc rối.

Đầu giờ Ngọ, Tống Ngọc Thiện đóng cửa hiệu sách, dán một mảnh giấy lên cửa, báo tin sáng mai sẽ mở cửa lại. Sau khi chào hỏi Viên thế bá, nàng liền ra ngoài.

Đi ngang qua Phúc Mãn Trai, Tống Ngọc Thiện gọi hai phần cơm trưa, mang theo một đường thẳng hướng phía tây huyện thành mà đi.

Nếu theo lời Hoa bà bà, dùng bữa xong rồi nghỉ ngơi một lát mới đi, nàng thật sự không nhịn được. Đêm qua ngủ quá nhiều, bây giờ trong lòng lại đang vướng bận, có ngủ cũng chỉ là vô ích. Chi bằng sớm một chút mang cơm trưa đến tìm lão nhân gia trò chuyện.

"Sư phụ, con mang cho người món thịt hầm của Phúc Mãn Trai đây!" Chân còn chưa bước qua ngạch cửa, thanh âm của Tống Ngọc Thiện đã vang vọng vào tận phòng trong.

Hoa bà bà đang ở hậu viện nhóm lửa chuẩn bị bữa trưa, nghe tiếng nàng liền ngừng tay, lắc đầu rồi bước ra khỏi bếp. Quả nhiên thấy Tống Ngọc Thiện đang xách theo hộp thức ăn tiến vào sân, từng món từng món bày trên bàn đá trong viện.

"Sao lại đến sớm vậy? Không phải ta bảo con giờ Mùi mới đến sao?" Hoa bà bà tuy miệng nói lời trách móc, nhưng rất nhanh đã rửa tay sạch sẽ ngồi xuống.

"Đêm qua con ngủ hơi nhiều, trưa nay thế nào cũng không ngủ được. Vừa hay đến dùng bữa cùng người, có người ở cùng, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn!" Tống Ngọc Thiện cười tủm tỉm nói.

Hoa bà bà liếc nhìn nàng: "Chỉ lần này thôi, không được có lần sau."

Tống Ngọc Thiện đâu phải không biết đây là bà bà lo nàng tiêu xài tốn kém, không muốn làm phiền nàng? Nàng sớm đã biết, bà bà cũng là một người thích ăn ngon, mỗi lần nàng mang đồ ăn đến, chưa bao giờ thấy còn thừa lại.

Chỉ là, bởi vì người trong huyện đối bà không dè chừng cũng xa lánh, nên bà ấy rất ít khi ra ngoài vào ngày thường, càng chưa bao giờ đến tửu lâu hay quán ăn trong huyện để dùng bữa. Bà vẫn luôn tự mình nấu ăn ở nhà, cho dù tay nghề thật sự không tốt.

Tống Ngọc Thiện nghĩ đến đây, cúi đầu, vẻ mặt buồn bã: "Sư phụ, phụ thân đi rồi, nay chỉ còn lại một mình con. Ngay cả một người dùng bữa cùng cũng không có. Buổi sáng thì thôi, nhưng buổi trưa, buổi tối có thể hay không để con ăn cùng sư phụ? Có người dùng cơm cùng, ăn cũng ngon miệng hơn."

Hoa bà bà không sợ ác ý của người khác, chỉ sợ lòng tốt của người ngoài và nỗi đau của kẻ thân thích. Hai thứ ấy luôn khiến bà mềm lòng: "Thôi được rồi, sau này con muốn đến thì cứ đến!"

Tống Ngọc Thiện lập tức ngẩng đầu, buồn phiền trên mặt tan biến ngay tức khắc: "Thật tốt quá, đa tạ sư phụ!"

Hoa bà bà bật cười, điểm nhẹ vào trán nàng một cái: "Nha đầu tinh quái này!"

Tống Ngọc Thiện cười hì hì đáp lại.

Một già một trẻ cùng nhau dùng bữa trưa. Tiếng cười nói vui vẻ của thiếu nữ khiến tiểu viện vốn quạnh quẽ cũng dường như thêm phần sinh khí.

Sau bữa cơm, Tống Ngọc Thiện nài nỉ Hoa bà bà dạy nàng tu hành.

"Tâm pháp của phái chúng ta chỉ có thể tu luyện vào ban đêm. Bây giờ buổi chiều, ta sẽ giảng cho con nghe một chút thường thức căn bản về tu hành!" Hoa bà bà nói.

Tống Ngọc Thiện liên tục gật đầu, nhanh chóng lấy bút mực giấy nghiên từ trong túi mang theo người, bày ra ngay ngắn, còn không quên giải thích với bà bà: "Phụ thân nói, trí nhớ có tốt đến mấy cũng không bằng ngòi bút cùn. Con sợ mình nghe qua liền quên mất, ghi lại cũng tiện sau này kịp thời ôn tập."

Hoa bà bà gật đầu tán thưởng, bắt đầu giảng giải: "Thiên hạ phân làm Cửu Châu, gồm Ung, Ký, Duyện, Lương, Dự, Thanh, Kinh, Từ, Dương. Huyện Phù Thủy của chúng ta nằm ở Thanh Châu thuộc Quận Lâm Giang.

Cửu Châu từ ngàn xưa đã là nơi nhân, yêu, quỷ tạp cư ngụ, thường xảy ra cảnh yêu quỷ tác loạn. Ban đầu nhân tộc yếu thế, sau lại có người hữu duyên ngộ được thiên địa đạo lý, lấy thân phàm cảm ứng linh lực, dựng nên thành trì, từ đó Nhân tộc mới dần chiếm cứ Cửu Châu, trở thành chủ nhân thiên hạ.

Hiện nay, những tu hành giả hoặc ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, hoặc chu du tứ phương, hàng yêu trừ quỷ, bảo vệ sự bình yên cho một vùng.

Những người như bà bà, tuy thân thể và khả năng khống chế mạnh hơn người thường, nhưng thuật pháp chưa thể thi triển, chỉ là tu sĩ cảnh giới Thối Thể, trong giới tu hành chỉ có thể xem là tầng lớp thấp nhất.

"Con thiên tư không tồi, thành tựu sau này chắc chắn sẽ hơn bà bà. Bà bà cũng chỉ có thể hướng dẫn con nhập môn, sau Thối Thể cảnh thì phải dựa vào chính con rồi. Nếu con có thể đột phá Ngưng Khí cảnh, học được vài thuật pháp của bà bà, thì sẽ có năng lực đi xông pha chốn quận thành rồi."

"Con nhất định sẽ học thật tốt!" Tống Ngọc Thiện cam đoan, không chỉ vì muốn tìm lại phụ thân, mà còn vì chính bản thân nàng: "Sư phụ, trong tu hành, có những cảnh giới nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play