Giang Tụ Đình hiểu được ý của Phương Dã và Diêu Giai Minh, cậu hơi nghiêng đầu nói với cái ót của Bạc Tễ:

“Bạn học Bạc, hai người bọn họ nói cảm ơn cậu đã giúp bọn họ lấy đồng phục quân sự.”

Phương Dã và Diêu Giai Minh đứng thẳng lưng, trông chẳng khác nào mấy đứa nhỏ làm sai chuyện đang đợi bị mắng.

Bạc Tễ thậm chí không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Phương Dã và Diêu Giai Minh liếc nhìn nhau, lập tức cứng đờ người, không biết nên nói gì tiếp.

Giang Tụ Đình mở túi đồng phục quân sự, lấy ra rồi ướm thử lên người, ngay sau đó kinh ngạc kêu lên:

“Cái này sao cậu mặc vừa được?”

Chỉ riêng cái quần thôi đã dài tới tận cằm, mặc lên người thì chẳng phải thành bao tải à?

“Quần áo này bị phóng đại quá đáng rồi?” Phương Dã và Diêu Giai Minh cũng bị thu hút sự chú ý, lần lượt lấy đồng phục ra ướm thử, cũng hơi rộng thật, nhưng không khoa trương như của Giang Tụ Đình.

Phương Dã cố nhịn cười nói: “Cậu lấy nhầm rồi hả? Nhìn size này giống của bạn Bạc...”

Giang Tụ Đình nhìn size thì thấy đúng là không phải của cậu.

“Bạn học Bạc, cậu nhìn xem —— á ——” Lời còn chưa dứt, Bạc Tễ đã đứng dậy, đưa bộ đồng phục trên bàn cho Giang Tụ Đình.

Cậu ngơ ngác nhận lấy, tiện tay xếp bộ đồng phục vừa rồi lại rồi đưa cho Bạc Tễ, sợ hắn giận nên vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, vừa rồi lẽ ra tớ nên nhìn kỹ trước.”

“Không sao.” Bạc Tễ nói lạnh nhạt xong, xoay người ngồi lại ghế, vẫn giữ bộ dạng chỉ cho người ta nhìn thấy cái ót.

Giang Tụ Đình cũng đã quen với kiểu lạnh nhạt của hắn, tiếp tục ướm thử quần áo. Dù vẫn hơi rộng nhưng không đến mức quá đáng, vẫn có thể mặc được.

Phương Dã vẫn giữ nguyên tư thế cởi quần áo, hỏi:

“Lát nữa họp lớp, mọi người ăn cơm trước hay họp trước?”

Giang Tụ Đình không ngẩng đầu, vừa gấp gọn đồ vừa đáp:

“Tớ nghe bạn Bạc.”

Phương Dã và Diêu Giai Minh lại liếc nhìn nhau.

“???”

Không phải Giang Tụ Đình rất sợ Bạc Tễ sao? Nghe lời này, sao nghe như đang hẹn ăn cơm với Bạc Tễ thế?

Vì hôm qua cả hai đều nói xấu Bạc Tễ nên giờ chột dạ lắm, chẳng ai dám hỏi nghi vấn trong lòng, chỉ nói:

“Vậy bọn tớ đi ăn trước, đói quá rồi.”

“Đi đi đi.” Giang Tụ Đình trả lời bâng quơ, không biết từ đâu lấy ra một đống đồ ăn vặt ôm vào ngực rồi đi về phía Bạc Tễ.

Phương Dã còn ngơ người, Diêu Giai Minh vội túm tay cậu ta, lặng lẽ nói “Đi đi!”

Ký túc xá lập tức trở nên yên tĩnh. Giang Tụ Đình lúc này mới nhận ra hai người kia đã rời đi.

