Cậu không cho Ổ Nam cơ hội mở miệng, trực tiếp cúp máy.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình khen tên của Bạc Tễ nghe hay, đối phương còn nói cảm ơn, Giang Tụ Đình không tin Bạc Tễ thật sự lại làm mấy chuyện đó với mẹ mình, chắc chắn có ẩn tình gì đằng sau.

Cậu cũng không dám nghĩ nhiều, những lời đồn kia vẫn luôn xoay quanh Bạc Tễ, trước đó cậu đâu có biết gì, chỉ biết sau khi Bạc Tễ trở lại trường, ai cũng sợ hắn. Thỉnh thoảng nhìn thấy Bạc Tễ một mình lặng lẽ đi học, cậu cảm thấy hắn rất cô độc.

“Cùm cụp.” Bên phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng động, Giang Tụ Đình tò mò liếc mắt nhìn sang, thấy Bạc Tễ đang ngồi xổm dưới đất, bèn hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Qua một lúc lâu, Bạc Tễ mới lạnh nhạt trả lời hai chữ: “Sửa cửa.”

Nghe vậy, Giang Tụ Đình lập tức nhảy xuống giường, chạy lại sau lưng hắn, nhìn hắn thành thạo sửa lại cánh cửa phòng tắm, kích động tới mức đứng vỗ tay.

“Oa, cậu giỏi quá đi mất!”

Bạc Tễ đứng dậy cúi đầu liếc cậu một cái, ánh mắt kia cứ như đang nói: cậu đúng là ngốc thật rồi.

Giang Tụ Đình bị nhìn đến mức chột dạ, khẽ cười gượng, xoa xoa mũi mình. Nhưng cậu chẳng hề thấy ngại, ngược lại còn cúi xuống nhìn cửa một lúc, rồi lại lẩm bẩm trong lòng Bạc Tễ thật lợi hại, sau đó mới quay lại mép giường.

Ban đầu còn định bắt chuyện với Bạc Tễ, ai ngờ người ta đã leo lên giường, quay lưng về phía cậu nằm xuống, một bộ dạng không muốn giao tiếp.

Ngày nhập học đầu tiên, tổng thể mà nói thì cũng không tệ lắm, trừ chuyện Bạc Tễ đạp hỏng cửa phòng tắm với dọa cho Phương Dã và Diêu Giai Minh không dám quay lại là hai chuyện đáng nhớ nhất.

Sáng hôm sau, Giang Tụ Đình đang ngủ ngon thì chuông điện thoại chói tai vang lên, cậu như xác sống vùng dậy ngồi dậy trên giường, đầu tóc rối tung, nhắm tịt mắt nhận cuộc gọi.

“Đình Đình, xuống dưới ăn sáng.” Giọng của Ổ Nam.

“Mau lên, tớ mời cậu ăn sáng coi như xin lỗi.”

“Không cần.” Giang Tụ Đình lại ngã xuống giường, mặt úp vào gối cọ cọ, giọng nghèn nghẹn nói: “Cậu nên xin lỗi bạn Bạc thì hơn.”

Ổ Nam: “…”

“Vậy cậu hỏi thử xem cậu ấy có đi không, nếu đi thì cùng nhau luôn.” Ổ Nam lầm bầm. 

“Tớ thật sự chịu thua cậu rồi đó.”

Giang Tụ Đình đột nhiên tỉnh hẳn, có chút phấn khởi mà ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn sang thì phát hiện giường của Bạc Tễ trống trơn, chăn đệm gấp chỉnh tề, nhìn như chẳng có ai từng ngủ vậy.

Cậu phanh một tiếng úp mặt xuống giường, thở dài. Bên kia điện thoại truyền đến giọng Ổ Nam càu nhàu: “Nói chuyện đi ông nội!”

“Thôi, Bạc Tễ không có ở đây, tớ cũng không đi——”

Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ổ Nam giữ nguyên tư thế đang gọi điện thoại đứng ở cửa, thở hổn hển.

