Chương 5: “Ta chỉ là cảm thấy sư tôn không đáng giá”

Theo phân thân ngã xuống, Trình Độ An ở Minh Tâm Tông xa xôi cuối cùng cũng chầm chậm đứng dậy.

Khuôn mặt hắn không còn chút máu, bàn tay đặt ở ngực run rẩy kịch liệt, như thể vừa mất đi nửa cái mạng. Sự thật đúng là như vậy, sau khi phân thân ở Thiên Miên Cung bị tiêu diệt, tu vi của Trình Độ An lập tức sụt giảm hai tiểu cảnh giới, rất khó khôi phục trong thời gian ngắn.

Trình Độ An đứng dậy, bước đến trước thạch linh và đập nát nó.

“Đồ vô dụng!” Hắn ho ra hai ngụm máu bọt, rồi vội vàng nuốt đan dược để điều chỉnh chân khí đang dần bình ổn trong cơ thể.

Mười lăm phút sau, Trình Độ An mới mở mắt lần nữa.

Nam nhân không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra ở Thiên Miên Cung, hắn chỉ biết rằng nếu thi thể kia bị phát hiện, chuyện hắn trộm đạo tâm của Lê Phù Nguyệt năm xưa sẽ bị bại lộ…

Trình Độ An nắm chặt hai bàn tay thành quyền.

Không thể suy nghĩ nhiều hơn, hắn lập tức mạo hiểm đánh thức mấy con rối tiên tì* bị phân thân mang đi Thiên Miên Cung, ra lệnh cho họ nhanh chóng tìm thấy thi thể và hủy nó không để lại dấu vết.

*tiên tì: “tì” trong “nô tì”, “tiên tì” tức là người hầu. Ở đây đang trong bối cảnh có người tu tiên, nên mới gọi người hầu bằng “tiên tì”.

Làm xong tất cả những việc này, Trình Độ An mới bước đi lảo đảo vào hậu điện của Ảnh Điện.

Trong hậu điện trống trải này, đáng ngạc nhiên là chỉ treo một chiếc áo lông chồn màu tuyết trắng.

Nam nhân một tay giật chiếc áo lông chồn khỏi giá, rồi run rẩy ôm chặt vào lòng. Một lúc lâu sau, hắn mới dần bình tĩnh lại.

Chiếc áo lông chồn này là Lê Phù Nguyệt tặng hắn trong bí cảnh năm đó. Hơn một ngàn năm qua, nam nhân vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận ở phía sau Ảnh Điện.

Giờ khắc này, Trình Độ An lại đặt tay lên ngực.

Cơn đau đã hoàn toàn biến mất, mọi chuyện vừa rồi và cả đoạn ký ức ngàn năm trước bỗng nhiên tựa như một giấc mơ xa vời.

Đêm khuya, mấy lá bùa trên chiếc thuyền gỗ mun bỗng hóa thành hình người, những chiếc lục lạc đeo bên hông họ khẽ rung lên.

Vài tiên tì tạm dừng vài giây, rồi theo tiếng chuông đi về một góc của Thiên Miên Cung. Không lâu sau, những thân ảnh này xuất hiện ở giữa sườn núi Mật Quang Sơn.

Thế nhưng, khi họ còn chưa kịp đi tiếp, một luồng kiếm quang chợt lóe lên, và lập tức, mấy tiên tì ngã xuống đất, biến trở lại thành lá bùa. Ngay sau đó, những lá bùa ấy cháy thành tro tàn, bị gió đêm thổi tan và biến mất.

Một bóng đen xuất hiện trong căn nhà nhỏ trên Mật Quang Sơn, không lâu sau, nó cùng với thi thể trên mặt đất biến mất khỏi nơi này. 

Đêm nay, ở Thiên Miên Cung, mọi chuyện dường như không có gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Lê Phong Lan bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức. Dù đã ngủ một đêm trong tư thế cực kỳ khó chịu, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng khi tỉnh táo, Lê Phong Lan vẫn lập tức đứng dậy nhìn vào khoảng trống trong căn hầm dưới phòng.

Chỉ liếc mắt một cái, một loạt dấu chấm than đỏ thẫm và in đậm lập tức xẹt qua não Lê Phong Lan. Hắn phát hiện ra rằng thi thể nằm trên mặt đất đã biến mất!

“Sao lại thế này…” 

Lê Phong Lan lẩm bẩm một mình.

Từ khi trọng sinh đến giờ, Lê Phong Lan chưa bao giờ căng thẳng đến thế. Hắn chắc chắn người áo đỏ tối qua đã chết hẳn, tuyệt đối không thể tự mình rời đi. Mà nếu là thủ hạ của Trình Độ An, hay nói cách khác là người của tông môn đã tìm được nơi này, thì chắc chắn hắn đã không thể ngủ yên đêm qua.

