Chương 4: Kẻ trộm đi đạo tâm của hắn

Nói xong câu đó, nam nhân còn tỏ vẻ có hứng thú, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài của Lê Phong Lan.

Nhưng Lê Phong Lan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nói: 

“Sư thúc thường chẳng ở tông môn, tất nhiên không thể biết.”

Mạc Tăng Vũ vốn là người thích du đãng ở nhân gian, không hiểu rõ sư điệt của mình.

“Cũng đúng.” 

Nam nhân cười, thu tay về, tỏ vẻ rất tán thành mà gật đầu. Hắn ngồi xuống bên bàn, không khách sáo tự tay rót cho mình một ly trà.

Lê Phong Lan cuối cùng thở dài, nhẹ nhõm trong lòng.

Hắn không rõ Mạc Tăng Vũ vừa rồi thực sự nhìn thấu điều gì, hay là có ý đồ khác.

Cũng có thể nói, Lê Phong Lan từ trước tới nay chưa từng hiểu nổi người sư thúc này.

Trước mặt hắn, Mạc Tăng Vũ như một kẻ ngẫu hứng chơi trò đời, chưa bao giờ đi theo kịch bản cố định. Mỗi lần đối diện, Lê Phong Lan luôn cảm thấy mình giống như con mồi bị con mèo lớn đùa giỡn.

Rõ ràng đời trước, khi hắn bị Tu chân giới đại năng truy sát, chưa từng có cảm giác như thế…

Mạc Tăng Vũ ghét bỏ Mật Quang Sơn vô cùng nhàm chán, uống xong ly trà liền đứng lên, chuẩn bị đi nơi khác tìm trò vui.

Ngay lúc hắn dẫn Lê Phong Lan ra đến cửa, bỗng quay người lại, chớp mắt cười nói: 

“Ta nhớ rõ, Phong Lan từng chịu trọng thương, từ đó dừng bước Trúc Cơ, không còn khả năng tiến lên tầng cao tu chân.”

Lê Phong Lan gật đầu, không rõ tại sao Mạc Tăng Vũ lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó.

“Cho nên, sư điệt tốt hơn hết buông bỏ chấp niệm, nhân gian tiêu dao tự tại.”

— Hóa ra Mạc Tăng Vũ cho rằng Lê Phong Lan vì bị thương nên bất phục, mới miệt mài tu luyện, cố gắng vượt trội?

Chỉ có điều, chuyện khuyên người không cần khổ tu, chỉ có Mạc Tăng Vũ mới làm nổi.

Ngay cả người tự nhận bản thân là cá mặn như Lê Phong Lan cũng phải bái phục.

Nói xong, Mạc Tăng Vũ quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng hắn ngày càng xa khuất, Lê Phong Lan không khỏi nghĩ: sư thúc này, trong mười câu nói thì tám câu là đùa, nhưng câu khuyên không cần khổ tu thì thật lòng.

Cuối cùng, Mạc Tăng Vũ bản chất vẫn là người thực tế.

Chỉ có điều 《Thiên Miên Thuyết Sinh》 có nói, tuy Mạc Tăng Vũ không thích khổ tu, nhưng thiên tư tuyệt luân, tu vi sâu sắc khó lường.

Người như hắn mà khuyên người khác buông bỏ chấp niệm, nghe cũng có chút... đáng đánh.

Lê Phong Lan làm việc cẩn trọng, nhìn theo Mạc Tăng Vũ ngự kiếm rời khỏi Mật Quang Sơn, thân ảnh dần khuất trong mây, mới quay người trở lại phòng.

Đóng lại cửa phòng xong, Lê Phong Lan lấy ra túi Càn Khôn nguyên sư tôn để lại.

Túi này chứa không ít linh thạch. Linh căn hắn vốn đã phế, lực lượng không đủ để vận hành trận pháp, may mà có túi Càn Khôn nên việc bày trận mới thuận lợi.