“Tớ kiếp trước thiếu cậu bao nhiêu nợ mà kiếp này bị cậu giày vò thế này?”

Ổ Nam thở không ra hơi, tiện tay đóng cửa, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Giang Tụ Đình, ngửa đầu nhìn cậu: “Dậy lẹ đi, nếu cậu dám nói không ăn uống thì tớ sẽ gọi cho dì báo cáo ngay. Dì dặn tớ phải chăm sóc cậu tử tế, lỡ cậu nghỉ hè về gầy như khỉ, tớ kiểu gì cũng bị ăn đòn.”

“Cậu mới giống khỉ ấy.” Giang Tụ Đình hiếm hoi dỗi lại một câu, trong đầu lại đang nghĩ Bạc Tễ rốt cuộc là đi lúc nào, cậu chẳng nghe được động tĩnh gì cả.

Ổ Nam thì chẳng buồn để tâm đến mấy câu dỗi chẳng có lực sát thương của Giang Tụ Đình. Cậu ta liếc quanh một vòng, thắc mắc hỏi: “Sao chỉ có mình cậu ở đây, Phương Dã với Diêu Giai Minh đâu?”

“Không về.” Giang Tụ Đình ngồi dậy, đầu tóc xù như tổ quạ, thuật lại chuyện tối qua cho Ổ Nam nghe.

“Vãi thật, Bạc Tễ không đánh người à?” Ổ Nam đứng dậy nhìn cái cửa phòng tắm bị đá hỏng.

“Nếu thật như lời đồn, Bạc Tễ chắc phải dí đầu Phương Dã và Diêu Giai Minh vô bồn cầu mới đúng chứ.”

“Cho nên tớ mới bảo cậu đừng tin lời đồn. Thật ra hắn cũng không hung dữ như vậy đâu… Phanh.”

Lời còn chưa dứt, cửa ký túc xá bị đá văng, Bạc Tễ mặt lạnh bước vào.

Giang Tụ Đình: “…” Cậu cảm thấy Bạc Tễ cứ như cố tình đánh vào mặt mình vậy.

Bạc Tễ chẳng buồn nhìn ai, đi thẳng đến ngồi xuống ghế. Hôm nay hắn đội mũ lưỡi trai, che mất nửa khuôn mặt, người mặc áo thể thao đen ướt đẫm mồ hôi, tay áo kéo lên lộ ra cánh tay cơ bắp đang rịn mồ hôi, đường cong sau lưng cũng lờ mờ hiện rõ dưới lớp áo ướt. Nhìn dáng vẻ này như là vừa đi chạy bộ về.

Người mới vừa nói xấu bị bắt tại trận, Ổ Nam xấu hổ ho khan một tiếng: “Đình Đình à, dậy nhanh đi, tụi mình đi ăn sáng.”

Bạc Tễ nghe thấy Ổ Nam gọi Giang Tụ Đình là “Đình Đình”, động tác trên tay khựng lại, trong lòng lặp đi lặp lại cái tên này… Đình Đình…

Giang Tụ Đình ra sức trừng mắt ra hiệu cho Ổ Nam, người sau miễn cưỡng mở miệng: 

“Bạn Bạc, cậu, cậu có muốn đi cùng không?”

Bạc Tễ đột ngột đứng dậy, dọa cho Ổ Nam rụt cổ lại.

“Không cần.” Giọng hắn nhàn nhạt vang lên. Sau đó, cửa phòng tắm bị đóng lại, Ổ Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tụ Đình khó hiểu hỏi: “Cậu sợ cậu ấy làm gì?”

“Cậu không thấy ánh mắt lúc nãy của hắn à?” Ổ Nam không giữ nổi hình tượng nữa, càng nói càng nhỏ giọng.

“Tớ cứ tưởng hắn định đấm tớ luôn ấy.”