Vậy nên, thi thể đó rốt cuộc biến mất bằng cách nào? Hay là, ai đã thần không biết quỷ không hay mang thi thể ấy đi?

Lê Phong Lan chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lướt trên sàn nhà. Trận pháp tối qua đã hoàn toàn biến mất, và trong không gian cũng không còn sót lại linh lực xa lạ nào khác. Nếu không phải vết sẹo trên cổ tay hắn vẫn chưa khép lại, Lê Phong Lan thật sự sẽ nghi ngờ mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Ngay lúc này, Lê Phong Lan nhìn thấy một luồng sáng cực kỳ chói mắt bất ngờ lóe lên ngoài cửa sổ. 

Hắn nhíu mày một chút, cuối cùng chậm rãi đứng lên. 

Nếu Lê Phong Lan không nhìn lầm, luồng sáng kia dường như xuất hiện ở hướng Nam Linh Sơn… Lần này, tất cả tu sĩ đến Thiên Miên Cung tham gia Đại hội tông môn đều ở trên những ngọn núi khác nhau thuộc Nam Linh Sơn.

Trực giác mách bảo hắn, luồng sáng này chắc chắn có liên quan đến chuyện tối qua.

Nam nhân xoay người trở lại mép giường, một lần nữa đội mũ có rèm và bước nhanh ra ngoài. Vừa ra cửa, hắn đã thấy kiếm khí ngút trời từ hướng Nam Linh Sơn của Thiên Miên Cung, hẳn là có người đang giao chiến ở đó.

Cùng lúc nhìn thấy luồng sáng trắng, rất nhiều đệ tử Thiên Miên Cung đều cho rằng tông môn đã xảy ra chuyện lớn, lập tức ngự kiếm đuổi theo.

Nếu là mọi khi, Lê Phong Lan đương nhiên sẽ tránh xa những nơi náo nhiệt. Nhưng hôm nay, hắn không một chút do dự, trực tiếp gọi linh hạc của Thiên Miên Cung bay về phía Nam Linh Sơn.

Tốc độ của linh hạc kém xa so với ngự kiếm. Khi Lê Phong Lan đến được Nam Linh Sơn, nơi đây đã loạn như một nồi cháo.

Nam Linh Sơn có tổng cộng 30 đỉnh núi, và có thể nhìn thấy ngay từ gần rằng nơi đang xảy ra hỗn loạn hôm nay chính là Chi Hiểu Phong – nơi Trình Độ An đang ở. Nơi này cách các ngọn núi khác của Nam Linh Sơn một đoạn, nhưng Lê Phong Lan hiểu rõ rằng trò hề sáng nay chắc chắn đã lan truyền khắp toàn bộ Nam Linh Sơn.

Các đại năng của tông môn khác tạm thời không nhúng tay vào chuyện của Chi Hiểu Phong, đó là vì họ nể mặt Thiên Miên Cung.

Lúc này, trên quảng trường chính điện của Chi Hiểu Phong không có ai đánh nhau. Các tu sĩ vừa đến đều tụm năm tụm ba lại với nhau, thảo luận về chuyện vừa xảy ra cách đó không lâu. Ngay cả một người đã từng ở Thiên Miên Cung cả đời như hắn cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

“Xin hỏi vị đạo hữu này, Chi Hiểu Phong vừa rồi có phải đã xảy ra đánh nhau không?” 

Vừa nhảy xuống từ lưng linh hạc, Lê Phong Lan liền tiện tay kéo một người để hỏi.

Đệ tử kia ban đầu không muốn trả lời, nhưng khi quay người nhìn thấy người hỏi mình là ai thì lại thay đổi ý định. Ngày hôm đó, hắn cũng ở bên đài sen ngọc trắng, tận mắt chứng kiến Lê Phong Lan ra mặt vì Thiên Miên Cung.

“Vừa rồi đệ tử Minh Tâm Tông phát hiện ra, Trình Tiên Quân của họ đã chết rồi!”

Nghe ngữ khí, đệ tử này có vẻ khá vui vẻ, đúng là kẻ thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu nói này, Lê Phong Lan vẫn lặp lại một lần: 

“Trình Độ An đã chết?”

“Không sai,” đệ tử kia hiển nhiên đã đứng đây nghe ngóng tin đồn một lúc lâu, giờ vội vã chia sẻ, “Mới vừa bị người phát hiện, chết trong chỗ ở mà chúng ta đã sắp xếp cho hắn, vì thế người của Minh Tâm Tông đến gây rối, nói muốn đòi một lời giải thích.”

