Ổ Nam quay đầu lại, tự nhiên trò chuyện với Ninh Dật như quen thân lắm rồi. Giang Tụ Đình tranh thủ cơ hội này bước nhanh về phía Bạc Tễ.
Cậu vừa tới gần, quanh người Bạc Tễ liền như hình thành một lớp chắn vô hình, ngăn cậu lại bên ngoài.
Giang Tụ Đình dừng lại cách Bạc Tễ chừng một mét, ánh đèn đường chiếu thẳng xuống mặt cậu, sáng đến chói mắt. Cậu nheo mắt lại, cười híp mắt: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Bạc Tễ hơi sửng sốt, bàn tay đang siết nhẹ bên người cũng thả lỏng ra, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng không cảm xúc quen thuộc.
“Ừ.”
Giang Tụ Đình thấy vậy, gần như có thể chắc chắn là Bạc Tễ không còn giận nữa, nên càng cười tươi hơn, gan cũng lớn hơn, cậu hỏi thẳng: “Học trưởng đó là bạn của ngươi hả?”
Bạc Tễ đáp giọng lãnh đạm: “Bạn từ nhỏ.”
Giang Tụ Đình chớp mắt đầy kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm: “Hèn chi cậu với học trưởng trông thân thiết vậy.”
Cậu trước đó còn lo Bạc Tễ không có bạn, giờ thấy vậy thì yên tâm rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play