Cậu “bùm bùm” đặt toàn bộ đống đồ ăn vặt lên bàn của Bạc Tễ, đôi mắt to ngơ ngác chớp chớp đầy vô tội. Bị ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tễ nhìn chăm chú, cậu mới lấy dũng khí mở miệng:

“Đây đều là đồ tớ thích ăn.”

Bạc Tễ khoanh tay trước ngực, hơi ngả ra sau, ánh mắt rơi lên đống đồ ăn vặt không rõ nguồn gốc kia:

“Cho tôi?”

Giang Tụ Đình mắt sáng lấp lánh gật đầu:

“Ừ! Cho cậu, cảm ơn cậu hôm qua đã chỉ tớ dùng máy giặt.”

“Không cần.” Bạc Tễ rũ mắt xuống, hàng lông mi dày che đi cảm xúc đáy mắt, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường:

“Ăn bữa cơm là được, cái này cậu mang về đi.”

Nghe vậy, Giang Tụ Đình chắc mẩm tối nay Bạc Tễ sẽ ăn cơm cùng cậu, lập tức cười cong cả mắt như trăng lưỡi liềm:

“Ăn cơm là cảm ơn cậu hôm nay giúp tớ, còn hôm qua tính riêng.”

“Không cần ——” Bạc Tễ còn chưa nói hết câu, Giang Tụ Đình đã buông một câu “Tớ đi tắm đây!” rồi chạy biến.

Bạc Tễ nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, khóe môi khẽ cong lên. Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, hắn đem toàn bộ đồ ăn trả lại lên bàn của Giang Tụ Đình, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Lúc Giang Tụ Đình đi ra, thấy Bạc Tễ trả lại hết đồ ăn, ánh mắt hiện lên chút buồn bã, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói:

“Cậu không thích mấy thứ này à? Lát nữa tớ mua cái khác cho.”

Bạc Tễ hơi dừng lại, thản nhiên đáp:

“Không cần. Tôi lấy một cái, còn lại cậu để lại.”

Vừa nói, hắn giơ que kẹo đang cầm trong tay lên.

Giang Tụ Đình mắt sáng rực:

“Cậu thích cái này hả? Vậy lần sau tớ mua cho cậu nhiều hơn.”

“Không thích.” Bạc Tễ lạnh nhạt đáp.

“Cầm cái này là coi như cảm ơn xong rồi, cậu không cần cảm ơn tôi nữa.”

Giang Tụ Đình khựng lại: “Cậu ghét tớ sao?”

Bạc Tễ không nói gì, tiện tay ném que kẹo lên bàn. Giang Tụ Đình đột nhiên nhớ đến lời Ổ Nam nói: cậu quan tâm quá mức có thể khiến Bạc Tễ thấy khó chịu.

Cậu lặng lẽ thở dài, giọng nhẹ hẳn đi:

“Xin lỗi, tớ hiểu rồi. Ăn xong bữa tối nay, tớ sẽ cố gắng không làm phiền cậu nữa.”

Ánh mắt Bạc Tễ khẽ lay động, chỉ “Ừ” một tiếng.

Buổi tối họp lớp xong đã gần tám giờ. Giang Tụ Đình đi ăn với Bạc Tễ ở tiệm cơm Tây gần cổng trường. Thật ra cậu không định ăn ở đó, nhưng gần khai giảng thì người ở các tiệm cơm khác đông nghịt, chỉ có ở đây là đỡ hơn một chút.

Giang Tụ Đình ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của Bạc Tễ. Người đông quá, cậu vừa phải cẩn thận tránh bị chen, vừa sợ làm Bạc Tễ khó chịu nên vội nói:

“Nếu cậu không muốn ăn đồ Tây thì tụi mình đi dạo một chút rồi quay lại sau, chắc lúc đó người sẽ ít hơn...”

Lời còn chưa dứt, cậu bị ai đó đụng mạnh từ phía sau, cả người nghiêng về phía trước. Bản năng đưa tay ra túm lấy cánh tay lạnh lẽo trước mặt.

