Giữa mùa hè oi ả, không khí khô nóng khiến người ta cảm thấy nhức đầu, mặt đất bốc lên từng đợt nhiệt khí, ở cổng trường Đại học A bóng người chen chúc.
Mùa khai giảng luôn là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của trường đại học, các xe của giảng viên lần lượt đưa sinh viên mới đến cổng trường, đưa một đợt lại quay về đón tiếp đợt khác.
“Bíp bíp ——” lại có một chiếc xe dừng lại, cửa mở ra, sinh viên mới ngoan ngoãn xếp hàng xuống xe, có người đi cùng phụ huynh, có người chỉ có một mình.
Người trên xe gần như đều xuống cả, thì ở hàng ghế cuối mới có một bóng người luống cuống đứng dậy, hình như ngủ quên, bác tài xế còn đang nửa nằm nửa ngồi nghiêng đầu quan sát phía sau.
Một cậu thiếu niên mặc áo trắng tay ngắn, quần short đen lúng túng bước xuống xe. Tóc nâu hơi xoăn lòa xòa che gần nửa khuôn mặt, tai nghe vẫn còn đeo ở cổ, trông vừa ngốc lại vừa đáng yêu.
Làn da trắng nõn bị ánh nắng gay gắt nướng đến đỏ bừng, mồ hôi làm tóc dính bết cả trán, nhếch nhác mà đáng thương.
Trước cổng trường, các anh chị sinh viên mặc đồng phục màu sắc khác nhau đang nhiệt tình xếp thành hàng, tay giơ bảng tên các khoa, vừa cười vừa hô to: “Khoa Luật bên này, Khoa Tài chính bên này, Khoa Nghệ thuật bên này…”
Giang Tụ Đình vừa xuống xe đã bị tiếng hô náo nhiệt này làm cho choáng váng, cậu vẫn còn đang lơ mơ thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng. Một anh học trưởng đẹp trai bước tới, thân thiện nở nụ cười:
“Học đệ, em khoa nào thế?”
Giang Tụ Đình theo phản xạ đưa tay chỉnh lại mái tóc rối vì mới ngủ dậy, đôi môi đỏ hồng khẽ động: “Khoa Toán.”
Anh học trưởng nghe vậy lập tức quay đầu hét to về phía sau: “Khoa Toán đâu, có một tiểu xinh đẹp của các em này!”
Giang Tụ Đình: “……” Câu này nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ.
Rương hành lý bị người “giành” lấy, Giang Tụ Đình sững sờ một lúc thì bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, mang theo cảm giác an toàn: “Đi thôi học đệ, theo anh làm thủ tục nhập học.”
Cậu theo bản năng nắm chặt quai balo, khuôn mặt đỏ bừng: “Cảm ơn học trưởng.”
“Không có gì ——” Học trưởng còn chưa nói dứt lời thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói như đang thử thăm dò.
“Xin chào, có thể phỏng vấn một chút không?”
Giang Tụ Đình dừng bước, mờ mịt quay đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Là đang nói với cậu sao?
Một chị gái trang điểm nhẹ nhàng, mỉm cười thân thiện đưa micro tới trước mặt cậu:
“Chào em, có thể phỏng vấn vài câu được không?”
Giang Tụ Đình còn chưa kịp phản ứng thì đã gật đầu như máy.
“Em là người ở đây à?”
“Dạ đúng.”
“Cảm giác về trường thế nào? Có giống như hình dung trong tưởng tượng của em không?”
“Dạ có.”
“Vậy nhé, cảm ơn em, giờ đi làm thủ tục nhập học trước đi nha.”
Từ đầu đến cuối Giang Tụ Đình cứ ngơ ngơ ngác ngác, đến khi tỉnh táo lại thì hai chị gái phỏng vấn đã đi xa, dáng vẻ hơi vội vàng, hình như đang tìm người tiếp theo. Nhưng người đó từ chối, quay đầu đi thẳng, bóng dáng đó lại khiến Giang Tụ Đình cảm thấy quen quen.
Hai chị gái tỏ vẻ thất vọng, chẳng biết nói với nhau gì đó, rồi quay đầu lại nhìn về phía Giang Tụ Đình với mặt lại tươi cười rạng rỡ.
Bánh xe rương hành lý lăn trên nền đất tạo ra âm thanh chói tai, học trưởng dẫn đường nói: “Học dệ à, mình làm thủ tục nhập học trước nhé, sau đó anh dẫn em về ký túc xá.”
