Cậu lẩm bẩm trong lòng xong, lau mồ hôi trên mặt, mở vali lấy hết quần áo ra, gấp gọn cho vào tủ. Sắp xếp đâu vào đấy rồi thì hai người bạn cùng phòng khác cũng tới.

Nói ra cũng hay, bạn ký túc xá của Giang Tụ Đình toàn là người "quen biết". Hai người còn lại đều là học sinh Nhị Trung, Ổ Nam thì thích chơi bóng, Giang Tụ Đình hay lẽo đẽo theo sau cậu ta nên cũng quen biết kha khá.

Hai người kia vừa biết một trong những bạn cùng phòng là Bạc Tễ thì mặt lập tức trắng bệch. Mà lúc đó, Bạc Tễ đang ở trong nhà vệ sinh.

Một người run rẩy nói nhỏ: “Giờ sao đây, ba đứa mình có bị hắn đánh chết không?”

"Không biết nữa… sao tự nhiên lại bị phân vô cùng ký túc xá với hắn chứ… đó là người từng giết người đó…" Người kia còn chưa kịp nói hết câu thì "cạch" một tiếng, Bạc Tễ từ nhà vệ sinh bước ra, mặt không biểu cảm đi thẳng về phía bọn họ.

Giang Tụ Đình nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá hắn. Thật ra Bạc Tễ rất đẹp trai, chỉ là ngũ quan quá sắc nét, mang lại cảm giác rất dữ dằn. Nhất là cái vết sẹo rõ rệt trên xương mày kia, lại càng khiến hắn thêm phần hung dữ.

Chỉ có điều, đôi mắt của hắn rất đẹp. Là mắt một mí, nhưng không phải kiểu nhỏ hí, mà là mắt phượng dài và sắc, cực kỳ đẹp.

Hắn cũng rất cao, chắc tầm một mét chín. Giang Tụ Đình cảm thấy nếu hắn đứng thẳng người thì có khi đụng trần mất.

Cậu còn đang mải đánh giá thì ánh mắt của Bạc Tễ đột nhiên dừng lại trên người cậu. Có vẻ chỉ là vô tình liếc một cái, nhưng vẫn khiến Giang Tụ Đình giật bắn, vội vàng xoay người. Vì hoảng quá nên đầu lại không cẩn thận đập vào mép tủ, đau đến mức nước mắt suýt rơi ra.

Hai người đang lo sợ bị Bạc Tễ đánh là Phương Dã và Diêu Giai Minh lập tức nhào tới quan tâm: “Cậu không sao chứ?”

"Phịch!" cửa phòng bị đóng sập lại, Bạc Tễ bỏ đi rồi.

Phương Dã và Diêu Giai Minh liếc nhìn nhau, vẻ mặt như không còn gì đáng tiếc bằng cái mạng này: “Từ giờ phải sống sao đây…”

*

Chiều tà đỏ rực nhuộm cả bầu trời thành màu cam ấm áp, ánh nắng rọi lên gương mặt thiếu niên khiến cậu trông càng rạng rỡ hơn.

Sau khi ăn tối xong với Phương Dã thì Ổ Nam nói về ký túc xá ngủ một giấc, còn Phương Dã và Diêu Giai Minh đi chơi bóng, chỉ còn mình cậu về trước.

Ban đầu Giang Tụ Đình còn đang lo Bạc Tễ đã quay lại thì phải làm sao để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để khỏi bị đánh. 

May quá, hắn vẫn chưa về. Cậu tắm rửa sạch sẽ, khoan khoái nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Nằm một lúc thì thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đột nhiên nghe tiếng cửa mở, cậu giật mình tỉnh dậy. Xung quanh tối đen như mực, chẳng biết trời đã tối từ khi nào.

"Cạch!" đèn đột ngột bật sáng, chói đến mức cậu phải nhắm mắt lại. Tiếp theo đó lại vang lên tiếng "cạch", căn phòng rơi vào bóng tối lần nữa. Có tiếng ghế cọ s*t xuống sàn nghe hơi chói tai, nhưng chỉ kéo dài một giây rồi lặng ngắt như tờ.

Là Bạc Tễ đã quay về sao?

Giang Tụ Đình ngồi dậy, lưng áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính dính rất khó chịu.

Cậu ngồi ngẩn ra trên giường một lúc, cúi đầu liếc nhìn thấy Bạc Tễ đang ngồi trên ghế đối diện. Giọng cậu khàn khàn, mang theo chút ngái ngủ và ngây ngô:

“Tớ tỉnh rồi, cậu bật đèn đi.”

Người ngồi trên ghế không nhúc nhích, hoặc có thể có động đậy mà cậu không nhìn thấy.

Giang Tụ Đình không dám nói thêm câu nào, lén lút bước xuống giường bật đèn, tiện tay cầm một bộ đồ sạch đi tắm.