Bạc Tễ quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn cậu. Giang Tụ Đình hoảng hốt buông tay ngay:

“Xin lỗi, vừa rồi có người đụng trúng tớ ——”

Chưa nói hết câu, Bạc Tễ đã rảo bước vào tiệm cơm, giọng lạnh lùng vang lên giữa đám đông ồn ào:

“Tôi còn có việc, ăn nhanh rồi về.”

Giang Tụ Đình ngẩn người một chút rồi vội vàng đuổi theo:

“À, được, vậy tụi mình ăn nhanh rồi về.”

Bạc Tễ không đáp lại. Giang Tụ Đình có chút hụt hẫng, lặng lẽ cúi đầu đi theo sau hắn.

May mà bọn họ khá may mắn, vừa vào là có chỗ ngồi trống. Giang Tụ Đình hỏi ý kiến Bạc Tễ rồi mới gọi món.

Ngẩng đầu lên thấy hắn vẫn lạnh lùng như cũ, cậu cẩn thận hỏi:

“Cậu đang giận hả?”

Ánh mắt Bạc Tễ khẽ xao động, sắc mặt cũng dịu đi một chút:

“Không có.”

Giang Tụ Đình nghe vậy thì nhẹ nhõm hẳn:

“Vậy là tốt rồi.”

Cậu tin lời Bạc Tễ. Nếu hắn nói không giận thì chắc chắn là không giận.

Không khí trở nên có chút gượng gạo. May mà đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Giang Tụ Đình nhìn Bạc Tễ dùng dao nĩa rất thành thạo, bất giác nhẹ nhàng thở ra. Cậu cũng không hiểu sao bản thân lại lo lắng Bạc Tễ chưa từng ăn cơm Tây.

Có thể vì cảm nhận được cảm xúc vi diệu nơi Bạc Tễ, cũng có thể là vì bản thân lo lắng linh tinh. Nhưng cậu thà tin là vế sau là do cậu tự đa tình.

“Cậu dùng dao nĩa thành thạo thật đấy, còn hơn cả tớ.” Cậu vốn định khen, nhưng vừa nói xong lại thấy lời này hơi sai sai.

Quả nhiên, Bạc Tễ hơi khựng lại. Cậu vừa định giải thích thì hắn đã lạnh nhạt nói:

“Từng làm thêm ở tiệm cơm Tây, nên học được chút kinh nghiệm.”

“Xin lỗi, tớ không có ý gì xấu đâu, tớ thật sự muốn khen cậu...” Giang Tụ Đình càng nói càng nhỏ giọng, chỉ sợ Bạc Tễ hiểu lầm.

“Ừ.” Bạc Tễ đáp nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Tiếng va chạm giữa dao nĩa và đĩa đập thẳng vào tim Giang Tụ Đình từng chút một.

Cậu từng nghe qua vài chuyện về Bạc Tễ, nên luôn cố gắng cẩn thận để bảo vệ lòng tự trọng của hắn. Nhưng cậu quên mất, có khi Bạc Tễ cũng chẳng hề tự ti vì những chuyện đó. Chính cậu mới là người đã làm sai.

“Ai…” Giang Tụ Đình thở dài một tiếng rồi mới phản ứng lại là bản thân không nhịn được mà thở dài. Cậu lúng túng quay sang, bắt gặp ánh mắt của Bạc Tễ đang rũ xuống nhìn cậu, giọng hắn nhàn nhạt: “Tôi ăn xong rồi.”

Giang Tụ Đình giật mình, liếc qua thì thấy đĩa trước mặt Bạc Tễ đã trống trơn.

“Phục vụ…” Cậu vừa định gọi món thêm cho hắn thì thấy Bạc Tễ hơi nhíu mày, gương mặt lạnh nhạt cất tiếng.

“Nếu gọi cho tôi thì thôi khỏi, tôi no rồi.”

