Giang Tụ Đình nhìn trần nhà phòng y tế, trong đầu lại hiện lên bộ dạng lạnh tanh của Bạc Tễ, giọng nói lẩm bẩm: “Là sao…”

“Ừ, mệt thì cứ ngủ thêm đi, em bị thiếu máu nghiêm trọng lắm, sau này phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi cho tốt đấy.”

Giang Tụ Đình nghe bác sĩ lải nhải, không muốn nói chuyện, đơn giản nhắm mắt lại, trong đầu vẫn toàn là hình bóng của Bạc Tễ.

Không biết sau khi tỉnh dậy cậu bạn học mỏng đồng kia có đến không, phiền hắn nhiều lần như vậy, thật sự phải cảm ơn đàng hoàng mới được.

Ban đầu chỉ định giả vờ ngủ để khỏi phải nghe bác sĩ nói chuyện, ai ngờ nằm một lúc lại thật sự ngủ mất. Lúc mở mắt ra thì trời đã tối hẳn, chiếc đèn dây tóc trên đầu bị quạt thổi lắc qua lắc lại, ánh sáng mờ mờ. Cái quạt cũ kĩ kêu lên tiếng kẽo kẹt đáng thương.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, giọng của Ổ Nam vang lên bên tai: “Tỉnh rồi?”

Giang Tụ Đình chớp chớp mắt, tầm mắt dừng trên người Ổ Nam. Sau mấy ngày phơi nắng, cậu ta đen đi ba tông, nhìn càng thật thà chất phác. “Sao cậu lại tới đây?”

"Nghe nói cậu ngất xỉu nên tới cười nhạo một cái." Ổ Nam dùng chân kéo cái ghế tới mép giường ngồi xuống, cau mày nhìn Giang Tụ Đình. 

“Cậu sao vậy chứ, ba ngày một lần choáng, năm ngày một lần ngất, thể chất kém quá rồi.”

Giang Tụ Đình thở dài, giọng yếu ớt: “Cậu đâu phải lần đầu biết tôi.”

Ổ Nam đưa tay kéo Giang Tụ Đình dậy khỏi giường, còn không quên cằn nhằn: “Dậy ăn cơm đi, mấy ngày quân huấn nhìn cậu gầy như cọng hành.”

Giang Tụ Đình nhỏ giọng phản bác: “Tớ chỉ đen thôi, không có ốm.”

Ổ Nam vừa đỡ cậu, vừa cúi đầu trả lời tin nhắn, giọng qua loa: “Rồi rồi, cậu nói không ốm thì là không ốm.”

Giang Tụ Đình định hỏi xem Ổ Nam có biết Bạc Tễ đi đâu không, nhưng thấy cậu ta bận như vậy, do dự một hồi vẫn không mở miệng.

Ổ Nam giọng lười biếng vang lên bên tai: 

“Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?”

Giang Tụ Đình thở dài một hơi, cả người như bị Ổ Nam kéo đi: “Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu có biết Bạc Tễ đi đâu không.”

Ổ Nam khựng lại, không thèm nhìn điện thoại nữa, cứ thế ngơ ngác nhìn Giang Tụ Đình.

Ánh mắt kia làm Giang Tụ Đình có chút chột dạ, tầm mắt đảo loạn khắp nơi: “Vài lần trước đều là hắn đưa tớđến phòng y tế, tớ định mời hắn ăn cơm để cảm ơn…”

"Không biết." Ổ Nam buông tay khỏi vai cậu, giọng mang theo chút giận dỗi: “Từ nhỏ đến lớn tớ đối xử với cậu tốt như vậy, sao chưa từng thấy cậu mời tớ ăn một bữa?”

Không hiểu sao, Giang Tụ Đình lại cảm thấy như nhà mình trồng cải trắng mà bị heo ủi vậy.

Cậu thấy Ổ Nam vô lý quá chừng: “Tớ chưa mời cậu bao giờ à?”

Hồi nhỏ Ổ Nam không chỉ lừa cậu đồ ăn vặt mà còn cả tiền tiêu vặt, cậu vẫn còn nhớ rõ đấy.

Ổ Nam quay đầu đi, chột dạ: “Dù sao lên đại học rồi cậu chưa mời tôi lần nào.”

Giang Tụ Đình suy nghĩ một chút, hình như đúng thật, thế là hào phóng nói: “Vậy hôm nay tớ mời cậu.”

Ổ Nam ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải định mời Bạc Tễ sao? Tớ là thơm lây à?”

Giang Tụ Đình cúi đầu, lẩm bẩm: “Ừm, chỉ là mời hắn sợ hắn không chịu tới, gọi thêm Phương Dã với Diêu Giai Minh nữa.”

