Chương 1: Gặp lại người cũ
Tuyết lớn như lông ngỗng bay lặng lẽ từ chân trời, rơi chầm chậm giữa những cành mai nhuốm sắc máu.
Giữa cánh đồng tuyết sâu thẳm, một nam nhân quỳ nơi đó.
Thân thể hắn suy kiệt nghiêng hẳn về phía trước, song hai tay lại quái dị nâng lên đôi chút. Lại gần mới thấy rõ, có hai sợi xiềng bạc lấp lánh hàn quang, tự đỉnh núi vạn trượng rơi xuống, xuyên thẳng qua cổ tay hắn – nơi yếu ớt nhất. Chỉ cần nhúc nhích đôi chút, chính là đau đớn khắc cốt xuyên tim.
Lê Phù Nguyệt – người mà cả Tu chân giới không ai không biết. Hắn từng tay nâng Thiên Đạo, nắm trong tay nguyệt quang và phong vân, được vạn người kính ngưỡng. Năm năm trước, không rõ vì sao tẩu hỏa nhập ma, khiến khắp thế gian hỗn loạn, không được an yên.
Mãi đến mấy ngày trước, ba giới hợp lực, mới có thể trấn áp hắn tại nơi này.
Tuyết ngày càng dày, ý thức vốn còn rõ ràng của nam nhân cũng dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê loạn, Lê Phù Nguyệt dường như thấy một bóng trắng quen thuộc thấp thoáng phía xa.
"Phù Nguyệt, lại đây, đến bên sư tôn."
Người kia đứng dưới cành mai, khẽ mỉm cười, đưa tay về phía hắn.
“Sư tôn… Sư tôn, ta ở đây!”
Lê Phù Nguyệt gắng sức muốn đứng dậy, nhưng ngay sau đó, xiềng bạc lại hung hăng kéo hắn trở về.
Vết thương nơi cổ tay nứt toạc lần nữa, máu tươi theo cánh tay chảy xuống. Đời này Lê Phù Nguyệt chưa từng có lúc nào chật vật như thế, nhưng hắn chẳng mảy may để tâm. Trong đầu hắn chỉ có lời hứa năm xưa: sư tôn từng nói, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi hắn. Quả nhiên, hiện giờ người đã tới cứu hắn rồi.
Giọng hắn run rẩy, răng trên răng dưới va vào nhau không ngớt, dốc hết toàn thân khí lực cũng chỉ phát ra được mấy âm thanh đứt đoạn.
Hắn không biết mình đã gọi bao nhiêu tiếng “sư tôn”, chỉ biết đến cuối cùng thanh âm đã khản đặc, chẳng thể thốt lên thêm lời nào. Nhưng tuyết vẫn rơi im lìm, đất trời yên ắng như cũ. Lê Phù Nguyệt tưởng người kia… chưa từng tới.
Cũng chính lúc này, bóng trắng trước mắt bỗng tan đi, hắn mới trông rõ giữa vùng tuyết trắng, ngoài những cành mai đang nở, chẳng còn lấy một ai.
Thì ra… tất cả chỉ là ảo ảnh hắn sinh ra trong mê loạn.
Sư tôn… cuối cùng vẫn thất hứa.
Người đã phi thăng thượng giới từ lâu, e rằng nay đã chẳng còn nhớ đến hắn nữa.
Tuyết lại rơi, trời đất lặng như tờ. Không biết bao lâu đã trôi qua, nơi sơn cốc xa xăm bỗng vang lên tiếng chuông mơ hồ. Xiềng bạc nơi cổ tay hắn cũng khẽ rung theo.
“… Phục Thần Trận rốt cuộc đã bố trí xong.”
Rõ ràng cái chết cận kề, vậy mà khi nghe chuông vọng tới, Lê Phù Nguyệt lại nở một nụ cười.
Tu chân giới thật sự vì Phục Thần Trận mà đi tìm một vật làm mắt trận tốt nhất — Dao Chính Chuông.
Mà chủ nhân của vật ấy, chính là sư tôn của Lê Phù Nguyệt – người đã phi thăng từ nhiều năm trước.
Trên chuông còn lưu lại thần thức do người để lại trước khi phi thăng. Chỉ khi có sự đồng ý của thần thức ấy, các tu sĩ mới có thể mời Dao Chính Chuông ra, dùng làm mắt trận.
Thì ra… sư tôn không phải không còn nhớ đến hắn.
Mà là… giống như tất cả tu sĩ Tu chân giới kia — cũng muốn hắn hồn phi phách tán.
Trận pháp này cần bảy ngày mới có thể mở ra. Mà một khi mở ra, người trong trận chỉ có một kết cục duy nhất: tan hồn nát phách.