Tuy biết hắn trông mặt lạnh chỉ là thói quen chứ không phải tức giận, nhưng Giang Tụ Đình vẫn bị dọa cho cứng đờ một chút. Mãi cho đến khi nét mặt Bạc Tễ dịu đi, cậu mới âm thầm thở phào.

“Tớ chỉ sợ cậu ăn không đủ no…” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng mang chút ấm ức.

Lòng tốt làm chuyện xấu, chuyện này xảy ra với Bạc Tễ không biết bao nhiêu lần rồi. Chắc đây chính là kiểu mà Ổ Nam nói: quan tâm quá mức sẽ khiến người khác thấy ngượng. Không chỉ Bạc Tễ, ngay cả chính cậu cũng thấy lúng túng.

Bạc Tễ nhẹ “Ừ” một tiếng, giọng không quá rõ ràng nhưng lại dịu dàng. Giang Tụ Đình ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy sắc mặt hắn không còn lạnh như ban nãy, cậu lập tức hỏi: “Cậu không giận đấy chứ?”

Bạc Tễ lắc đầu, giọng hơi gượng gạo: 

“Không có.”

Tính mỉm cười với hắn nhưng lại sợ nụ cười trông hơi kỳ quặc, Giang Tụ Đình đoán là sẽ làm hắn sợ hơn.

“Vậy thì tốt rồi.” Giang Tụ Đình lập tức tươi tỉnh hẳn lên, giọng nói cũng mang theo niềm vui.

“Cậu có việc thì đi trước đi, tớ ăn hơi chậm, sợ làm lỡ việc của cậu…”

“Không sao.” Bạc Tễ ném ra hai chữ, cúi đầu nhắn tin. Giang Tụ Đình liếc mắt nhìn chiếc điện thoại kiểu cũ trên tay hắn, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ tăng tốc độ ăn.

Ra khỏi nhà ăn, Giang Tụ Đình nghĩ rằng Bạc Tễ sẽ rời đi ngay. Ai ngờ hắn lại đi theo cậu về tới dưới ký túc xá. Lúc người bên cạnh đột ngột dừng chân, Giang Tụ Đình cũng dừng lại theo. Dưới ánh đèn đường, cậu nghi hoặc nhìn Bạc Tễ đang đứng một nửa dưới bóng cây.

“Sao vậy?”

Sao tự nhiên không đi nữa?

Bạc Tễ lên tiếng, giọng đều đều: “Lên đi, tôi tối nay không quay lại.”

Tim Giang Tụ Đình bỗng chấn động, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Ngày mai còn phải huấn luyện quân sự nữa…”

Cậu tưởng Bạc Tễ sẽ chẳng phản ứng, ai ngờ hắn vẫn đứng đó, giữ nguyên tư thế một tay đút túi. Hắn đi một bước về phía trước, đứng khuất trong bóng cây nên chỉ thấy được nửa mặt, khoé môi cong lên như có như không, rồi lập tức biến mất như chưa từng tồn tại, giống như một bông phù dung sớm nở tối tàn.

“Không nghiêm trọng, giờ này về cũng không vào được ký túc xá, mai tôi về.”

Giang Tụ Đình lại chấn động lần nữa. Vậy là hắn cố ý đưa cậu về, còn giải thích lý do vì sao?

Chẳng phải điều này chứng tỏ Bạc Tễ không giận cậu vì mấy lời lắm miệng sao? Giang Tụ Đình bất chợt cảm thấy vui vui.

“Cậu…”

“Tạm biệt.” Bạc Tễ nói xong liền quay người rời đi, để lại cho Giang Tụ Đình một bóng lưng mờ mờ.

Phải nói là “ngày mai gặp” chứ.

Giang Tụ Đình âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nhón chân vẫy tay về phía bóng lưng của Bạc Tễ, lớn tiếng gọi: “Bạn Bạc, ngày mai gặp nhé!”