Chết trong chỗ ở mà tông môn đã sắp xếp cho hắn…

“Chết thế nào?” 

Nghĩ đến vết đao thương trên người Trình Độ An, Lê Phong Lan nhanh chóng truy vấn.

“Cái này… hình như không nghe nói,” người kia gãi đầu nói.

Vết đao thương trước ngực Trình Độ An rất rõ ràng, nếu không xử lý, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Mà người của Minh Tâm Tông chắc chắn sẽ mượn cớ này để làm lớn chuyện. 

Nghe câu nói này, Lê Phong Lan đã có thể xác nhận rằng người đã mang Trình Độ An đi từ phòng hắn tối qua, thậm chí còn xử lý vết đao thương trên thi thể, người đó thật sự muốn giúp hắn.

Nhưng dù vậy, Lê Phong Lan vẫn không hề thích cảm giác mình ở sáng mà người khác ở tối như thế này.

Cái người đã giúp mình rốt cuộc là ai?

Cùng với… việc hắn sống lại lại có liên quan gì?

Không đợi Lê Phong Lan kịp suy nghĩ, một luồng kiếm quang màu đỏ sẫm lại một lần nữa xuất hiện phía trên chủ phong.

“Là phó tông chủ Minh Tâm Tông” 

Thấy rõ người vừa đến, tên đệ tử kia liền vội vàng giới thiệu với Lê Phong Lan.

Đại hội tông môn lần này là do Trình Độ An cùng phó tông chủ Minh Tâm Tông dẫn người đến. Hai người họ ở tại các đỉnh núi khác nhau. Còn những người vừa gây rối ban nãy chỉ là vài đệ tử cốt cán của Minh Tâm Tông, họ vẫn luôn đi theo Trình Độ An và chính những người này đã phát hiện ra thi thể của nam nhân đó.

“Thì ra kiếm quang vừa rồi không phải hắn” 

Lê Phong Lan không kìm được nói.

Nghe thấy hắn nói xong, một tu sĩ Thiên Miên Cung đứng cạnh hừ lạnh một tiếng: 

“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là mấy đệ tử thôi, đúng là không coi Thiên Miên Cung chúng ta ra gì.”

Giọng nói vừa dứt, một thanh trọng kiếm màu đỏ sẫm từ trên không trung đâm thẳng xuống, xuyên thủng mặt đất. Cả quảng trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Phó tông chủ Minh Tâm Tông đứng cạnh trọng kiếm, bộ hồng bào trên người hắn rung lên theo kiếm khí. Hắn quét mắt nhìn những người xung quanh một lượt, nghiến răng nói: 

“Trình Tiên Quân của chúng ta vô cớ mất mạng ở Thiên Miên Cung, giờ đây không những khó đòi được lời giải thích, mà ngay cả thi thể của hắn cũng không thể mang đi sao?”

Giọng nói của vị phó tông chủ vừa dứt, tất cả đệ tử Minh Tâm Tông trên quảng trường đều lớn tiếng hưởng ứng.

Lê Phong Lan nghe thấy, trong số đó có đệ tử Thiên Miên Cung thiện chí giải thích rằng Trình Tiên Quân chết một cách kỳ lạ, và sau khi điều tra rõ ràng nhất định sẽ đưa hắn an toàn về Minh Tâm Tông.

Tuy nhiên, vị phó tông chủ kia hiển nhiên không đồng ý với lời giải thích đó.

Trọng kiếm màu đỏ bay lên, mạnh mẽ chém thẳng về phía đệ tử Thiên Miên Cung đang đứng phía trước, một tràng tiếng thét chói tai vang lên khắp quảng trường. Rõ ràng, vị phó tông chủ của Minh Tâm Tông này định xông thẳng vào để đoạt lại thi thể.

Đúng lúc này, một thanh trường kiếm màu ngân bạch bỗng nhiên không biết từ đâu bay ra, nhẹ nhàng chặn đứng trọng kiếm màu đỏ giữa không trung.

Sắc mặt của phó tông chủ Minh Tâm Tông lập tức trở nên khó coi.

Ngay tại khoảnh khắc đó, từ linh khí hóa ra những đóa sen bạc hư không nở rộ, một hắc y nhân cứ thế đạp sen bạc xuất hiện trước mặt mọi người.

Mái tóc dài của nam nhân bay trong không trung, hình ảnh Giải Trãi thêu trên trường bào như sống động, giận dữ nhìn chằm chằm mọi người trên quảng trường. Ánh mắt hắn đặc biệt lạnh băng, và ngay khi nam nhân xuất hiện, tất cả mọi người trên quảng trường đều im lặng.