Nói lên rằng, nguyên chủ sư tôn khi Lê Phong Lan trọng sinh đã bắt đầu bế quan, năm năm thời gian với tu sĩ là rất ngắn, Lê Phong Lan cũng không biết khi nào sư tôn mới xuất quan.

Trong trí nhớ nguyên chủ, sư tôn đối với đồ đệ áp dụng hình thức nuôi thả*, nhưng ra tay luôn rộng rãi.

*Nuôi thả: kiểu nuôi nấng con người như nuôi gà, nuôi vịt, thả ra bên ngoài để nó tự vật lộn. Trong cốt truyện có thể hiểu là sư tôn nguyên chủ tuy để mặc nguyên chủ tự học hành, tự tu luyện, nhưng cũng rất hào phóng, tặng cho nguyên chủ không ít hàng xịn.

Đặc biệt sau khi nguyên chủ bị thương, sư tôn tặng không ít bảo vật phòng thân.

Vì thế, khi lấy đồ trong túi Càn Khôn ra, Lê Phong Lan không khỏi thành thật cảm ơn sư tôn lúc này đã bế quan.

Ngay sau đó, hắn nhíu mày, lấy linh kiếm vừa mới lấy ra, cắt nhẹ ngón tay mình.

Nam nhân nhắm mắt, từ tốn niệm chú, từng giọt máu rơi xuống mặt đất.

Linh lực biến hóa thành phù văn đỏ sậm, nhanh chóng lan khắp mặt đất.

Qua cửa sổ nhìn ra, Mật Quang Sơn bỗng hiện lên một đạo hồng quang, kéo dài lâu rồi dần tan biến.

Tiểu lâu trở lại nguyên trạng, bình thường trở lại trạng thái thường lui tới.

Đứng giữa phòng, nam nhân chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi.

Trận pháp cuối cùng đã hoàn chỉnh.

Trình Độ An vốn trộm được tu vi từ chỗ Lê Phù Nguyệt, nên càng không biết trân quý, lại càng không thể nào dụng tâm nghiên cứu trận pháp.

Trận pháp lần này tuy không tính là phức tạp, nhưng Lê Phong Lan tin rằng, để đối phó với phân thân rối gỗ của Trình Độ An thì đã quá dư dả.

Đêm đến, giữa sườn Mật Quang Sơn, căn tiểu lâu nhỏ bé ẩn trong rừng cây dường như cũng theo màn đêm mà chìm vào giấc ngủ.

Không ai nhìn thấy, một đạo kiếm quang đỏ sậm bỗng xẹt qua bầu trời, rồi biến mất nơi rừng sâu núi thẳm.

Lê Phong Lan nằm nghiêng trên giường, khẽ khàng nhắm mắt, thoạt nhìn như đã chìm vào mộng đẹp.

Ngay vào lúc ấy, một đạo thân ảnh màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện trong tiểu lâu.

Quả nhiên, như Lê Phong Lan đã đoán trước, phân thân rối gỗ kia của Trình Độ An đã đến.

So với ban ngày, giờ khắc này vẻ mặt của hắn sắc bén hẳn lên, giữa chân mày tràn ngập sát ý. Hắn chỉ dừng chân một thoáng, rồi không chút do dự rút ra một thanh chủy thủ, thẳng hướng giường ngủ mà đi tới.

Lê Phong Lan nằm đó ngủ yên, tay nhẹ nhàng đặt trên chăn. Ngoài cửa sổ, một tia trăng mỏng chiếu vào, ánh lên đôi tay trắng nõn thanh tú kia, tựa như ngưng tụ từ ánh trăng mà thành.

Thấy vậy, bước chân của người áo đỏ không khỏi khựng lại.

Hắn vốn định trực tiếp cắt qua cổ tay của Lê Phong Lan, đem máu dẫn nhập vào thân thể mình.