Giang Tụ Đình thay đồ xong, vừa xuống giường vừa nói: “Nếu hắn thực sự thích đánh nhau như vậy, thì năm lớp 12, trường Nhất Trung chắc loạn cả lên rồi còn gì?”

Từ sau khi Bạc Tễ quay về trường Nhất Trung học thì cậu gần như chưa từng nghe nói hắn đánh nhau bao giờ.

Ổ Nam nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.

“Cho nên cậu đừng nhìn người bằng thành kiến nữa.” Giang Tụ Đình nói xong thì xoay người đi rửa mặt, vừa khéo đụng phải Bạc Tễ vừa mới tắm xong.

Hắn vẫn mặc nguyên một cây đen, áo ba lỗ và quần dài đen. Áo ba lỗ có lẽ đã bị giặt nhiều lần nên viền áo bắt đầu xù lông, trông có phần bạc màu.

Nhìn kỹ lại, Giang Tụ Đình mới phát hiện trên cánh tay hắn có một vết bầm rất rõ, như thể bị ai đó đánh.

“Cậu tay——” Câu nói còn chưa kịp nói hết, Bạc Tễ đã kéo khăn lông chùm lên vai, quay người đi thẳng.

Giang Tụ Đình định hỏi tiếp, nhưng thấy mắt Ổ Nam chớp liên tục, còn ra hiệu bằng cái kính, hơn nữa nét mặt Bạc Tễ thì lạnh tanh nên cậu đành phải tạm thời từ bỏ, quay người đi rửa mặt.

Chờ cậu rửa mặt xong thì Bạc Tễ đã đi mất.

Thấy nét mặt cậu có chút buồn buồn, Ổ Nam không nhịn được mà lên tiếng:

“Không mang thành kiến cũng đâu phải kiểu của cậu nhỉ? Đừng quan tâm người khác quá mức, cậu nhìn hắn giống người cần quan tâm không?”

Giang Tụ Đình ngẩn người: “Cậu thấy tớ như vậy khiến người ta ghét sao?”

Ổ Nam gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên. Với người không cần giúp thì cậu đang làm phiền họ đấy.”

Giang Tụ Đình như có điều suy nghĩ, không nói gì, đi theo Ổ Nam ra khỏi ký túc xá.

Cả buổi sáng, cậu cứ suy nghĩ xem mình có đang làm phiền Bạc Tễ thật không. Nhớ lại gương mặt lạnh nhạt của hắn, Giang Tụ Đình mới ngộ ra có lẽ mình đã quan tâm quá mức. Hôm qua hai người mới quen, đúng là nên giữ khoảng cách một chút, tránh làm Bạc Tễ cảm thấy khó chịu.

Nghĩ vậy, cậu hạ quyết tâm, lại trở về dáng vẻ tươi sáng như ánh mặt trời ban đầu. Lúc đi theo Ổ Nam nhận quân phục, thầy phụ trách bảo cậu lĩnh luôn cho cả phòng. Giang Tụ Đình dựa vào trí nhớ để phân biệt chiều cao và kích cỡ cổ của ba người còn lại, ôm cả đống đồ về, đồ chất cao đến tận mặt, chỉ còn hở mỗi đôi mắt to long lanh sắp trào nước.

Ổ Nam nhận đồ xong quay lại, nhìn thấy cậu loạng choạng bước đi, vội vàng lấy bớt đồ trong tay cậu, vừa trách mắng:

“Sao lần nào cũng làm mấy chuyện cực thân thế hả?”

Giang Tụ Đình đỏ mặt, thở hổn hển mấy hơi mới đáp: “Thầy bảo tớ lĩnh hết cho ký túc xá...”

"Ổng bảo thì cậu phải nghe sao?" Ổ Nam nghiến răng nói: “Cậu không biết từ chối à?”

Nói thì nói vậy, chứ cuối cùng Ổ Nam vẫn nhận phần đồ còn lại của hai bạn cùng phòng.

