Giang Tụ Đình nghe mà chỉ muốn xuống giường đánh cho Diêu Giai Minh một trận.
“Hắn đâu phải kiểu người mắc bệnh bạo lực, sẽ không cứ thế vô duyên vô cớ mà đánh người đâu. Hôm đó chẳng phải do cậu với Phương Dã nói hắn bậy bạ trước à? Hắn cũng đâu có đánh hai người, chỉ đạp cái cửa thôi, vậy không tính là tốt tính rồi à?”
Phương Dã và Diêu Giai Minh: “Vậy cậu để hắn đánh chết tụi này đi rồi cảm ơn.”
Diêu Giai Minh nghẹn họng, hự hự hít thở mấy hơi, không phản bác nổi. Phương Dã thì vừa bị Diêu Giai Minh thúc cùi chỏ vào sườn vừa đứng lên, nói: “Bọn tớ là lo cho cậu thôi, không có ý gì khác hết.”
Phản ứng hơi chậm một nhịp, Giang Tụ Đình vội vàng giải thích: “Tớ biết hai cậu là lo cho tớ. Trước đây tớ cũng rất sợ bạn Bạc, nhưng sau khi ở chung thì thấy hắn không hề hung dữ như tin đồn. Không tin hai cậu thử ở gần hắn một thời gian là biết liền.”
Không phải kiểu người thích đánh người. Tuy hắn thường mặt lạnh, cảm giác như lúc nào cũng đang khó chịu, đôi khi còn giả vờ không nghe thấy cậu nói chuyện. Nhưng Giang Tụ Đình thấy vậy cũng đã khác xa so với những gì cậu từng nghe về Bạc Tễ rồi.
“Đó là vì hắn chưa nổi giận với cậu thôi.” Phương Dã chêm vào, giọng nhỏ hẳn đi.
“Cậu nói chuyện kiểu này thì đúng là đứng nói chuyện không thấy mỏi lưng.”
Giang Tụ Đình há miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Diêu Giai Minh chen vào: “Nói vậy không phải để cô lập hắn, chỉ là đừng quá thân thiết. Giữ mối quan hệ bạn cùng phòng là được.”
Giang Tụ Đình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền cầm đồ vệ sinh bước vào phòng tắm: “Tớ đi tắm trước.”
Phía sau, Phương Dã và Diêu Giai Minh nói thầm gì đó nhưng Giang Tụ Đình nghe không rõ.
Tuy Diêu Giai Minh nói không phải cô lập Bạc Tễ, nhưng lời trong lời ngoài chẳng phải chính là như vậy sao? Cậu không thích như thế. Cậu cảm thấy Bạc Tễ là người tốt.
Giang Tụ Đình tắm rửa xong đi ra, thấy Phương Dã và Diêu Giai Minh đang đứng ở ban công hút thuốc, khói lượn lờ khắp phòng.
Bạc Tễ hình như không hút thuốc, người hắn không có mùi khói, Giang Tụ Đình cũng chưa từng thấy hắn hút bao giờ.
Nghĩ đến Bạc Tễ, Giang Tụ Đình lại tò mò không biết tối nay hắn ra ngoài làm gì. Là nhà có việc hay là hẹn hò với ai?
Hôm qua cũng đi. Nếu là hẹn hò thì đối phương chắc chắn rất quan trọng nhỉ?
Giang Tụ Đình nằm trên giường, nghĩ linh tinh đủ chuyện. Dần dần, cơn buồn ngủ kéo tới. Trước mắt cậu mờ dần, nhưng mùi thuốc lá thoang thoảng kia lại cứ quẩn quanh trong mũi, khiến cậu chẳng ngủ sâu được.
Cứ nửa tỉnh nửa mê như thế không biết bao lâu, đến khi Phương Dã ngáy như sấm, Giang Tụ Đình mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Giang Tụ Đình đã bị đánh thức. Còn chưa kịp tỉnh táo, giường chợt rung một cái, tiếng Phương Dã vội vàng vang lên bên tai:
“Dậy mau dậy mau! Ăn sáng rồi tập hợp, hôm nay quân huấn đó, chậm là không kịp đâu!”
Giang Tụ Đình ngồi bật dậy, mắt vẫn nhắm, giọng khàn khàn ngái ngủ:
“Mấy giờ rồi?”
Không ai trả lời. Bên chỗ bồn rửa mặt vang lên tiếng nước chảy, còn có tiếng Diêu Giai Minh và Phương Dã trò chuyện.
“6 giờ rưỡi.”
Giọng lạnh lùng vang lên đột ngột khiến Giang Tụ Đình giật mình. Cậu mở mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Bạc Tễ. Một giây sau, Bạc Tễ liền dời mắt đi, lạnh nhạt nói:
“Dậy đi. Tôi mang bữa sáng về rồi.”