Phía sau hắn là hàng chục đệ tử Chấp Pháp Đường cũng thân mặc hắc y.

Lê Phong Lan nhìn thấy, vị tu sĩ đứng bên cạnh mình lập tức chuyển sang trạng thái sùng bái, cứ như thể người vừa nãy lớn tiếng mắng chửi không phải hắn vậy.

Còn về Lê Phong Lan… nhìn thấy tạo hình lên sân khấu của tên nghịch đồ này, hắn không khỏi nghĩ đến một từ: Ra vẻ.

Mạnh Lâm Châu khẽ nâng tay, trường kiếm màu ngân bạch lập tức bay trở về tay hắn.

Nam nhân thậm chí không thèm liếc nhìn phó tông chủ Minh Tâm Tông một cái, lập tức đi thẳng về phía chủ điện nơi Trình Độ An cư trú.

Thấy mình bị Mạnh Lâm Châu phớt lờ, phó tông chủ Thiên Miên Cung lập tức nghiến răng rút kiếm chặn trước mặt Mạnh Lâm Châu.

“Mạnh Tiên Tôn, chuyện hôm nay, quý phái không tính toán cho một lời giải thích sao?”

Mạnh Lâm Châu cuối cùng cũng dừng bước.

Và dưới sự chú ý của vạn người, hắn không phụ sự mong đợi của Lê Phong Lan, liếc nhìn người của Minh Tâm Tông một cái, rồi bỗng nhiên nhíu mày hỏi:

“Hôm nay có chuyện gì vậy?”

Ha ha ha ha ha ha, Mạnh Lâm Châu đúng là ngươi!

Lê Phong Lan cuối cùng cũng nhận ra, sau khi Mạnh Lâm Châu trở thành Trì Luật Tiên Tôn, những người bị hắn "tra tấn" đã không chỉ giới hạn trong phạm vi sư tôn của hắn nữa, mà còn lan rộng ra toàn bộ tu chân giới.

Thật sảng khoái khi thấy người của Minh Tâm Tông bị Mạnh Lâm Châu làm cho nghẹn lời.

Hắn tin rằng đệ tử của mình tuyệt đối không cố ý châm chọc người khác. Mạnh Lâm Châu nói ra lời này, tám chín phần mười là vì hắn lại không biết đã chạy đi đâu lười biếng, đến giờ vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra trên Chi Hiểu Phong.

Đúng là không hổ danh hắn.

“Mạnh Tiên Tôn, ngài đây là cố ý châm chọc ta sao?”

Quả nhiên, phó tông chủ Minh Tâm Tông càng thêm phẫn nộ.

“Chưa từng”

Thấy phó tông chủ Minh Tâm Tông không trả lời câu hỏi của mình, Mạnh Lâm Châu cũng không nói nhiều, trực tiếp phái người vào cửa khám nghiệm tử thi.

Còn về bản thân hắn… nhìn thấy người của Minh Tâm Tông có ý định xông vào, Mạnh Lâm Châu liền như một vị sát thần chắn ngoài cửa.

Trong lúc nhất thời, mọi người giằng co.

Diện tích của Thiên Miên Cung rộng lớn như ba quận quốc ở nhân gian, chỉ riêng các tiên sơn có tên tuổi đã có hơn một ngàn tòa, số lượng tu sĩ trong môn phái càng khó mà đếm hết.

Từ Trúc Cơ trở đi, các tu sĩ phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn, đa số sẽ đi rèn luyện ở thế gian. Một số ít tu sĩ cũng sẽ chọn ở lại Thiên Miên Cung, hỗ trợ xử lý các sự vụ tông môn tại Chấp Pháp Đường hoặc các đệ tử đường khác.

Mặc dù số lượng đệ tử chọn vào Chấp Pháp Đường chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong tổng số tu sĩ của Thiên Miên Cung, nhưng ngay lúc này, Lê Phong Lan vẫn thấy toàn bộ quảng trường Chi Hiểu Phong đã bị các hắc y nhân bao vây.

Những đệ tử Chấp Pháp Đường này mặc đồng phục, mặt không biểu cảm, trông cực kỳ khí thế.

Thi thể bị chết tối qua rốt cuộc không phải bản thể của Trình Độ An. Lê Phong Lan tin rằng sau khi đệ tử Chấp Pháp Đường vào trong, không mất bao lâu họ nhất định có thể phát hiện ra sự kỳ lạ.