Thế nhưng khi nhìn đến đôi tay kia, ánh mắt vô thức dời lên phía trên.

Lê Phong Lan trên mặt có một vết sẹo màu tím đen dữ tợn, bởi vậy ban ngày hắn đều mang mũ có rèm. Hiện tại đã không có mũ có rèm che đậy, người áo đỏ rốt cuộc thấy rõ hắn diện mạo.

Gương mặt đó tái nhợt, yếu ớt.

Hai từ này trong phút chốc xuất hiện ở trong suy nghĩ của người áo đỏ.

Ngũ quan tinh xảo, mỹ lệ đến mức như ảo mộng dưới ánh trăng. Duy chỉ có vết sẹo tím đen dữ tợn trên mặt là phá đi sự mỹ lệ ấy, khiến cả gương mặt bỗng trở nên dữ tợn.

Người áo đỏ sững sờ tại chỗ. Ngoài nét đẹp cực hạn đan xen cùng nét xấu dữ dội, trong khoảnh khắc đó — hắn lại thấy thấp thoáng bóng dáng người kia.

“Lê Phù Nguyệt...” 

Hắn khẽ lẩm bẩm.

Dù chỉ là phân thân, hắn vẫn giữ được phần nào ký ức.

Thực ra, nguyên thân của Lê Phong Lan và Lê Phù Nguyệt không hề có huyết thống. Gương mặt này chỉ giống là bởi vì thần hồn Lê Phong Lan quá mức cường đại, theo năm tháng đã ảnh hưởng đến diện mạo của thân xác mượn dùng.

Thế nhưng... chỉ với ba phần giống nhau kia thôi cũng đã đủ khiến Trình Độ An nổi sát tâm.

Trước mắt người này không phải Lê Phù Nguyệt.

Thậm chí, trên thế gian này không được phép tồn tại kẻ nào giống hắn.

Vẻ mặt hắn lạnh băng không biểu cảm, bước tới mép giường. Không một chút do dự, hắn cúi người xuống, tay vung lên, lưỡi chủy thủ sắc lạnh trực tiếp cứa qua cổ tay của Lê Phong Lan.

Tê — 

Đau đớn vô cùng.

Lê Phong Lan dưới đáy lòng không nhịn được mà thầm mắng chửi Trình Độ An một trận, đồng thời cũng ngầm ghi món nợ này vào sổ, coi như một bút ăn trộm cần hoàn trả.

Từng giọt máu đỏ như chu sa từ cổ tay hắn nhỏ xuống nền đất.

Cổ tay mảnh khảnh và tái nhợt, khiến từng giọt máu đỏ càng thêm nổi bật rợn người.

Trình Độ An thoáng sững sờ.

Ngay khi hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị cắt cổ tay chính mình, thì—

“Tí tách.”

Lại một giọt máu rơi xuống nền.

Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất đột nhiên hiện lên từng đường hoa văn đỏ sậm, đan xen thành pháp trận huyền sắc, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

“Đây là cái gì?!” 

Trình Độ An trợn to mắt, bản năng muốn lui về phía sau.

Nhưng còn chưa kịp động thân, những hoa văn đỏ sậm kia đã “nảy mầm”, từng sợi linh văn như dây đằng, mạnh mẽ quấn chặt lấy thân thể hắn, gắt gao trói buộc.

Cùng lúc đó, người đang nằm trên giường cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.

Lê Phong Lan khẽ động thân, ngồi dậy, tựa người vào mép giường.

Dưới ánh sáng hồng quang phát ra từ pháp trận, thân ảnh bạch y kia càng thêm nổi bật, cả khuôn mặt lẫn quần áo đều nhuộm ánh đỏ, tựa như yêu linh bước ra từ lửa địa ngục.