Ổ Nam khó chịu đẩy cậu một cái: “Này, cậu có lương tâm không đấy?”

Giang Tụ Đình ngơ ngác nhìn cậu ta, chớp đôi mắt to vô tội: “Tớ làm sao?”

Cậu đâu phải chưa mời, sao cứ thấy Ổ Nam như sắp vào thời kỳ mãn kinh vậy, vừa lắm lời vừa khó chiều.

Khóe miệng Ổ Nam giật giật, nhịn không được lên tiếng trêu: “Không sao, bé cưng Đình Đình của tớ rất ngoan, là tớ bụng dạ hẹp hòi.”

Giang Tụ Đình lùi lại một bước đầy vẻ ghét bỏ: “Cậu ghê chết đi được.”

Ổ Nam ôm vai cậu, kéo người vào lòng mình, vẻ mặt tủi thân: “Tớ chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Rõ ràng là cậu thay lòng đổi dạ, hồi nhỏ ngày nào cũng chạy theo tớ gọi ca ca, ngoan muốn chết. Từ lúc quen Bạc Tễ thì cậu chẳng còn đáng yêu tí nào.”

"Cậu…" Giang Tụ Đình vừa định phản bác, vừa ngẩng đầu liền thấy Bạc Tễ đứng cách đó không xa, hình như vừa nghe được câu Ổ Nam nói. Ánh sáng quá mờ, Giang Tụ Đình không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng lại có cảm giác hắn đang tức giận.

Thấy đối phương sắp đi, Giang Tụ Đình lập tức đuổi theo một bước, lớn tiếng gọi: “Bạn học Bạc, có rảnh đi ăn cơm chung không? Tôi mời.”

Bóng lưng Bạc Tễ dừng lại một chút, rồi làm như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi.

Giang Tụ Đình vội gạt tay Ổ Nam ra, chạy tới chặn trước mặt hắn, vừa thở hổn hển vừa nói: “Bạc Tễ, tớ gọi cậu đấy, không nghe thấy à?”

Bạc Tễ chớp mắt, ánh mắt hờ hững dừng lại trên người cậu, giọng đều đều như mặt hồ phẳng lặng: “Không nghe thấy.”

Nói dối.

Giang Tụ Đình không vạch trần hắn, cũng chẳng giận, tiếp tục luyên thuyên: “Tớ vừa nói là muốn rủ cậu đi ăn cơm, Ổ Nam với Phương Dã mấy đứa bọn tớ ăn chung, tiện thể cảm ơn cậu đã mấy lần đưa tớ đi phòng y tế. Buổi chiều tớ vốn định nói chuyện với cậu…”

Nói một hơi quá nhiều, lại vừa chạy vội, cổ họng Giang Tụ Đình nóng rát, mặt đỏ bừng. Cậu hít sâu vài lần cho dễ chịu rồi mới nói tiếp: “Buổi chiều tớ định bắt chuyện với cậu, nhưng cậu đi nhanh quá, tớ chưa kịp.”

Nói xong hết, Giang Tụ Đình thở ra một hơi, đứng thẳng người, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ Bạc Tễ trả lời.

Bạc Tễ ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, gió đêm nóng bức dường như nhiễm thêm chút lạnh lẽo.

Giang Tụ Đình ôm tay, lặng lẽ cọ cọ vào người mình, chớp đôi mắt to ngập nước tiếp tục hỏi: “Vậy có thể ăn cơm cùng nhau không?”

"Không được." Bạc Tễ hầu kết lăn lăn, giọng vẫn dửng dưng không cảm xúc, rõ ràng mặt rất lạnh nhưng vẫn giải thích thêm: “Tôi có việc.”

"Vậy tối nay còn bận sao?" Giang Tụ Đình ngạc nhiên hỏi tiếp.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Bạc Tễ lắc đầu, ra hiệu chưa ăn.

Giang Tụ Đình gật gù, mặt đầy mong chờ nhìn hắn: “Vậy cùng nhau ăn đi.”

Bạc Tễ ánh mắt nặng nề nhìn cậu, hô hấp dồn dập hơn, dường như đang cố kìm nén lửa giận: “Tôi có việc.”

Giang Tụ Đình hình như không hiểu, tiếp tục hỏi: “Ăn xong rồi đi không được sao?”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, Giang Tụ Đình bắt đầu hơi mất mát. Nhưng cậu lại cảm thấy mình có phần làm phiền, đang định xin lỗi thì bỗng nhiên bị ôm vai kéo về. Hương quen thuộc tràn vào mũi, giọng Ổ Nam vang lên bên tai: “Người ta nói có việc mà cậu nghe không hiểu à? Đừng bám người khác nữa, có muốn bám thì bám tớ này, tớ không thấy phiền đâu.”