Giang Tụ Đình hoàn hồn, ngẩng đầu chớp mắt với học trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, cậu chân thành cảm ơn:
“Cảm ơn học trưởng.”
Nụ cười của Giang Tụ Đình khiến học trưởng chói mắt, anh ngây ra một chút, xấu hổ đưa tay quạt trước mặt: “Hôm nay trời nóng thật, phải không học đệ?”
Chẳng hiểu sao chủ đề đột nhiên chuyển hướng, nhưng Giang Tụ Đình vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng là rất nóng.”
“Ha ha, đi thôi, đi làm thủ tục trước đã.”
Học trưởng có vẻ hơi ngượng, nhưng Giang Tụ Đình chẳng hiểu vì sao, rõ ràng mới nãy vẫn còn bình thường mà.
Làm xong thủ tục nhập học, học trưởng đưa Giang Tụ Đình lên xe buýt nội khu. Người quá đông, mùi mồ hôi và nước hoa trộn lẫn đập thẳng vào mặt khiến Giang Tụ Đình suýt nữa thì say xe. May mà cũng không xảy ra chuyện gì.
Dưới sự hướng dẫn của học trưởng, Giang Tụ Đình nhận được chìa khóa ký túc xá. Vừa định lên lầu thì phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Giang Tụ!”
Giang Tụ Đình xoay người, vừa hay thấy Ổ Nam chạy lại.
“Sao giờ này cậu mới đến, tớ còn định qua nhà đón cậu. Dì bảo là cậu đi xe đưa đón, sáng gọi cậu dậy mà cậu sống chết không chịu dậy, rốt cuộc lăn lộn cái gì vậy hả.” Ổ Nam vừa lẩm bẩm vừa tiện tay nhận rương hành lý từ tay học trưởng, cười tươi:
“Học trưởng cứ để em dẫn bạn ấy lên, tụi em là bạn thân, anh đi giúp các bạn khác đi ạ.”
Học trưởng cười sảng khoái: “Vậy thì nhờ em nhé.”
Anh nói xong thì rời đi. Sợ Ổ Nam lại lải nhải tiếp, Giang Tụ Đình chủ động giải thích trước: “Tối qua tớ vui quá không ngủ được, sáng nay ngủ quên, không phải cố ý không bắt máy đâu.”
“Biết rồi, tớ đâu có đánh cậu đâu mà phải giải thích trước.” Ổ Nam vừa bước lên lầu vừa hỏi: “Phòng bao nhiêu?”
Giang Tụ Đình cầm chìa khóa xem số:
“502.”
Ổ Nam lập tức khựng lại, xoay đầu nhìn cậu không thể tin nổi: “Bao nhiêu cơ?”
“502 mà, sao vậy?” Giang Tụ Đình ngơ ngác nhìn cậu.
Ổ Nam đứng ngay cửa thang máy, chỉ vào chìa khóa trong tay cậu: “Cậu nhìn lại xem, chắc chắn không nhìn nhầm chứ?”
Giang Tụ Đình chẳng hiểu sao cậu ấy lại kích động như vậy, bèn đưa chìa khóa lên cho Ổ Nam nhìn: “Nè, cậu xem đi, 502 thật mà.”
Ổ Nam như muốn khóc đến nơi: “Xong rồi xong rồi…”
“Sao vậy?” Giang Tụ Đình khó hiểu.
“Phòng 502 có vấn đề gì hả?”
Ổ Nam từ nhỏ là kiểu người cái gì cũng biết, nên phản ứng như vậy chắc chắn là đã nghe ngóng trước rồi.
Ổ Nam vò tóc, cúi đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ của Giang Tụ Đình, trong lòng càng rối hơn:
“Bạc Tễ, Bạc Tễ cũng ở phòng 502! Cậu sáng nay ra khỏi nhà giẫm phải cứt chó à? Sao lại đen đủi tới mức trùng phòng với hắn được vậy chứ!”
Bạc Tễ? Cái tên này nghe quen quen… Giang Tụ Đình nghĩ một lúc mới mơ hồ nhớ ra. Hồi trước học nhị trung, hình như có người tên vậy, nghe nói hồi lớp 12 bóp cổ thầy giáo bị đuổi học, sau lại được giáo viên chủ nhiệm xin xỏ cho nghỉ học tạm thời.