Vốn dĩ ngũ quan hắn đã tinh xảo, giờ phút này lại như được ánh sáng tô điểm, trở nên minh diễm tuyệt luân. Đến cả vết sẹo dữ tợn nơi má hắn, dưới ánh hồng quang này, lại như trang sức huyễn lệ tô điểm cho dung nhan yêu dị.

Trình Độ An bị linh lực trận pháp khóa chặt tại chỗ, cắn chặt răng, giọng mang theo run rẩy hỏi:

“Ngươi... rốt cuộc là ai?!”

Nam nhân ngồi nơi mép giường khẽ ho nhẹ hai tiếng, tay chống lên mép giường khắc hoa, thong thả nói:

“Ngươi... không phải bản thể Trình Độ An.”

Hắn còn chưa nói dứt câu, nam nhân đối diện đã đột ngột giơ chủy thủ, không chút do dự đâm thẳng về phía hắn.

Không dừng lại ở đó, chân khí trong cơ thể Trình Độ An lại bắt đầu chảy ngược, từng luồng từng luồng như thiêu như đốt, đau đến như có lửa dấy lên trong lòng ngực.

Lê Phong Lan từ tốn đứng dậy, thản nhiên rút chủy thủ khỏi tay người áo đỏ, không tốn chút sức lực nào.

“Trình tiên quân, nhân vật tôn quý như ngài, nửa đêm lại đến Mật Quang Sơn... là có việc gì vậy?” 

Hắn vừa ngắm nghía thanh chủy thủ trong tay, vừa khẽ cười hỏi.

Người áo đỏ đương nhiên không đáp. Chỉ cần nhìn trận pháp đang giam cầm mình là đủ hiểu – Lê Phong Lan đã sớm biết rõ kế hoạch của hắn.

Hoặc là... mọi chuyện trước mắt, vốn dĩ đã là một cái bẫy mà Lê Phong Lan dày công sắp đặt.

“Ngươi rốt cuộc là ai?!” – Trình Độ An sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng loạn, lần nữa quát lớn.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng – linh lực trong cơ thể đang bị từng chút một xói mòn. Từa hồ là bị trận pháp quỷ dị này hút đi,

Chân khí đi ngược chiều ngày một dữ dội, ngực đau như bị nung trong lò than, nơi chứa đựng giọt máu đầu tim nóng rực như sắp vỡ tung.

Đúng lúc ấy, Lê Phong Lan rốt cuộc đưa chủy thủ điểm nhẹ lên ngực hắn, không vội không chậm.

Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nói:

“Ta? Ta chẳng qua là... chủ nhân của giọt máu đầu tim này mà thôi.”

Người áo đỏ như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hắn kinh hãi nhìn người đứng trước mặt, nơi yết hầu khẽ run, sau một lúc mới khó nhọc thốt ra cái tên kia:

“Lê… Lê Phù Nguyệt…”

Cùng lúc ấy, trong điện của  Minh Tâm Tông.

Một nam tử khoác ngoại bào đỏ sậm, đính ngọc rũ xuống như chuỗi sao, đang ngồi tĩnh tọa chợt hộc ra một ngụm máu, đôi mắt bừng mở.

Khóe môi hắn vẫn còn vương máu, kết hợp với ngũ quan sắc sảo khiến cả gương mặt vừa diễm lệ vừa yêu dị.

Trong điện, linh thạch phát ra tiếng chấn động dồn dập. Trình Độ An chỉ liếc qua đã biết – phân thân của mình bên ngoài đã xảy ra chuyện.

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ kỹ càng đã xảy ra chuyện gì – bởi vì liên hệ giữa bản thể và phân thân quá sâu, khiến chân khí trong thân thể cũng bắt đầu rối loạn.

Cảm giác ấy như trăm ngàn lưỡi đao cứa vào huyết mạch, đau đớn đến tê dại, nhưng giữa cơn đau, Trình Độ An lại đưa tay đặt lên ngực, khẽ bật cười.

Trên gương mặt hắn, nỗi đau và khoái ý giao nhau, trông càng thêm quỷ dị.