Đừng hỏi vì sao, chỉ là vì Ổ Nam lĩnh giúp, còn Giang Tụ Đình thì đúng là không biết tự lượng sức mình.

Giang Tụ Đình vừa định biện bạch, thì giọng Bạc Tễ bỗng vang lên trên đầu cậu:

“Đưa cho tôi.”

"Hả?" Cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng của Bạc Tễ. Mắt hắn như có chút đỏ.

Là do không ngủ hay là khóc vậy?

Khóc á?

Chuyện này có vẻ không hợp với Bạc Tễ chút nào, hắn không khiến người khác khóc đã là tốt lắm rồi.

Còn đang ngẩn người thì đống đồ trên tay bỗng bị rút đi. Giang Tụ Đình giật mình hoàn hồn, vừa lúc thấy Bạc Tễ mặt không cảm xúc vươn tay về phía Ổ Nam.

“Đây là đồ của ký túc xá các cậu, tớ về phòng trước. Giang Tụ Đình à, tối nay các khoa đều họp, ký túc xá của cậu xa quá, tớ chắc không ăn cơm cùng cậu được đâu, tự lo liệu nha. Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, tối nay ngủ sớm chút đi, đừng để ngất xỉu ngay ngày đầu, mất mặt lắm.”

Ổ Nam dặn dò một tràng, Giang Tụ Đình gật đầu lia lịa đồng ý, lúc này cậu ta mới yên tâm quay đi.

Chỉ còn lại Giang Tụ Đình và Bạc Tễ, không khí có chút ngượng ngùng. Bạc Tễ bước đi, Giang Tụ Đình vội vàng đuổi theo. Hắn dừng lại thì cậu cũng dừng lại theo.

Bạc Tễ chân dài, Giang Tụ Đình đuổi có chút mệt, nhưng mỗi lần sắp không theo kịp, Bạc Tễ lại lặng lẽ giảm tốc. Không biết là mỏi chân thật hay cố ý chờ cậu.

Nhìn vết bầm trên cánh tay hắn, Giang Tụ Đình như chú cún con giơ tay ra:

“Để tớ cầm giúp cậu một chút nha.”

Bạc Tễ nghiêng đầu nhìn cậu, chẳng nói gì.

Giang Tụ Đình bối rối xoắn tay áo, lặp lại lần nữa: “Để tớ cầm giúp ——”

Cậu thậm chí còn kéo túi bên cạnh hắn nhẹ một cái, định giành lấy, nhưng đồ trên tay lập tức bị rút lại. Bạc Tễ để lại cho cậu một cái bóng lạnh lùng, đến cả chữ "Không cần" cũng lười nói.

Giang Tụ Đình: "……" Có lúc cậu thấy Bạc Tễ thực sự là kiểu người rất dễ khiến người khác ghét.

Bạc Tễ đi phía trước quay đầu lại, thấy Giang Tụ Đình đang giơ tay đá chân với không khí, trông như con mèo nhỏ nổi giận, hắn lặng lẽ tăng tốc. Giang Tụ Đình lại hừ hừ đuổi theo, chạy chậm nhưng quyết tâm cao.

Đậu xanh, Giang Tụ Đình đúng là đáng yêu ghê luôn.

Giang Tụ Đình vừa thở hổn hển vừa gọi từ phía sau: “Tớ đi mua kem nè, cậu có muốn không?”

"Tớ mời cậu ——" Bạc Tễ vừa định bước tới thì trước ngực bỗng có cánh tay chắn ngang, chỉ trong chớp mắt lại rụt về. Chủ nhân cánh tay đó vọt vào tiệm trà sữa như chớp, nhanh chóng quay lại với hai cây kem, đưa một cái cho hắn như hiến vật quý.

Thấy hắn không nhận , Giang Tụ Đình liếm liếm kem dính ở khóe môi rồi lúng búng nói:

“Vị matcha đó, cậu không thích à?”