Bạc Tễ không quay đầu, nhưng Giang Tụ Đình thấy thân hình hắn khựng lại một chút, xác nhận là hắn đã nghe thấy thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người đi lên lầu.

Còn Bạc Tễ, khi đã đi xa, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Giang Tụ Đình đang khuất dần. Khoé môi hắn hơi cong lên, giọng trầm thấp vang khẽ, ôn nhu mà lưu luyến:

“Ngày mai gặp, Giang Tụ Đình.”

---

Về đến ký túc xá, Phương Dã và Diêu Giai Minh đều có mặt. Hai người nhìn Giang Tụ Đình bằng ánh mắt là lạ.

Giang Tụ Đình chỉnh lại quần áo, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phương Dã, mơ màng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phương Dã bước lên một bước, ánh mắt không mang ác ý nhưng lại quét từ trên xuống dưới người cậu.

“Cậu vừa đi ăn với Bạc Tễ à?”

Giang Tụ Đình không hiểu sao lại bị hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Ừ, tớ muốn cảm ơn cậu ấy đã giúp tụi mình lấy đồng phục huấn luyện quân sự.”

“Chỉ là có vẻ Bạc Tễ không thích ăn đồ Tây cho lắm, ăn không được mấy miếng đã nói là no rồi. Thật ra tớ cũng thích ăn đồ Trung, lần sau có thể rủ cậu ấy đi ăn cơm Trung Quốc.”

Phương Dã im lặng một lúc, cân nhắc lời nói rồi mới lên tiếng: “Lần này thì thôi, lần sau cậu vẫn đừng đi ăn riêng với Bạc Tễ nữa thì hơn.”

Giang Tụ Đình khó hiểu nhìn Phương Dã.

“Tại sao?”

“Không… không an toàn.” Phương Dã hơi chột dạ, tránh ánh mắt của cậu, cùng Diêu Giai Minh trao đổi ánh nhìn.

“Cậu cũng nghe qua mấy chuyện của cậu ta hồi năm nhất rồi đấy, đừng tiếp xúc gần quá, cẩn thận vẫn hơn.”

Giang Tụ Đình ngồi xuống, chẳng buồn để tâm.

“Toàn là tin đồn thôi mà, có cần phải cô lập người ta như vậy không.”

“Không phải tin đồn…” Phương Dã còn chưa nói xong đã bị Diêu Giai Minh huých cùi chỏ vào sườn, đau đến nỗi phải khom người ngồi xuống, mặt cũng đỏ bừng.

Diêu Giai Minh không quan tâm Phương Dã, quay sang nói với Giang Tụ Đình:

“Có thể có cái là tin đồn, nhưng cũng có cái không phải. Hồi cấp ba Bạc Tễ từng túm lấy thầy dạy Toán, lôi người ta từ văn phòng ra ngoài, gần như ai cũng thấy hình ảnh đó rồi…”

Chuyện đó năm ấy nổi như cồn, Giang Tụ Đình tất nhiên cũng biết. Nhưng cậu cảm thấy chắc chắn có nội tình, nếu không thì sao cuối cùng Bạc Tễ chỉ bị đình chỉ học tạm thời chứ không bị đuổi học?

“Thầy đó giờ còn dạy ở trường nhị trung không?”

Không rõ vì sao cậu lại hỏi như thế, nhưng Diêu Giai Minh vẫn thật thà trả lời: “Không, sau vụ đó thì biến mất luôn rồi.”

Giang Tụ Đình không nói gì nữa, trong lòng vẫn chọn tin tưởng Bạc Tễ.

Diêu Giai Minh hơi liếc mắt nhìn, nói tiếp: 

“Tuy không rõ nội tình chuyện đó, nhưng Bạc Tễ trước kia rất hay đánh nhau, cậu cũng thấy rồi đó, hôm nọ còn đạp tung cửa ký túc. Lỡ như hôm nào cậu làm gì khiến cậu ta không vui thì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play