Tắm xong, đầu óc tỉnh táo hẳn. Cậu vụng về định giặt ít quần áo bằng máy giặt trong ký túc xá, nhưng loay hoay mãi mà không biết cách dùng. Ban đầu tính gọi cho Ổ Nam hỏi, nhưng gọi hoài không ai bắt máy, chắc là ngủ say rồi.

"Phương Dã và Diêu Giai Minh vẫn chưa về à?" Cậu đứng ngoài ban công, nhón chân nhìn xuống dưới, chỉ thấy những tán lá ngô đồng rậm rạp.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, cậu gần như phản xạ quay đầu lại. Vừa vặn thấy Bạc Tễ mặt không biểu cảm đang đi tới.

Cậu theo bản năng lùi một bước, lưng chạm vào tường. Thấy Bạc Tễ không có ý định dừng lại, cậu liền cẩn thận bế đống quần áo khỏi máy giặt, ôm vào lòng, nhỏ giọng nói như sợ bị ăn hiếp:

“Cậu... cậu dùng trước đi.”

Bạc Tễ khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ mở máy giặt ra rồi lại đóng lại rồi sau đó xoay người đi thẳng.

Giang Tụ Đình: "Hả??" 

Hắn vừa rồi là đang... dạy cậu cách dùng máy giặt à?

Cậu nhón chân nhìn thử, thấy Bạc Tễ đúng là không có ý định giặt đồ nên liền nhét quần áo vào máy giặt, bắt chước các bước lúc nãy của hắn. Quả nhiên, máy giặt bắt đầu chạy.

Giang Tụ Đình nhìn máy giặt đang quay, mặt lộ vẻ kiêu ngạo rạng rỡ.

Cậu cũng thông minh thật đấy, vừa nhìn là biết làm ngay. Hay là… cậu là thiên tài?

Đang đắc ý thì Bạc Tễ đột nhiên lại đi tới, Giang Tụ Đình lập tức đứng nghiêm như bị điểm huyệt, suýt nữa cúi đầu chào luôn.

Ánh mắt Bạc Tễ không có cảm xúc gì, chỉ dừng lại trên người cậu một giây, rồi đẩy cửa bước vào phòng tắm. Không hiểu sao Giang Tụ Đình lại cảm thấy, ánh mắt của hắn lúc nãy… giống như có chút khinh thường.

Hắn đang nghĩ cậu không biết dùng máy giặt nên thấy cậu ngốc sao? Thôi được, đúng là có hơi ngốc, nhưng cậu không thèm chấp nhặt với Bạc Tễ, chủ yếu vẫn là… sợ bị đánh.

Giặt xong quần áo, cậu lấy ra phơi lên cẩn thận, sau đó trở lại bàn, bật máy tính lên tiếp tục xem nốt manga anime đang theo dõi dở. Cậu lướt qua nhóm lớp cấp ba cũ, thấy ai cũng đang than thở ngày khai giảng mệt chết đi được. Đọc xong hết lịch sử trò chuyện, cậu lại cảm thấy hơi chán.

Cậu đang đắn đo có nên qua cảm ơn Bạc Tễ hay không thì Phương Dã với Diêu Giai Minh vừa lúc quay về.

“Không phải tớ nói chứ, đúng là xui tận mạng mới bị phân chung ký túc xá với Bạc Tễ. Tớ thật sự sợ hắn làm ra chuyện gì kinh khủng với ba đứa mình á, dù gì hắn mẹ nó cũng từng…”

Lời chưa kịp dứt thì tắt lịm. Phương Dã chào Giang Tụ Đình xong lại tiếp tục tám chuyện với Diêu Giai Minh.

Nghĩ tới chuyện Bạc Tễ đang ở trong phòng tắm, có lẽ đã nghe hết lời hai người kia nói, Giang Tụ Đình lập tức lo sốt vó không biết miệng của họ có bị Bạc Tễ đập nát luôn không. Cậu ho khan một tiếng, định chuyển đề tài:

“Cái này… các cậu chơi bóng vui không?”

"Chơi bóng có gì vui đâu, chẳng phải cũng thế thôi à." Phương Dã đáp qua loa, rồi lại quay về chủ đề ban nãy.

Giang Tụ Đình nghe hai người kia tám, mí mắt giật liên hồi.

“Nói sau lưng người khác hình như không hay lắm đâu, hai cậu đổi chủ đề khác đi, Bạc Tễ—”

Cậu còn chưa nói hết thì “rầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng ra.

Phương Dã và Diêu Giai Minh đơ luôn tại chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đạp tung.

"???" Bạc Tễ ở trong ký túc thật à?

Hai người đồng loạt nhìn về phía Giang Tụ Đình. Cậu dùng khẩu hình ra hiệu: “Đã bảo đừng nói nữa mà.”