Hóa ra vừa nãy Phương Dã nói “ăn sáng” không phải là do cậu ấy mang, mà là Bạc Tễ đi mua?
Hắn về sớm vậy sao? Giờ này cổng trường đã mở chưa nhỉ?
Trong lúc đầu óc còn mơ màng, Giang Tụ Đình đã mở miệng hỏi trước:
“Sao cậu về sớm vậy?”
Nói xong mới thấy câu này không được lễ phép, cậu hoảng hốt giải thích:
“Không phải, ý tớ là cậu vào… cũng không đúng… chính là…”
Thấy cậu lắp bắp không rõ, Bạc Tễ trực tiếp ngắt lời: “Trèo tường.”
…Cái kiểu nửa tỉnh nửa mê, y như trẻ con.
“À, không bị bắt à?” Giang Tụ Đình nói xong mới nhớ bọn họ đã là sinh viên đại học.
“Xin lỗi, tớ mới ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh hẳn.”
Bạc Tễ khẽ “Ừ” một tiếng, rồi cúi đầu thay quân phục huấn luyện.
Giang Tụ Đình âm thầm thở phào, trong lòng mắng mình hai câu rồi cũng lục đục thay đồ.
Cậu vừa xuống giường, Diêu Giai Minh với Phương Dã cũng vừa rửa mặt xong. Phương Dã cầm bánh bao trên bàn vừa ăn vừa nói:
“Cảm ơn Bạc ca mua đồ ăn sáng. Bao nhiêu tiền, để tớ chuyển cho, cả phần của Diêu Giai Minh nữa.”
Bạc Tễ tạm nghỉ học một năm, nên theo lý mà nói chắc lớn hơn họ một tuổi, cũng đúng thật.
“Không cần.” Bạc Tễ lạnh nhạt đáp. Phương Dã tưởng hắn không muốn để lộ tài khoản, liền móc ví rút ra tờ tiền mặt đưa qua.
“Sao có thể ăn chùa được, đều là sinh viên, sinh hoạt phí ai mà dư dả. Cầm lấy đi.” Phương Dã giơ cái bánh bao ăn dở lên, cười tươi: “Cảm ơn Bạc ca đã mang bữa sáng.”
Bạc Tễ không khách sáo nữa, nhận tiền. Giang Tụ Đình âm thầm siết chặt nắm tay, rồi có chút đáng thương nói với Bạc Tễ:
“Tớ không có tiền mặt, có thể cho mã thanh toán không?”
Thật ra cậu muốn hỏi có thể thêm WeChat không, nhưng thấy không tiện.
Bạc Tễ rất thoải mái đưa điện thoại ra, mở mã QR. Giang Tụ Đình quét luôn hai mươi tệ. Cậu không biết ngoài hàng bán bao nhiêu, sợ đưa thiếu. Ai ngờ Bạc Tễ nhìn điện thoại xong lại nói nhỏ:
“Ngày mai bữa sáng của cậu tôi cũng mua.”
Sợ cậu hiểu nhầm, Bạc Tễ còn giải thích:
“Tiền đưa nhiều rồi, đổi qua đổi lại phiền.”
Giang Tụ Đình chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, khoé miệng không kìm được mà cong lên cười: “Được, vậy mai cậu nhớ mang đó.”
Tai Bạc Tễ đỏ bừng rõ ràng, nhưng mặt vẫn lạnh tanh như mọi khi.
Giang Tụ Đình phát hiện điều thú vị, vừa định nhìn kỹ hơn thì Bạc Tễ đã nhanh tay đội mũ, kéo thấp vành che nửa mặt, chỉ để lộ cái cằm đẹp trai.
“Tôi đi trước.” Bỏ lại một câu không chút cảm xúc, Bạc Tễ quay người rời đi.
Phương Dã nhón chân nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần rồi mới huých vai Diêu Giai Minh, hạ giọng:
“Nè, hình như hắn cũng không đáng sợ như lời đồn ha? Còn mua bữa sáng, hôm qua lại giúp lấy quân phục. Giờ phải cảm ơn sao đây?”
“Đừng mang định kiến mà nhìn người. Tớ nói rồi, bạn Bạc là người rất tốt.” Giang Tụ Đình vừa nói vừa cầm bánh bao với sữa đậu nành đi ra ngoài, chẳng buồn để ý đến Phương Dã và Diêu Giai Minh nữa.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự trôi qua khá bình thường. Sau lễ động viên là phần phát biểu của tân sinh viên đại diện, người lên phát biểu Giang Tụ Đình có biết, trước đây cũng học ở Nhất Trung, học hành rất giỏi, gia cảnh cũng khá tốt. Cha mẹ của đối phương với cha mẹ cậu cũng quen biết nhau, hai người từng gặp vài lần ở tiệc tùng, nhưng chưa từng nói chuyện.