Phó tông chủ Minh Tâm Tông là tâm phúc của Trình Độ An, vì vậy hắn tuyệt đối biết thân phận của người bên trong.

Quả nhiên, không lâu sau khi đệ tử Chấp Pháp Đường tiến vào, người của Minh Tâm Tông ở cửa liền liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau rút kiếm đâm về phía Mạnh Lâm Châu.

“A!”

Vị tu sĩ đứng cạnh Lê Phong Lan không kìm được khẽ kinh hô:

“Sao lại nhiều người như vậy đánh Mạnh Tiên Tôn một mình”

Mà nhìn thấy dáng vẻ của đám người kia, Lê Phong Lan thì lại cười một tiếng nói: 

“Bọn họ đánh không lại Mạnh Lâm Châu”

Nói gì thì nói, Mạnh Lâm Châu cũng là do chính tay mình dạy dỗ năm đó.

“Cái gì? Đạo hữu sao có thể trực tiếp gọi đại danh Mạnh Tiên Tôn, hắn ——” 

Vị tu sĩ bên cạnh Lê Phong Lan còn chưa nói dứt lời, liền thấy Mạnh Lâm Châu cách đó không xa trực tiếp dùng kiếm khí bức lui mọi người xung quanh.

Nam nhân lạnh nhạt liếc nhìn đệ tử Minh Tâm Tông một cái, vẻ mặt công tư phân minh nói:

“Chính trực tông môn đại hội, để cầu công bằng, sau đó ta sẽ mời tất cả tông môn đến Thiên Miên Cung cùng xử lý việc này”

Không ngờ Minh Tâm Tông lại sợ điều này.

“Đừng nói nhảm nữa! Đây là chuyện của Minh Tâm Tông chúng ta, tự chúng ta xử lý là được rồi!”

Nghe xong lời Mạnh Lâm Châu nói, mấy vị tu sĩ dẫn đầu của Minh Tâm Tông nghiến chặt răng, lại một lần nữa chuẩn bị xông vào chính điện.

Nhưng đúng lúc này, các đệ tử Chấp Pháp Đường vừa vào phòng đã nhanh chóng bước ra. Các tu sĩ hắc y vốn canh giữ trên quảng trường đều nhắc kiếm lên, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía người của Minh Tâm Tông.

Trên quảng trường Chi Hiểu Phong có hàng trăm tu sĩ, tất cả đều im lặng đứng tại chỗ, chăm chú nhìn mấy đệ tử hắc y kia hành lễ với Mạnh Lâm Châu.

“Tiên Tôn đại nhân, trong phòng kia… kia không phải thi thể của Trình Tông chủ”

Đệ tử dẫn đầu Chấp Pháp Đường do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra những lời này.

Nghe vậy, không ít người trên quảng trường đều hít hà một hơi.

“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì!”

Phó tông chủ Minh Tâm Tông mở to mắt, nhưng lời hắn còn chưa nói xong, liền nghe Mạnh Lâm Châu lạnh lùng nói với đệ tử Chấp Pháp Đường kia:

“Tiếp tục, đừng để ý đến hắn”

“Dạ, Tiên Tôn đại nhân”

Hắn hít sâu một hơi tiếp tục nói:

“Kia chẳng qua chỉ là một phân thân con rối, nguyên nhân chết là do chân khí đi ngược chiều, máu đầu tim phá thể mà chết. Chúng ta tìm thấy trên người hắn… hai luồng linh khí khác nhau”

Khi tên đệ tử này nói chuyện, giọng hắn không ngừng run rẩy, hắn biết những lời mình nói đại diện cho điều gì.

Tất cả những người có mặt ở đây đều là tu sĩ, nói đến đây thì ai nên hiểu đều đã hiểu. Còn những người không hiểu cũng không kìm được mà hỏi thăm người bên cạnh.

“Trong cơ thể có hai luồng linh khí là có ý gì?”

Lê Phong Lan lặng lẽ nhìn về phía trước, ngữ khí bình thản trả lời:

“Có nghĩa là, người bình thường trong cơ thể chỉ có thể có một luồng linh khí. Nếu có hai luồng, vậy tất nhiên có một luồng là của người khác. Nếu muốn linh khí của người khác vận chuyển lâu dài trong cơ thể mình, thì chỉ có một phương pháp duy nhất có thể làm được…”

“Phương pháp gì?”

Tu sĩ bên cạnh Lê Phong Lan vẻ mặt căng thẳng hỏi.

“Trộm đi đạo tâm của người khác”

“Cái gì!”

Tu sĩ bên cạnh Lê Phong Lan đầu tiên là kinh ngạc, sau đó theo bản năng hỏi:

“Trình Độ An chính là Độ Kiếp kỳ Tiên Tôn, đạo tâm của ai lại có năng lực lớn đến vậy cơ chứ!?”