Không hiểu vì sao sau đó hắn lại chuyển về nhất trung. Cậu không biết hắn học lớp nào, chỉ biết hắn rất đáng sợ, thường xuyên đánh nhau, nhiều người trong trường đều sợ hắn.
Tuy Giang Tụ Đình không quen biết Bạc Tễ, nhưng tin đồn về hắn thì nghe không ít – toàn là chuyện xấu cả.
Giọng lải nhải của Ổ Nam kéo Giang Tụ Đình về thực tại: “Sau này ở ký túc xá cẩn thận một chút, đừng chọc vào hắn. Lỡ mà bị bóp cổ thì tớ ở xa vậy, sao cứu kịp cho cậu được.”
Giang Tụ Đình giật giật khóe miệng: “Làm gì nghiêm trọng dữ vậy… hắn đâu thể vô duyên vô cớ đánh người chứ.”
“Đinh” thang máy dừng ở tầng 5, Ổ Nam kéo rương hành lý đi trước, vừa đi vừa nhắc:
“Tớ nói cho cậu biết, đừng có coi thường. Tin đồn về hắn hồi cấp ba cậu nghe còn ít chắc? Với lại nghe nói Bạc Tễ ghét nhà giàu. Cậu là kiểu thiếu gia trắng trẻo mềm mại, hắn một đấm là cậu chết luôn đó.”
Không biết có phải do Ổ Nam nói quá đáng sợ không, Giang Tụ Đình khẽ rùng mình, lẩm bẩm: “Tớ rảnh đâu mà đi chọc vào hắn…”
Ổ Nam cuối cùng cũng yên tâm hơn: “Vậy là tốt rồi. Tóm lại là đừng dính dáng gì tới hắn. Tớ cũng không phải người mê tín, nhưng lời đồn không phải không có lý. Hãy trân trọng mạng sống, tránh xa Bạc Tễ đấy, nghe chưa?”
Giang Tụ Đình thở dài, gật đầu lia lịa, vừa ngẩng đầu đã thấy số phòng ký túc xá đối diện, liền xoay người đi về phía tay trái.
Vừa đi chưa được hai bước đã thấy phòng của mình, cửa mở hé, hình như bên trong có người.
Cậu lễ phép gõ cửa: “Xin chào, mình cũng ở đây ——”
Người đang ngồi quay lưng về phía Giang Tụ Đình khựng lại rõ rệt, nhưng không quay đầu cũng không lên tiếng, giữ nguyên tư thế như cũ.
Giang Tụ Đình còn đang do dự có nên bước vào không thì Ổ Nam đã nhanh chân đẩy cửa, quay đầu lại nói: “Vào đi chứ, mau thu dọn xong rồi đi ăn, tớ đói muốn chết rồi.”
Giang Tụ Đình ngây ngốc ừ một tiếng, ngoan ngoãn bước vào, ánh mắt không tự chủ nhìn về người đang ngồi phía đối diện.
Dù chỉ nhìn thấy gáy người đó, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.
Có thể là do Bạc Tễ cũng để tóc ngắn, nên cậu luôn có cảm giác người đó chính là hắn.
Giang Tụ Đình còn đang thất thần thì tiếng càu nhàu của Ổ Nam vang lên bên tai:
“Đừng có ngẩn người ra như thế thiếu gia, mau dọn rương hành lý lộn xộn đó đi. Tớ thật không hiểu tại sao cậu vai yếu tay mềm lại không cho người nhà đưa tới, cuối cùng vẫn là lôi tớ đi cùng.”
Giang Tụ Đình hoàn hồn, tiện tay lau bàn phủ đầy bụi, lấy balo đặt lên, ngẩng đầu nói với Ổ Nam: “Cậu mệt thì nghỉ đi, tớ tự dọn được.”
Ổ Nam liếc cậu một cái, mặt không cảm xúc: “Cậu biết lắp vỏ chăn không?”
Giang Tụ Đình: “… Phiền cậu rồi, lát nữa tớ mời cậu ăn một bữa lớn.”
Ổ Nam hừ một tiếng: “Vậy thì tạm được.”
Nói xong đành leo lên giường giúp cậu trải chăn ga gối đệm.
Giang Tụ Đình bắt đầu lau dọn bàn học và tủ quần áo. Cậu ngày càng chắc chắn người đang ngồi đối diện chính là Bạc Tễ. Bởi vì khi nãy hình như người đó liếc nhìn cậu một cái, chỉ trong chớp mắt thôi, nhưng cậu lại có cảm giác lạnh sống lưng.