Giang Tụ Đình luôn cảm thấy người kia kiêu căng như con công đang xòe đuôi nên cậu không thích lắm.
Sau phần phát biểu, các tiểu đội bắt đầu một tiếng luyện tập quân sự.
Hôm nay mặt trời nắng gắt đến lạ thường, như thể đang cố tình ra oai phủ đầu. Giang Tụ Đình chợt thấy dạ dày cuộn lên, không kiềm được cơn buồn nôn. Ngay lúc cậu gần như chịu hết nổi thì bên tai vang lên tiếng huýt sáo của huấn luyện viên:
“Nghỉ tại chỗ năm phút.”
Huấn luyện viên vừa dứt lời, hơn nửa số người gần như đổ gục trên sân bóng, không ai quan tâm hình tượng nữa. Giang Tụ Đình cũng không ngoại lệ.
Cậu nằm vật ra đất thở hổn hển vài hơi, đột nhiên nhớ ra không thấy Bạc Tễ đâu, liền ngồi bật dậy, dáo dác tìm kiếm bóng dáng của hắn giữa đám người mặc đồ ngụy trang.
Liếc mắt một cái đã thấy Bạc Tễ, lúc đó hắn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cúi đầu nghịch đám cỏ dưới sân bóng. Giang Tụ Đình bật cười, thấy sĩ quan huấn luyện không chú ý bên này liền nhanh chóng lết sang ngồi cạnh Bạc Tễ.
Đối phương hình như bị cậu làm cho giật mình, theo phản xạ muốn né sang bên cạnh, nhưng khi ngẩng đầu thấy là cậu thì động tác đột nhiên dừng lại.
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người hai người họ. Giang Tụ Đình biết bọn họ đang nhìn Bạc Tễ. Cậu kéo thấp vành nón, hỏi hắn:
“Cậu mệt không?”
Bạc Tễ lắc đầu, không nói gì. Giang Tụ Đình thở dài, trực tiếp nằm xuống bên cạnh hắn, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy mặt hắn.
Cậu khẽ cong môi, ánh nắng khiến mắt mở không nổi, chỉ có thể nheo nheo lại:
“Nãy nếu huấn luyện viên huýt sáo chậm một chút nữa, chắc tớ xỉu luôn rồi. Cậu giỏi thật đó, thế mà lại không thấy mệt.”
Bạc Tễ ánh mắt khẽ động, rũ mi nhìn cậu một cái, sau đó lặng lẽ nghiêng người về một bên, vừa đủ để che nắng cho Giang Tụ Đình.
Giang Tụ Đình đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy một câu: “Cậu thiếu vận động.”
Cậu cười, không ngại mà thừa nhận: “Từ nhỏ tớ đã lười, không thích vận động.”
Bạc Tễ không đáp. Hai người cứ thế lặng lẽ nằm đó, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống người, da thịt bị phơi đến rát rát. Giang Tụ Đình nghĩ nếu phơi thêm vài ngày nữa chắc cậu sẽ tróc da mất.
Cậu len lén nhìn Bạc Tễ một cái. Hắn không trắng lắm, tay và cổ lệch màu rõ rệt, chắc là thường xuyên phơi nắng.
Nghĩ vậy, cậu lại buột miệng nói:
“Cậu giỏi thật đó.”
Bạc Tễ ánh mắt hơi lay động, còn chưa kịp mở miệng, huấn luyện viên đã huýt sáo. Giang Tụ Đình còn chưa kịp phản ứng thì Bạc Tễ đã đưa tay kéo cậu dậy khỏi mặt đất.
Chưa kịp cảm ơn, cậu vội vàng chạy về đội hình xếp hàng.
Gian nan vượt qua ngày đầu tiên, Giang Tụ Đình cảm thấy mình như bị rút sạch dương khí, lúc tan học buổi tối, chân cậu mềm nhũn như không còn sức, run run mãi không ngừng.
Cậu còn đang suy nghĩ có nên ngồi nghỉ ở sân thể dục một lát không thì đột nhiên phía trên có một bóng người phủ xuống.
Giọng của Bạc Tễ vang lên trên đầu cậu:
“Về chưa?”
Vừa rồi còn rã rời toàn thân, giờ không biết sức lực từ đâu tới, Giang Tụ Đình lập tức đứng bật dậy phủi bụi trên quần, cười nhẹ:
“Về thôi.”