Bạc Tễ đang phơi quần áo ngoài ban công. Phương Dã và Diêu Giai Minh nhìn cánh cửa phòng tắm bị đá bung, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Giang Tụ Đình sợ Bạc Tễ động tay đánh người, còn chưa kịp chạy thì hai đứa kia đã nhanh chân bỏ chạy mất tiêu.

Giang Tụ Đình: "!!!!!" Hai người đó vậy mà bỏ lại cậu một mình ở đây. Có còn lương tâm không vậy?

"Rầm—" Bạc Tễ giơ chân đá cửa, tiện tay khóa luôn từ bên trong.

Đây là… không cho Phương Dã và Diêu Giai Minh quay về à? Thế còn cậu thì sao, phải làm sao đây? Bạc Tễ không định cho cậu xả giận thay tụi kia đó chứ?

Cậu còn đang suy nghĩ thì điện thoại bất ngờ vang lên. Trong nhóm chat ba người, Phương Dã nhắn: “Tối nay bọn tớ không về, cậu tự giải quyết đi nha.”

Bạc Tễ không có trong nhóm, vì chẳng ai biết cách liên lạc với hắn, cũng không ai dám chủ động thêm hắn vào.

Giang Tụ Đình nhìn tin nhắn, khóe miệng giật giật. Hai tên này thật sự không có tình nghĩa chút nào.

Cậu len lén liếc nhìn Bạc Tễ một cái. Tuy rằng gương mặt hắn vẫn vô cảm như thường, nhưng cậu cứ có cảm giác hắn đang giận.

Cũng đúng thôi, nếu ai đó nói xấu sau lưng mà bị chính người đó nghe thấy, cậu cũng sẽ tức điên lên mất.

Dù không đến mức đạp cửa đâu…

Không khí lúc này thật sự quá gượng gạo, Giang Tụ Đình đành gắng gượng mở lời:

“Cảm ơn cậu vì lúc nãy đã chỉ tớ cách dùng máy giặt.”

Bạc Tễ không nhìn cậu lấy một cái, càng không có phản ứng gì.

Nhưng Giang Tụ Đình cũng quen rồi, cậu hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Bạc Tễ rồi đưa tay ra:

“Về sau chúng ta là bạn cùng phòng, tự giới thiệu một chút. Tớ tên là Giang Tụ Đình, 'tay áo nhẹ nâng ánh sương chiều, tay tài từ trúc hộ bình an', tay áo đình.”

Cánh tay cậu lơ lửng giữa không trung, hơi mỏi rồi mà vẫn chưa thấy Bạc Tễ bắt tay. Cuối cùng chỉ nhận được hai chữ lạnh băng:

“Bạc Tễ.”

Đây là lần đầu tiên Bạc Tễ nói chuyện với cậu, giọng nói nghe rất hay. Thanh âm cũng giống như con người hắn, lạnh lùng, không có chút biểu cảm, phẳng lặng như mặt nước đóng băng. Có lẽ do hai người còn chưa thân.

“Đêm qua gió nhẹ mưa phùn, sáng nay Bạc Tễ nhẹ hàn.” Câu thơ này bất giác hiện lên trong đầu cậu, cậu thầm cảm thán, rồi thành thật khen.

“Tên cậu nghe hay ghê, chắc ba mẹ rất yêu cậu.”

Ánh mắt Bạc Tễ khẽ động, trong lòng cũng muốn đáp lại một câu: “Cậu cũng vậy.”

Nhưng im lặng một lúc vẫn không thấy hắn phản hồi, Giang Tụ Đình bắt đầu lo lắng Bạc Tễ nghĩ cậu đang khoe mẽ văn thơ, vừa định giải thích thì Bạc Tễ đã nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn.”

Giang Tụ Đình: "???" 

Người này hình như cũng không tệ lắm mà, sao lại bị đồn ghê gớm như vậy?

"Cậu mới là người tớ nên cảm ơn mới đúng." 

Có lẽ vừa rồi vô tình thấy được mặt dịu dàng của Bạc Tễ nên Giang Tụ Đình đột nhiên bớt sợ hắn, thậm chí còn kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh, thân thiết trò chuyện:

“Tớ cũng học Nhị Trung, nhưng chắc cậu không biết tớ đâu, tớ…”

"Ngồi lại đi." Bạc Tễ lạnh giọng cắt ngang, trở lại với dáng vẻ lạnh như băng ban đầu, cứ như chút ấm áp ban nãy chỉ là ảo giác của Giang Tụ Đình.

"Hả?" Cậu không hiểu sao hắn đột nhiên tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, nhìn bóng lưng to lớn của Bạc Tễ, nhỏ giọng giải thích:

“Tớ không có ý gì khác đâu, chỉ là nghĩ đã là bạn cùng phòng rồi thì nên sống hoà thuận một chút, dù gì cũng phải ở cùng nhau bốn năm mà.”