Giang Tụ Đình ủ rũ nói: “Xin lỗi, tớ không phiền cậu đâu…”

Còn chưa nói hết, Bạc Tễ nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thôi.”

“Ơ?” Giang Tụ Đình tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Bạc Tễ.

“Đi đâu cơ?”

Ánh mắt Bạc Tễ lướt nhẹ qua tay Ổ Nam đang khoác lên vai Giang Tụ Đình, lông mày hơi nhíu lại, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Ăn cơm.”

Giang Tụ Đình và Ổ Nam nhìn nhau, cảm động đến mức ánh mắt suýt ngấn lệ.

“Nhìn mày kìa, tiền đồ gì đâu.” Ổ Nam hận không thể lấy đá gõ vào đầu Giang Tụ Đình, nhéo nhéo gò má trơn nhẵn chẳng có chút thịt nào của cậu. Bạc Tễ quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Giang Tụ Đình thì vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng, không nhận ra gì cả, nhưng Ổ Nam thì thấy rất rõ.

Cái tên Bạc Tễ này… có vẻ hơi lạ nha.

Ổ Nam nhìn bóng lưng Bạc Tễ chằm chằm một lúc, vừa định nói gì đó thì Giang Tụ Đình đột nhiên vỗ lên ngực hắn một cái, lực không nhỏ khiến hắn ho sặc sụa.

“Gọi cho Phương Dã với Diêu Giai Minh đi.” Giang Tụ Đình nói xong thì nhanh chân đuổi theo Bạc Tễ, dáng vẻ không chút lương tâm.

Ổ Nam lầm bầm mắng vài câu, đành ngoan ngoãn gọi điện cho hai người kia.

Giang Tụ Đình đi phía sau Bạc Tễ, hít sâu mấy hơi mới lên tiếng: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ tới phòng y tế.”

Bạc Tễ đút một tay vào túi, lạnh nhạt đáp: 

“Ừ.”

Cảm thấy bước chân của Bạc Tễ chậm lại, Giang Tụ Đình mạnh dạn đi nhanh lên một chút để sánh bước bên hắn, giọng nói cẩn trọng: “Có làm phiền cậu không?”

Bạc Tễ liếc cậu một cái, ánh mắt nhìn xa xăm: “Có.”

Không ngờ hắn lại trả lời thành thật như vậy, Giang Tụ Đình ngượng ngùng chớp mắt: 

“Nhưng mà cậu đồng ý cùng nhau đi ăn cơm, chắc là không có việc gì gấp đúng không?”

Bạc Tễ hơi ngừng lại, gật đầu một cái, rồi tiếp tục đi tiếp.

Giang Tụ Đình nở nụ cười, đi bên cạnh hắn cách một đoạn ngắn.

Giờ này, khắp nơi đều là học sinh vừa tan học, vô cùng náo nhiệt.

Hai bên đường là hàng liễu rũ, cành nhẹ quét qua mặt, để lại cảm giác nhột nhột, khiến lòng người như gợn sóng.

Giang Tụ Đình ngẩng đầu nhìn Bạc Tễ, chỉ thấy rõ đường nét cằm rõ ràng của hắn.

Vừa định mở miệng, thì từ xa vang lên tiếng gọi của một nam sinh lạ: “Bạc Tễ!”

Bạc Tễ nghe thấy giọng đó, rõ ràng khựng lại một chút. Giang Tụ Đình cũng nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy rõ mặt người kia xong thì lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạc Tễ thả lỏng hẳn, tâm trạng rõ ràng là tốt lên.

Là bạn của Bạc Tễ sao?

Giang Tụ Đình nhìn hắn, rồi lại nhìn nam sinh đang đi tới từ phía đối diện, cẩn thận hỏi: 

“Bạn cậu à—”

Lời còn chưa nói hết, Bạc Tễ đã đi về phía người đó.

Giang Tụ Đình đứng tại chỗ do dự không biết có nên đi theo không, thì vai bỗng bị va một cái, Ổ Nam khoác vai cậu kéo đi: “Đi chứ, đứng ngẩn ra làm gì.”

Giang Tụ Đình ngẩng đầu nhìn Ổ Nam, hạ giọng hỏi: “Cậu biết người kia không?”

Bạc Tễ rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt dịu dàng như vậy, người đó chắc là bạn thân lắm của hắn?

“Người nào?” Ánh mắt Ổ Nam đảo một vòng, ngắn ngủi dừng trên người nam sinh đang nói chuyện với Bạc Tễ.

“Không quen, sao thế?”