Cùng lúc đó, Mạnh Lâm Châu thân mặc hắc y cuối cùng cũng quay người lại, hỏi cùng một câu hỏi.

“Trình Độ An trộm đạo tâm của ai?”

Đệ tử Chấp Pháp Đường không dám nói lời nào, hắn cúi đầu liếc nhìn người đứng phía sau mình.

Một hắc y nữ nhân khác bước lên phía trước, dùng hai tay nâng lên một chén đèn lưu ly.

Lê Phong Lan nhận ra, chén đèn lưu ly này là một trong những tiên khí của Thiên Miên Cung, rất hiếm khi xuất hiện. Ngay cả khi cách rất xa, Lê Phong Lan vẫn có thể thấy đôi tay nàng đang run rẩy khó kiểm soát.

Chén đèn này chứa linh lực thu thập từ thi thể phân thân của Trình Độ An, cùng với máu từ tâm mạch của hắn.

Có hai vật này, chỉ cần cầm đèn lưu ly, phân ra thần hồn đi vào tra xét, là có thể tìm ra chủ nhân của linh lực.

Mạnh Lâm Châu hoài nghi nhìn thoáng qua mấy đệ tử này, dường như đang nghi ngờ tại sao họ không nói thẳng ra cái tên đó.

Đúng lúc hắn định vươn tay nhận lấy đèn lưu ly, người của Minh Tâm Tông không nhịn được lại một lần nữa xuất kiếm. Các đệ tử Chấp Pháp Đường bên cạnh Mạnh Lâm Châu cũng theo đó cuốn vào cuộc chiến.

Thấy tình hình này, nữ đệ tử Chấp Pháp Đường đang cầm đèn lưu ly cuối cùng cũng lớn tiếng nói ra chủ nhân của đạo tâm kia.

“Là… là năm đó Lê, Lê… Lê Phù Nguyệt”

Nói xong câu đó, nhịp thở của nàng dồn dập hẳn lên.

Tiếp đó, người sững sờ tại chỗ lại trở thành Mạnh Lâm Châu.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trên quảng trường đều như bị đóng băng, đứng bất động, quên cả nói chuyện.

Lê Phù Nguyệt.

Lê Phong Lan không khỏi khẽ thở dài một hơi, đã rất nhiều năm hắn không nghe thấy ai gọi ra cái tên này.

“Sư tôn của ta?”

Im lặng không biết bao lâu, Mạnh Lâm Châu lại dám nói ra hai chữ "sư tôn" trước mặt hàng trăm người.

Hắn khẽ lắc đầu, không tự chủ lùi lại vài bước.

Mạnh Lâm Châu lẩm bẩm một mình:

“Sư tôn… Năm đó thi thể của sư tôn, thật sự là do Trình Độ An tìm thấy… Hắn vậy mà dám làm ra chuyện như vậy”

Trái tim của hắn chưa bao giờ loạn như bây giờ.

Hắn vẫn luôn biết rằng Lê Phù Nguyệt năm đó đã làm chuyện sai lầm, và việc bị tu chân giới liên thủ vây giết là quả báo xứng đáng.

Thế nhưng… thế nhưng, Trình Độ An sao dám hủy hoại di thể của sư tôn? 

Hắn càng không xứng dùng linh lực của Lê Phù Nguyệt mà tác oai tác quái.

Mạnh Lâm Châu từ từ nắm chặt chuôi kiếm.

Nghe được ba chữ “Lê Phù Nguyệt”, sắc mặt phó tông chủ Minh Tâm Tông rõ ràng kinh hoảng.

Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

“Ngậm máu phun người! Các ngươi Thiên Miên Cung lại còn có mặt mũi nhắc đến Lê Phù Nguyệt đó? Lúc trước chẳng phải hắn đã khiến tam giới long trời lở đất đó sao! Một ngàn năm trôi qua, các ngươi cho rằng mọi người đã quên rồi à?”

Các đệ tử Minh Tâm Tông bình thường hiển nhiên không biết chân tướng, nghe thấy phó tông chủ nói như vậy, họ tự nhiên cũng hùa theo mắng chửi Thiên Miên Cung. Thậm chí không ít người đã xung đột với đệ tử Chấp Pháp Đường.

Vào khoảnh khắc này, Mạnh Lâm Châu dường như lại trở về thành thiếu niên bốc đồng, không sợ trời không sợ đất, mọi việc đều có sư tôn giải quyết năm nào.