Trình Độ An sợ chân khí nghịch hành, càng sợ đạo tâm không chống đỡ nổi mà tan vỡ.

Nhưng hắn vẫn cười – bởi vì chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn mới rõ ràng nhận ra:

Đạo tâm của Lê Phù Nguyệt… vẫn sống, và nó đang tồn tại trong thân thể của chính hắn.

Trình Độ An là con trai út của tông chủ Minh Tâm Tông, từ nhỏ đã nổi danh là người có dã tâm, thậm chí không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Thế nhưng, tiếc thay — dã tâm thì có, tư chất lại quá tầm thường.

Linh căn của hắn cực kỳ bình thường, dù ngày ngày uống đan dược như cơm bữa, sau khi kết anh rồi, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ, hoàn toàn không tiến thêm được nửa bước.

Có đôi khi Trình Độ An từng nghĩ — nếu hắn sinh ra trong một gia đình phàm nhân, chưa từng bước chân vào con đường tu hành, hoặc chí ít không phải là con trai của tông chủ Minh Tâm Tông, thì có lẽ lại tốt hơn.

Bởi như thế, cả đời hắn sẽ không biết đến "đại đạo" là gì, càng không hiểu thiên địa này rộng lớn đến đâu...

Nhưng Trình Độ An lại biết.

Cũng chính bởi vì biết, nên hắn mới hiểu được rõ ràng cái gọi là bất lực và tuyệt vọng—cảm giác ấy, người thường cả đời e là cũng không thể tưởng tượng nổi.

Mãi đến ngày ấy, khi một bí cảnh truyền thuyết mở ra.

Tương truyền trong bí cảnh có một cây thượng cổ thần thụ, chỉ cần ăn được quả linh trên cây ấy, sẽ có thể tẩy tủy đổi mệnh, từ kẻ phế căn nhảy vọt trở thành Thiên linh căn.

Trình Độ An đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội ấy.

Bí cảnh vô cùng hung hiểm, Trình Độ An kết đội cùng các đệ tử khác của Minh Tâm Tông tiến vào. Những người đi theo đều là tu sĩ có tu vi cao hơn hắn, nói là đồng hành thám hiểm bí cảnh, chẳng bằng nói là theo bảo hộ hắn thì đúng hơn.

Nhưng dù là như vậy, khi đến gần chỗ thần thụ trong truyền thuyết, những người khác trong đội vẫn lần lượt bỏ mạng trên đường.

Trải qua ngàn năm, Trình Độ An vẫn không thể quên được cảnh tượng khi ấy.

Hắn từng đứng trước một dãy núi màu đen khổng lồ, tay nắm chặt trường kiếm, vừa định rút lui thì—

Dãy núi đen đột nhiên chuyển động.

Chỉ đến lúc ấy, người ta mới nhận ra: cái gọi là "núi" kia căn bản không phải là núi - mà là một con hung thú đang nằm phủ phục dưới đất!

Hung thú mở mắt nhìn về phía Trình Độ An, trong con ngươi vàng kim lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó há to cái miệng như bồn máu, lao thẳng về phía hắn.

Đó là hung thú cấp tiên, thực lực ngang hàng với tu sĩ Độ Kiếp kỳ!

Trình Độ An chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

Dẫu biết không thể thoát, hắn vẫn cắn răng thúc động phi kiếm, định bỏ chạy.

Hung thú thấy hắn có ý chạy trốn, chỉ nhẹ nhàng vung đuôi một cái, Trình Độ An lập tức bị đánh văng khỏi không trung, rơi thẳng xuống mặt đất.

Hắn nằm sóng soài, có thể cảm giác rõ cả mặt đất đều đang rung chuyển, như thể đại lục cũng không chống đỡ nổi bước chân của hung thú.