Bạc Tễ quay lưng lại với cậu, giọng nói trầm thấp như mặt hồ đóng băng: “Học kỳ sau tôi sẽ dọn ra ngoài, nên cậu không cần phải miễn cưỡng mình.”

Giang Tụ Đình buột miệng hỏi: “Tại sao vậy?”

Bạc Tễ không đáp. Giang Tụ Đình cũng nhận ra mình hỏi hơi lố, nhỏ giọng nói một tiếng xin lỗi rồi leo lên giường, ngồi đó nhìn hắn.

Cậu luôn cảm thấy xung quanh Bạc Tễ có một bức tường rất dày, ngăn cách hắn với cả thế giới. Không ai có thể thấy được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Cậu không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nếu Bạc Tễ cười thì trông sẽ như thế nào nhỉ? Chắc hẳn rất khác lúc lạnh mặt như bây giờ.

"Reng reng reng—" Điện thoại bất ngờ reo lên, làm Giang Tụ Đình giật bắn mình. Cậu cúi xuống nhìn thì thấy là Ổ Nam gọi.

Giang Tụ Đình ngồi ở mép giường, đôi chân trắng nõn thon dài lơ lửng khẽ đung đưa. Giọng nói vui vẻ vang lên:

“Ổ Nam, cậu dậy rồi à?”

"Ừ." Giọng Ổ Nam khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy. 

“Gọi cho tớ làm gì thế, bị Bạc Tễ đánh à?”

Giang Tụ Đình theo phản xạ hạ thấp giọng:

“Không có, tớ chỉ định hỏi cậu cách dùng máy giặt thôi. Nhưng giờ biết dùng rồi.”

Nghe cậu nói vậy, Ổ Nam ngạc nhiên ra mặt: “Phương Dã bọn họ dạy cậu à?”

Giang Tụ Đình chớp chớp mắt, giọng đầy tự hào: “Không phải, là bạn học Bạc dạy tớ.”

Cậu thấy mình với Bạc Tễ chưa thân đến mức gọi tên được, chủ yếu là vẫn sợ hắn không vui. Hiện tại trong ký túc chỉ có hai người, nếu Bạc Tễ giận thật, đánh cậu xỉu cũng chẳng ai phát hiện.

Ai ngờ Ổ Nam đột nhiên nổi giận: “Cậu điên rồi à? Sao lại để Bạc Tễ dạy cậu dùng máy giặt? Tớ nói rồi mà, cậu không nghe vào tai phải không?”

Giang Tụ Đình bị mắng ngơ cả người, vô tội liếc nhìn bóng dáng Bạc Tễ rồi hỏi:

“Sao cậu lại nổi giận vậy?”

Vì Ổ Nam lớn tuổi hơn, lại chăm sóc cậu từ nhỏ vì cậu hay bệnh, nên trong ấn tượng đây là lần đầu tiên cậu bị Ổ Nam mắng như thế.

Ổ Nam nghiến răng: “Tớ đã nói rồi, cậu tránh xa hắn ra chút đi mà.”

Giang Tụ Đình nhìn thấy Bạc Tễ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nên bất đắc dĩ đáp:

“Nhưng bọn tớ ở chung ký túc, làm sao mà tránh xa được? Với lại là hắn chủ động dạy tớ, còn cảm ơn tớ nữa cơ. Tớ thấy hắn đâu có đáng sợ như cậu nói. Đừng tin mấy lời đồn vô căn cứ chứ.”

Ổ Nam hạ thấp giọng, lạnh lùng nói:

“Giang Tụ Đình, tớ thấy đầu óc cậu hỏng thật rồi. Sao lại đi bênh một tên tội phạm giết người hả? Cậu không sợ bị hắn giết rồi vứt xác ở nơi hoang vu à? Hắn mà ngay cả mẹ ruột còn dám giết, thì cậu là cái thá gì?”

Giang Tụ Đình sững người. Lúc nãy Phương Dã và Diêu Giai Minh cũng có nhắc tới gì đó, hoá ra là như vậy sao?

Nhưng rồi cậu lại lập tức phản bác: “Nếu thật sự như vậy thì tại sao cảnh sát không bắt hắn?”

"..." Ổ Nam bị nghẹn không nói nên lời, một lúc sau mới gằn ra được câu:

“Chuyện đó tớ cũng nghe người ta nói lại thôi, nhưng thà tin là có còn hơn. Dù sao cũng đừng lại gần hắn quá.”

"Chính cậu cũng nói là nghe người ta nói mà, chưa chắc đã thật. Sao lại vì tin đồn mà cô lập người ta chứ." Giang Tụ Đình bỗng thấy hơi buồn, nói nhỏ: “Tớ không nói nữa đâu, treo máy đây. Tớ sẽ tự mình quan sát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play