Hắn không màng thân phận của người trước mắt, cũng quên mất thân phận của mình, trực tiếp rút kiếm đâm thẳng vào ngực phó tông chủ Minh Tâm Tông.

“Mạnh Lâm Châu, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa ——”

Nam nhân đối diện nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, ngay sau đó hai mắt hắn đỏ bừng, trên người cũng phát ra một luồng sáng yếu ớt.

Đỉnh núi này, trong vài giây ngắn ngủi, lại tụ tập lôi kiếp.

Các tu sĩ trên quảng trường đều không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả Mạnh Lâm Châu cũng chỉ nhíu mày một chút mà thôi.

Chỉ có một mình Lê Phong Lan, sau khi nhìn thấy sắc trời bỗng nhiên căng thẳng.

...Đây không phải lôi kiếp bình thường.

Nam nhân từ từ nhắm mắt lại, sau một hồi đấu tranh tâm lý, một âm thanh đột nhiên vang lên trên quảng trường yên tĩnh.

Chỉ nghe hắn lớn tiếng hô:

“Mạnh Lâm Châu mau chạy! Hắn muốn tự bạo nguyên đan!”

Lê Phong Lan nhận ra phó tông chủ Minh Tâm Tông trước mắt, hẳn là giống như Trình Độ An lúc trước, chỉ là một phân thân con rối. Bản thể của hắn tám phần vẫn còn ở Minh Tâm Tông, hơn nữa bị Trình Độ An khống chế, nên nam nhân này mới liều mạng đến vậy.

Nếu chỉ là một phân thân con rối, thì hắn đương nhiên không sợ chết. Minh Tâm Tông dù sao cũng là một danh môn chính phái, họ sẽ không thừa nhận chuyện này.

Người đàn ông trước mắt muốn làm là tự bạo nguyên đan, lợi dụng sức mạnh này để hủy diệt thi thể của Trình Độ An, khiến toàn bộ sự việc trở thành "chết không đối chứng".

“Cái gì?”

Mạnh Lâm Châu không kìm được nhíu mày nhìn về phía vị trí của Lê Phong Lan.

Hắn chỉ liếc mắt một cái liền thấy nam nhân đội chiếc mũ rèm trắng, rồi nhớ lại chuyện mình đã tùy tiện bịa ra một cái tên trước mặt Lê Phong Lan, còn kết giao bằng hữu với đối phương.

...Lê Phong Lan sao cũng đến xem náo nhiệt? Hắn nhận ra ta?

Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ.

Mấy năm nay, Mạnh Lâm Châu luôn ngụy trang rất tốt trước mặt các đệ tử tông môn. Trong mắt người ngoài, hắn là một Trì Luật Tiên Tôn nghiêm túc, cẩn trọng, cương trực công chính của Chấp Pháp Đường.

Triệu triệu không ngờ, sau khi gặp Lê Phong Lan, Mạnh Lâm Châu lại nhanh chóng "lật xe" như vậy.

“Ngươi nhìn phía sau!”

Lê Phong Lan lớn tiếng nhắc nhở —— hắn thấy, sau khi phát hiện ra người nhắc nhở mình, động tác của Mạnh Lâm Châu đột nhiên ngừng lại.

Và phó tông chủ Minh Tâm Tông đã chớp lấy cơ hội này, suýt chút nữa đã dùng một kiếm giải quyết Mạnh Lâm Châu.

Tiếng nhắc nhở vừa rồi của Lê Phong Lan vừa giận dữ lại nghiêm túc, Mạnh Lâm Châu lại nghe ra vài phần cảm giác của sư tôn… Hắn cắn răng vứt bỏ cái cảm giác đó ra khỏi đầu.

Không chỉ Mạnh Lâm Châu nghe được lời Lê Phong Lan nói, những người khác trên quảng trường cũng nghe rõ mồn một.

Mặc dù đa số mọi người đều không quen biết Lê Phong Lan, nhưng nghe lời hắn nói, lại nhìn thấy kiếp vân trên không trung, mọi người vẫn chọn tin tưởng.

Nguyên đan tự bạo không phải chuyện đùa.

Trong vài giây ngắn ngủi, các tu sĩ ban đầu đứng trên quảng trường đều ào ào ngự kiếm rời đi.

Còn phó tông chủ Minh Tâm Tông dường như không ngừng muốn mượn lực lượng tự bạo nguyên đan để hủy hoại thi thể trong phòng, mà còn muốn kéo Mạnh Lâm Châu cùng đồng quy vu tận.

Dù sao chuyện của Trình Độ An vừa xảy ra, mối quan hệ giữa Thiên Miên Cung và Minh Tâm Tông đã định trước sẽ tan vỡ. Thiên Miên Cung lại chết thêm một Tiên Tôn, đối với Minh Tâm Tông mà nói có lợi mà không hại.