Trình Độ An không phải người dễ dàng khuất phục, nhưng vào khoảnh khắc ấy, hắn cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Ngay lúc ấy, một tiếng gầm giận dữ vang vọng trời đất, đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó là mặt đất rung chuyển dữ dội.

Hắn mở mắt - chỉ thấy con hung thú màu đen loạng choạng lùi lại, cuối cùng ngã gục xuống đất, bụi đất mịt mù.

“Đây là…” 

Trình Độ An chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng như vậy.

Qua vài giây, bụi mù dần tan đi, hắn mới thấy rõ - thì ra có người đã dùng một kiếm đâm xuyên yết hầu của hung thú.

Thực lực cường đại như vậy, ngay cả Trình Độ An cũng chưa từng gặp qua trong đời.

Một thân bạch y trắng như tuyết, Lê Phù Nguyệt lạnh nhạt lau sạch máu trên trường kiếm, rồi chậm rãi đi về phía hắn.

Và cũng chính vào khoảnh khắc ấy, Trình Độ An, yêu người đứng trước mặt.

—— Đúng vậy, yêu.

Trình Độ An trước nay vẫn rất rõ ràng: hắn yêu Lê Phù Nguyệt.

Tựa như hắn biết rõ mình yêu Lê Phù Nguyệt bao nhiêu, thì cũng hiểu rõ mình ghen ghét y bấy nhiêu.

Lần đó, không chỉ cứu hắn một mạng, Lê Phù Nguyệt còn tự mình trị thương cho hắn. Đến khi biết rõ mục đích thật sự của hắn, y cũng chẳng hề tỏ vẻ chán ghét, ngược lại còn dẫn hắn đi tìm thượng cổ thần thụ kia.

Đáng tiếc - khi đến nơi, cả hai mới phát hiện cây ấy đã khô héo từ hơn ngàn năm trước.

Bọn họ không tìm được linh quả, nhưng trên cả đoạn đường ấy, Lê Phù Nguyệt vẫn đưa hắn bình an rời khỏi bí cảnh.

Cũng chính từ hành trình ấy, Trình Độ An mới thật sự nhận ra: vị Tiên Tôn nổi danh khắp Tu chân giới kia - bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại vô cùng ôn hoà - không hề xa cách, cũng không cao không với tới như người đời đồn đại.

Mà chính bởi vì như thế, ngọn lửa kỳ dị trong lòng hắn lại càng thiêu đốt mãnh liệt.

Từ nhỏ đến lớn, trong Minh Tâm Tông, chẳng ai thật lòng đối tốt với Trình Độ An. Đồng môn e sợ hắn, tránh xa hắn, không ai nguyện làm bằng hữu cùng hắn.

Chỉ có Lê Phù Nguyệt là khác.

— Bởi lẽ, khi một người đứng quá xa, ngươi sẽ không thể ghen ghét được. Nhưng nếu người ấy đột nhiên bước vào thế giới của ngươi, sẽ khiến ngươi nảy sinh một loại ảo giác: chỉ cần đưa tay, là có thể chạm đến.

Trình Độ An chính là như thế.

Hắn cảm thấy mình dường như có thể vươn tay chạm vào vầng minh nguyệt trên cao.

Nhưng càng đến gần, lại càng khiến hắn khó lòng khống chế cơn đố kỵ.

Yêu và ghen ghét, hai loại cảm xúc ấy như hai mầm cây cùng lúc sinh trưởng, rễ cắm vào lòng hắn, dây leo quấn lấy nhau mà lớn lên - không sao phân rõ, cũng không sao hoá giải.

“Lê Phù Nguyệt… Lê Phù Nguyệt…”

Trình Độ An chưa từng đau đến như vậy.

Hắn chậm rãi ngã xuống mặt đất, trên môi vẫn giữ nụ cười bệnh trạng, tay áp chặt lên ngực, cảm nhận từng cơn chấn động nơi đạo tâm.