Ngay cả sư tôn cũng bỏ rơi hắn —
Lê Phù Nguyệt chưa từng có lúc nào như hiện tại, rõ ràng đến thế mà nhận ra: Hắn đã thật sự rơi vào cảnh bị cả thế gian vứt bỏ.
Lê Phù Nguyệt… ngươi thật đáng buồn cười.
Vừa nghĩ đến đây, cánh đồng tuyết vốn tĩnh lặng bỗng gió tuyết nổi ngược, tung bay điên cuồng.
Dưới trán nam nhân, vệt đỏ đột nhiên theo gió cuồng tuyết loạn mà hóa thành màu đen. Ma khí quanh thân hắn trong khoảnh khắc bùng phát.
Xiềng bạc nơi cổ tay chấn động dữ dội, Lê Phù Nguyệt thậm chí có thể cảm nhận rất rõ — linh mạch trong cơ thể hắn đang bị từng chút, từng chút một, nghiền nát bởi luồng sức mạnh kia.
Đau. Thật sự quá đau.
Một tiếng sấm nổ vang, đá tảng trên vách núi rơi rụng lả tả.
Thế nhưng, giữa cơn đau xé nát thần hồn, Lê Phù Nguyệt vẫn gắng gượng đứng lên.
Hai tay hắn siết chặt thành quyền. Ngay sau đó, hai sợi xiềng khóa tiên có thể phá nát hồn người ấy, vậy mà — gãy rời.
Không ai có thể ngờ, Lê Phù Nguyệt – kẻ tẩu hỏa nhập ma – lại có thể trong khoảnh khắc hủy diệt thần khí lưu truyền từ thời thượng cổ.
Gió bão gào thét.
Tóc đen của Lê Phù Nguyệt tung bay trong tuyết trắng. Linh khí và ma khí trong cơ thể hắn đồng loạt tràn ra, cuốn lấy cả rừng mai xung quanh, nghiền nát thành từng vệt bùn máu đỏ hồng.
Hắn ngẩn người nhìn lòng bàn tay đẫm máu của chính mình, rồi lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hắn tự do rồi.
Nhưng… hắn lại chẳng còn nơi nào để đi.
Chốn sâu nhất nơi cánh đồng tuyết này — chính là nơi hắn lớn lên, cũng là nơi mà trong tiềm thức hắn xem như “nhà”.
Ma khí trong người Lê Phù Nguyệt cuộn trào dữ dội, thương thế khắp người cùng linh mạch vỡ vụn đã không còn chịu đựng nổi nữa.
Hắn không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Nam nhân chậm rãi ngả người nằm thẳng, nhắm mắt lại, mặc cho tuyết trắng cùng những cánh mai đỏ chôn vùi thân thể hắn.
Chính lúc này —
Bên tai Lê Phù Nguyệt bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc:
“Sư… sư huynh?”
Ngay sau đó, hắn được người nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng.
Lê Phù Nguyệt gắng gượng mở mắt, hắn thấy người đang ôm mình, che chắn cho hắn giữa gió tuyết — lại là sư đệ của hắn, Lâm Triều Trần.
“Ngươi bị thương rồi?”
Nhìn máu tươi loang lổ trên người hắn, Lâm Triều Trần nghẹn ngào hỏi, giọng run run không dứt.
Trái với sự ôn nhu nơi sư đệ, ánh trăng chiếu xuống khiến Lê Phù Nguyệt chống kiếm gượng đứng, lạnh lùng quát:
“Đừng lại gần!”
Thiếu niên kia đau lòng gọi một tiếng “Sư huynh”, sau đó cũng rưng rưng nước mắt, từ từ nâng kiếm lên.
Lâm Triều Trần trầm mặc hồi lâu, sau cùng nghiến răng nói:
“Lần cuối cùng, sư huynh. Nếu huynh thắng ta, ta sẽ thả huynh rời đi. Từ nay về sau… sẽ không bao giờ tìm huynh nữa.”
Thả ta… đi?
Lê Phù Nguyệt không ngờ, Lâm Triều Trần vậy mà… lại thật sự nguyện ý buông tha hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả ký ức xảy ra trên mảnh đất tuyết trắng này như một chiếc đèn kéo quân, xoay chuyển rối loạn trong đầu hắn.
Sư tôn của hắn là tiên nhân chi tử, xưa nay không thông tục sự nhân gian.
Sau khi ôm Lâm Triều Trần từ dưới núi về, người một lòng tu đạo, không biết làm thế nào để nuôi dưỡng một hài tử. Chỉ có thể đem đứa trẻ ấy giao cho đại đồ đệ — Lê Phù Nguyệt.
Thiếu niên trước mắt, thực ra chính là do một tay Lê Phù Nguyệt nuôi lớn.