Bạc Tễ dời mắt đi, yết hầu khẽ chuyển động:

“Tôi không thích đồ ngọt, cậu ăn hết đi.”

"Vậy cũng được." Giang Tụ Đình tiếc nuối nói, rồi cắn một miếng to gần hết cây kem.

Bạc Tễ không thích đồ ngọt, vậy cậu còn có thể cảm ơn hắn kiểu gì được? Hôm qua Bạc Tễ dạy cậu dùng máy giặt, hôm nay còn giúp cậu lĩnh quân phục nữa.

Mắt Giang Tụ Đình sáng lên, ngẩng đầu hỏi hắn: “Tối nay mình ăn cơm chung nha, tớ mời cậu.”

Bạc Tễ hơi khựng lại, giọng vẫn lạnh tanh như trước: “Không được.”

Giang Tụ Đình gục vai buồn bã, lẩm bẩm:

“Vậy tối nay tớ phải ăn cơm một mình rồi…”

Ánh mắt Bạc Tễ chợt lóe, không nói gì.

Chiều nay trời cũng thật đẹp, ánh nắng đỏ cam nhuộm cả bầu trời, Giang Tụ Đình và Bạc Tễ đi song song, ở giữa vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, nhưng cậu lại cảm thấy hơi ấm từ người Bạc Tễ như lan sang mình.

Cậu nhẹ nhàng dịch sát lại một chút, cắn miếng kem thật to, chút nóng bức lập tức tan đi. Nhưng chỉ một lát sau, kem mất tác dụng, cậu lại lặp lại động tác vừa rồi không mệt mỏi.

Tất cả đều lọt vào mắt Bạc Tễ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, như ẩn như hiện.

Giang Tụ Đình ăn xong kem, liếm môi, ngẩng đầu hỏi: “Cậu thật sự không thể ăn tối cùng tớ à? Tớ không muốn ăn một mình đâu.”

Bạc Tễ vẫn kiên quyết: “Không đi.”

Giang Tụ Đình nói giọng mềm như bún, không tự giác mang chút nũng nịu:

“Đi mà, tớ muốn cảm ơn cậu dạy tớ dùng máy giặt hôm qua, hôm nay còn giúp tớ lấy quân phục, kem cũng bị tớ ăn hết rồi, nên tớ phải mời cậu ăn cơm mới được chứ.”

Sau lưng Bạc Tễ hơi thẳng lên rồi lại thả lỏng, bàn tay ôm quân phục siết chặt đến trắng bệch. Một lúc lâu sau, hắn mới từ cổ họng khô khốc bật ra vài từ:

“Để xem đã.”

Giang Tụ Đình cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong lấp lánh, nói không theo lẽ thường: “Tớ coi như cậu đồng ý rồi nhé.”

Về tới ký túc xá, Phương Dã và Diêu Giai Minh đã quay lại. Nhìn thấy Giang Tụ Đình và Bạc Tễ vừa cười vừa nói đi vào, hai người vội vàng đứng nghiêm, giơ tay chào chuẩn chỉnh.

Hai người đồng thanh cúi đầu với Bạc Tễ, hét to: “Xin lỗi, tụi tôi không nên nói bậy, thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm!”

Bạc Tễ không phản ứng, tiện tay ném quân phục của hai người cho họ rồi ngồi xuống chỗ mình, để lại một cái ót vô cùng ngầu.

Giang Tụ Đình cười khúc khích trêu chọc:

“Còn chưa bắt đầu huấn luyện đâu, sao hai cậu đã tập tư thế quân đội rồi?”

Phương Dã và Diêu Giai Minh rất muốn hỏi Giang Tụ Đình làm cách nào để Bạc Tễ giúp lấy quân phục, nhưng không dám, sợ hắn nổi điên lại đá bay cửa hoặc đá bay cả hai người bọn họ, nên chỉ dám lè lưỡi làm mặt quỷ với Giang Tụ Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play