Hắn biết việc phân thân bản thân phái tới Thiên Miên Cung chắc chắn đã xảy ra biến cố, nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không còn tâm trí mà bận tâm nữa.

Tóc xõa tung, nằm bệt dưới đất, Trình Độ An vừa cười vừa gọi khẽ cái tên kia.

Ti tiện thì đã sao? Ta thật sự đã đạt được thứ ta muốn.

Ta có được sức mạnh. Hơn nữa… chúng ta vốn là một thể, Lê Phù Nguyệt.

Trong tiểu lâu ở Mật Quang Sơn của Thiên Miên Cung, Lê Phong Lan chỉ lạnh lùng liếc người áo đỏ một cái. Kế đó, thần sắc không đổi, hắn giơ chủy thủ trong tay, đâm thẳng vào da thịt Trình Độ An.

Một giọt máu từ lồng ngực nam nhân từ từ chảy ra, rơi vào lòng bàn tay Lê Phong Lan.

Đó chính là máu đầu tim của hắn.

Người áo đỏ thoáng chốc cứng đờ như bị đóng băng, thân hồn như tan rã giữa không trung.

Nhưng khi thấy thứ cần lấy đã rơi vào tay mình, Lê Phong Lan khẽ siết chặt lòng bàn tay. Ngay lập tức, giọt máu ấy liền tan vào không khí, trở về thân thể chủ nhân.

Linh căn vốn đã rách nát lập tức có dấu hiệu sinh trưởng trở lại. Trên trán Lê Phong Lan loé lên một vệt đỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt, vệt ấy liền biến mất.

Trận pháp trong phòng vẫn tiếp tục vận chuyển, hồng quang bùng lên.

Một luồng ánh sáng chói lòa bừng lên - “dây đằng” màu đỏ tan biến theo đó, mất đi lực chống đỡ, Trình Độ An lặng lẽ ngã xuống đất.

Thấy thế, Lê Phong Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không nhịn được ho khẽ một tiếng. Hắn đối với tên lấy oán báo ơn này vốn không có chút thiện cảm nào.

Trận pháp vừa rồi đã khiến chân khí trong cơ thể người áo đỏ hỗn loạn.

Nếu có người ngoài đến xem, hẳn sẽ cho rằng hắn vì chân khí tẩu hỏa, máu đầu tim tự phá mà chết, thương thế trí mạng, bỏ mình ngay tại chỗ.

Cái chết này đã được tính toán kỹ. Việc Lê Phong Lan cần làm bây giờ là xử lý vết thương trước ngực, sau đó phải nhanh chóng đem thi thể này vứt đến nơi khác, phủi sạch quan hệ với vụ việc.

Dù sao, chỉ cần nhìn thấy thi thể, mọi người sẽ lập tức nhận ra: người áo đỏ trước mắt chẳng qua là một phân thân con rối, cùng với đó là tu vi của hắn từ đâu trộm đến...

Đến lúc ấy, Tu chân giới tất sẽ dậy sóng, mà Lê Phong Lan không hề muốn bị lôi vào vũng nước đục này.

Chỉ là… ngay lúc ra tay, hắn lại quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng:

Thân thể hắn hiện tại… đã không còn như xưa.

Trận pháp vừa rồi đã hao tổn không ít tâm thần, mà hắn lại chưa kịp hấp thu toàn bộ máu đầu tim.

Thế nên khi hắn vừa chuẩn bị xử lý thi thể trước mắt, một cơn đau dữ dội bất chợt đánh thẳng vào trán.

Lê Phong Lan không kịp phản ứng, lùi về sau hai bước, rồi ngã vật xuống giường, bất tỉnh nhân sự.

Xong đời…

Ý niệm cuối cùng trước khi hắn hôn mê là:

Trong phòng hắn còn đang có một cái thi thể nằm đó… mà vết thương trên ngực thi thể kia, vẫn chưa kịp xử lý…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play