Bạc Tễ đi được hai bước thì phát hiện cậu không theo kịp, liền dừng lại hỏi:
“Có cần đỡ không?”
Giang Tụ Đình tràn đầy mong chờ:
“Có được không?”
“Chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.” Bạc Tễ ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay đã vòng lấy cánh tay cậu, kéo cậu tựa vào người mình.
Sao mà nhẹ vậy chứ, như thể một bàn tay là nhấc lên được rồi.
Giang Tụ Đình gần như dồn hết trọng lượng lên người Bạc Tễ, thở hồng hộc cảm ơn:
“Cảm ơn nha, bạn Bạc, cậu tốt bụng thật đó.”
Bạc Tễ không nói gì, đi được vài bước mới nhàn nhạt nói: “Bạc Tễ.”
Giang Tụ Đình ngớ người: “Hử?”
Bạc Tễ lại nói: “Tên tôi.”
Giang Tụ Đình lúc này mới phản ứng: “À, được rồi. Vậy sau này tớ gọi cậu là Bạc Tễ nhé?”
“Ừ.”
Câu chuyện kết thúc tại đây. Một cao một thấp, hai bóng người bị đèn đường kéo dài ra trên nền đất, gió đêm oi bức phả vào mặt. Một ngày huấn luyện quân sự vốn dĩ rất mệt, nhưng Giang Tụ Đình lại thấy rất vui, trái tim như bị cảm xúc lạ lẫm lấp đầy, chỉ trực tràn ra ngoài.
Tưởng rằng có thể bình yên vượt qua đợt huấn luyện quân sự, nhưng Giang Tụ Đình vẫn đánh giá mình quá cao. Mới tuần đầu cậu đã ngất xỉu ba lần, lần nào tỉnh lại cũng nhìn trần nhà phòng y tế mà muốn nghẹn lời.
Cậu vốn từ nhỏ đã yếu, nhưng thế này thì cũng quá thường xuyên. Nếu Ổ Nam biết, chắc cười rụng cả răng.
Cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ quen thuộc bước vào nói: “Ôi, tỉnh rồi à?”
Giang Tụ Đình chớp chớp mắt hồi thần, ngồi dậy, cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện:
“Xin lỗi, lại làm phiền cô rồi.”
“Không sao đâu, còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Bác sĩ đẩy gọng kính, hất cằm ra phía cửa sổ.
“Em thể chất yếu, nên vận động nhiều vào. Không thì bạn em cứ ba ngày hai bận đưa cậu tới đây, hôm nay còn sốt ruột đến mức suýt nữa định cõng em sang bệnh viện Nhân Dân bên cạnh.”
“Bạn em?” Giang Tụ Đình tò mò thò cổ nhìn ra ngoài, vừa vặn thấy Bạc Tễ ngồi dưới gốc cây ngoài cửa sổ. Cậu ngây người nhìn bóng dáng hắn, lẩm bẩm hỏi:
“Bác sĩ, mấy lần trước cũng là cậu ấy đưa em tới à?”
Hai lần trước khi cậu mở mắt ra thì không có ai, nên cứ nghĩ là hội sinh viên đưa tới.
“Đúng vậy. Chỉ là mấy lần trước đưa xong thì cậu ta đi luôn. Hôm nay chắc vì thấy em mãi không tỉnh nên không yên tâm.” Bác sĩ bật cười trêu ghẹo.
“Cậu bạn này nhìn dữ dằn thế thôi, mặt mũi chẳng có biểu cảm gì, không ngờ lại là người tốt.”
“Ừm, cậu ấy thật sự rất tốt.” Giang Tụ Đình vừa nói vừa định xuống giường, nhưng bị bác sĩ đè vai lại, ép nằm xuống:
“Nghỉ thêm chút nữa đi, không cần vội đâu.”
Bạc Tễ rõ ràng nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, quay đầu nhìn lại một cái rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi xoay người rời đi.
Bác sĩ vỗ vỗ vai Giang Tụ Đình, giọng nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, bạn em chờ lâu như vậy, không về cũng không hay lắm đâu.”
Không rõ là do bị cảm nắng hay vì điều gì khác, Giang Tụ Đình cảm thấy trong lồng ngực nóng ran, như có nước hồ sặc vào phổi, ngay cả giọng nói cũng khàn đi:
“Bác sĩ, mấy lần trước cậu ấy cũng đợi ạ?”
Bác sĩ đang ngồi ghi chép gì đó, thuận miệng đáp: “Có chứ. Nhưng không lâu như hôm nay. Hai lần trước chỉ xác nhận em không sao là rời đi. Lần đầu tiên em ngất thì tôi còn tưởng cậu ấy sắp đánh người đấy, nhìn tư thế kia đáng sợ lắm.”