Nghe được lời Lê Phong Lan nói, hắn càng liều mạng hơn mà vung kiếm chém về phía Mạnh Lâm Châu.

Lúc này, tiếng lôi kiếp đã rất lớn, gần như tất cả mọi người trên Chi Hiểu Phong đều đã tản đi.

Lê Phong Lan đã gọi linh hạc đến, nhưng khi quay người thấy tên nghịch đồ kia vẫn đứng ngoài đại điện, hắn không kìm được lại hô lớn gọi Mạnh Lâm Châu một tiếng.

Thực tế, Mạnh Lâm Châu không phải là kẻ hiếu chiến. Hắn chỉ muốn kịp thời mang thi thể trong điện ra trước khi người trước mắt tự bạo nguyên đan.

Tiếng gọi của Lê Phong Lan cuối cùng cũng làm Mạnh Lâm Châu bừng tỉnh. Hắn dùng kiếm khí bức lui nam nhân đối diện, rồi nhanh chóng bay về phía vách núi Chi Hiểu Phong, một tay túm lấy Lê Phong Lan lên trường kiếm rồi rời khỏi đó.

Hai người vừa rời khỏi Chi Hiểu Phong không lâu, từng đợt lôi kiếp đã trút xuống như mưa. Theo sau việc phó tông chủ Minh Tâm Tông tự bạo nguyên đan, toàn bộ kiến trúc chủ điện cũng ầm ầm đổ sập.

Cùng lúc đó, Lê Phong Lan và Mạnh Lâm Châu cùng nhau đáp xuống ngọn núi đối diện Chi Hiểu Phong.

Nhìn đống phế tích cách đó không xa, cả Lê Phong Lan và Mạnh Lâm Châu đều im lặng.

Bản thân Lê Phong Lan thì không cảm thấy quá nhiều, hắn chủ yếu thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Mạnh Lâm Châu hồi lâu không nói lời nào, Lê Phong Lan cuối cùng không kìm được nhìn sang người bên cạnh. Hắn nghĩ Mạnh Lâm Châu im lặng là vì vỏ bọc của hắn đã bị lột sạch, trong chốc lát có chút xấu hổ.

Nhưng không ngờ, Lê Phong Lan vừa quay người lại, lại thấy Trì Luật Tiên Tôn Mạnh Lâm Châu thân mặc hắc y nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi một giọt nước mắt.

Tên nghịch đồ này vậy mà lại khóc?

Mạnh Lâm Châu, Lâm Châu.

Cái tên này là Lê Phong Lan đặt cho hắn, ý chỉ Mai Châu Tuyết Vực – nơi ở của Lê Phong Lan kiếp trước. Lê Phong Lan và người trước mắt đã sống cùng nhau ở Mai Châu Tuyết Vực hàng trăm năm.

Trong suốt những năm tháng đó, Mạnh Lâm Châu không ít lần gây rắc rối cho hắn, và Lê Phong Lan cũng không ít lần phạt tên nghịch đồ này. Dù Lê Phong Lan phạt hắn thế nào, Mạnh Lâm Châu vẫn luôn cứng đầu.

Hôm nay là lần đầu tiên Lê Phong Lan, với tư cách sư tôn, nhìn thấy Mạnh Lâm Châu rơi nước mắt.

Nhận thấy ánh mắt của Lê Phong Lan, Mạnh Lâm Châu khẽ thở dài, quay người đối mặt với người bạn duy nhất hắn có trong tông môn và nói:

“Ta chỉ là… bỗng nhiên cảm thấy sư tôn của ta không đáng giá”

“Cảm ơn ngươi”

Mạnh Lâm Châu bất ngờ tiến đến nhẹ nhàng ôm Lê Phong Lan một cái, rồi khẽ cười thì thầm:

“Lúc nãy ngươi gọi ta, làm ta nhớ đến hắn”

Nhớ đến Lê Phù Nguyệt?

Nghe lời tên nghịch đồ nói, Lê Phong Lan bỗng nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm. 

Mạnh Lâm Châu còn chưa nhìn thấy khuôn mặt này của mình… Mà chờ khi máu đầu tim hoàn toàn dung hợp, khuôn mặt hiện tại của hắn so với kiếp trước, e rằng không chỉ bốn năm phần tương đồng.

Mạnh Lâm Châu từ khi biết chuyện đã ở bên cạnh hắn, liệu hắn có thể không nhận ra khuôn mặt này sao?

Lê Phong Lan: Nguy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play