Giang Tụ Đình thoáng nhìn Bạc Tễ đang mỉm cười, đột nhiên ngẩn người.

Thì ra khi Bạc Tễ cười lại dịu dàng như vậy, cảm giác khác hẳn mọi khi.

Nam sinh đối diện Bạc Tễ khẽ hất cằm về phía Giang Tụ Đình: “Không giới thiệu một chút à?”

“Bạn cùng phòng.” Bạc Tễ lập tức thu lại nụ cười.

Nam sinh kia không cao lắm, vóc dáng cũng xấp xỉ Giang Tụ Đình, mặc áo trắng đơn giản với quần đen, dáng vẻ ôn hoà thư sinh, trông không giống kiểu người có thể chơi thân với Bạc Tễ.

Nam sinh đẩy kính mắt, mỉm cười lịch sự với Giang Tụ Đình: “Chào cậu, tôi là Ninh Dật, sinh viên năm hai khoa máy tính.”

Giang Tụ Đình hoàn hồn, tay khẽ vò vạt áo, hơi cúi người bắt tay nhẹ với Ninh Dật rồi nhanh chóng buông ra: “Chào học trưởng, em là Giang Tụ Đình, năm nhất khoa Toán, là…” Cậu liếc nhìn Bạc Tễ một cái.

“Là bạn cùng phòng của Bạc Tễ.”

Ninh Dật lặp lại cái tên “Giang Tụ Đình” hai lần, như nhớ ra gì đó, cười đầy ẩn ý, dùng khuỷu tay chọc chọc Bạc Tễ trêu chọc: 

“Làm sao vậy, cậu bạn cùng phòng của cậu nói chuyện cũng phải xem ánh mắt cậu à?”

“Không có.” Bạc Tễ lập tức dịu lại.

“Sao cậu lại ở đây?”

Ninh Dật rút ánh mắt khỏi người Giang Tụ Đình: “Đi dạo thôi. Nhìn từ xa thấy có người giống cậu, còn tưởng mình hoa mắt.”

Bạc Tễ hờ hững đáp lời. Tuy vẫn như thường ngày, nhưng Giang Tụ Đình cảm nhận được tâm trạng hắn đang rất tốt.

Ninh Dật hình như đã quen với vẻ lạnh nhạt của Bạc Tễ, chẳng hề khó xử, còn quay sang hỏi Giang Tụ Đình: “Các cậu đi ăn cơm à?”

Giang Tụ Đình gật đầu: “Vâng, học trưởng có muốn đi cùng không?”

“Có tiện không?” Ninh Dật vẫn giữ vẻ thoải mái, liếc nhìn Bạc Tễ bằng khóe mắt, nhưng lời lại hỏi Giang Tụ Đình.

“Không làm phiền chứ?”

“Không đâu, đông người cho vui mà, còn có hai bạn cùng phòng của em nữa sắp tới rồi.” Giang Tụ Đình chợt nhớ chưa giới thiệu Ổ Nam, bèn kéo tay áo người đang cúi đầu nghịch điện thoại, cười nói: “Đây là Ổ Nam, bạn thanh mai trúc mã của em.”

Ninh Dật nhướng mày cười: “Trúc mã trúc mã à?”

Giang Tụ Đình nghĩ ngợi, thấy cũng không sai, nên gật đầu: “Xem như vậy đi.”

Vừa dứt lời, Bạc Tễ lập tức quay người rời đi. Không hiểu sao, Giang Tụ Đình cảm thấy hắn có vẻ không vui.

Ninh Dật cười rõ hơn, cố ý nói lớn giọng như muốn ai đó nghe thấy: “Xem ra tình cảm hai người tốt thật đấy.”

Giang Tụ Đình vừa định nói thực ra cũng bình thường thôi, thì Ổ Nam bất ngờ khoác vai cậu, cười như không cười nói: “Tất nhiên rồi, tôi với Đình Đình từ nhỏ đã thân thiết mà.”

Giang Tụ Đình bị kiểu đùa đó làm cho phát ngán, hất tay cậu ta ra rồi bước nhanh lên phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước thì Ổ Nam đã ôm cậu lại từ phía sau.

“Sao vậy Đình Đình, chẳng lẽ tớ nói sai à?” Ổ Nam cười tươi rói, nhưng giọng điệu thì đầy mùi uy hiếp.

“Không, cậu nói đúng mà.” Giang Tụ Đình nói trong khi ánh mắt vẫn hướng về phía Bạc Tễ.

Lúc này, trời đã hoàn toàn sụp tối. Đèn ven đường như có ai đó đồng loạt bật sáng, chiếu lên thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ đứng dưới bóng cây phía trước trông mơ hồ, cô độc, như bị phủ một lớp sương mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play