Hắn từng nắm tay Lâm Triều Trần dạy y bước đi, dùng linh lực che chở khi y học ngự kiếm. Thậm chí… chữ đầu tiên trong đời Lâm Triều Trần học được, cũng là — “Sư huynh.”
Sau khi sư tôn phi thăng, Lâm Triều Trần từng nhìn hắn mà nói:
“Từ nay về sau, sư huynh chính là tất cả của ta.”
“…Được.”
Lê Phù Nguyệt không chút do dự đáp lời.
Hắn đã sớm không còn để tâm đến sống chết, thế nhưng câu nói kia của Lâm Triều Trần, lại giống như một cọng rơm cứu mạng, chậm rãi đưa tay về phía hắn đang chìm trong vực thẳm.
Thì ra — vẫn còn người nguyện ý tin tưởng hắn.
Vẫn còn người, bằng lòng cho hắn một con đường sống.
Tuyết Vực Mai Châu.
Hai đạo nhân ảnh bước trên tuyết mà bay, kiếm khí va chạm giữa trời đất mịt mờ.
Lê Phù Nguyệt kiếm ý tuyệt luân, trong thiên hạ không người có thể địch nổi.
Chỉ tiếc… hắn đang mang trọng thương.
Mỗi một kiếm xuất ra, tâm mạch hắn đều run rẩy kịch liệt.
Dù vậy, mấy chiêu trôi qua, Lâm Triều Trần vẫn rơi xuống thế hạ phong.
Mũi kiếm của Lê Phù Nguyệt cuối cùng đã nhẹ nhàng điểm vào ngực đối phương — Chỉ cần tiến thêm nửa tấc, hắn sẽ là người thắng hoàn toàn trong trận chiến này.
Nhưng thân thể đã sắp cạn kiệt của hắn vốn nên nhân cơ hội này kết thúc, thế mà… ngay khoảnh khắc định ra tay, lời nói vừa rồi của Lâm Triều Trần lại vang lên bên tai.
Hắn biết — sư đệ thật sự muốn buông tha cho hắn.
Lê Phù Nguyệt hiểu rõ một kiếm này của bản thân rốt cuộc lợi hại đến mức nào — nếu thật sự đâm xuống, nhẹ thì cũng có thể phế bỏ một nửa tu vi đối phương. Thế nên vào khoảnh khắc ấy, hắn lại theo bản năng thu liễm mấy phần kiếm ý. Mũi kiếm bạc từ trước ngực Lâm Triều Trần lướt qua, rồi chậm rãi đổi hướng về phía hư không.
Nhưng cũng chính vào khắc ấy, một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trong tay Lâm Triều Trần bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào ngực người đối diện.
Chỉ một kiếm đó đã làm tan vỡ tâm hồn Lê Phù Nguyệt.
Đến khi Lâm Triều Trần phản ứng lại, thân thể Lê Phù Nguyệt đã bị mũi kiếm xuyên thấu, ngã gục vào lòng hắn.
Máu tươi từ ngực Lê Phù Nguyệt trào ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ vạt áo, thậm chí còn văng lên gò má của Lâm Triều Trần. Lê Phù Nguyệt trước nay chưa từng biết, thì ra thân thể mình lại có thể đổ ra nhiều máu đến vậy.
Một kiếm này thực sự quá nhanh. Lê Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn ngực mình, rồi bỗng nhiên bật cười trong lòng Lâm Triều Trần.
Cuối cùng cũng có một kẻ không chọn cách quay lưng.
Chưa bao giờ hắn thấy mệt mỏi đến vậy. Lê Phù Nguyệt chậm rãi khép lại đôi mắt, bên tai chỉ còn tiếng gió gào rống. Hắn không để lại cho Lâm Triều Trần bất kỳ lời nào, mà chỉ dốc hết chút sức lực cuối cùng, vươn tay khẽ đánh về phía thiếu niên.
Trường kiếm từ ngực hắn rút ra, thân thể Lê Phù Nguyệt đổ xuống, cuối cùng không còn sức phản kháng.
Không xa đó, Phục Thần Trận do các đại năng Tu chân giới hợp lực thiết lập bắt đầu khởi động. Một đạo kim quang chói mắt giáng xuống, đánh thẳng vào ngực đầy thương tích của Lê Phù Nguyệt.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Lê Phù Nguyệt rốt cuộc cũng nghĩ thông — vì sao Lâm Triều Trần lại xuất hiện ở đây.
Thì ra khóa Tiên Liên kia chính là một vòng mắt trận của Phục Thần Trận. Chỉ khi nó chấn vỡ tâm mạch hắn, đại trận mới có thể hoàn toàn mở ra.
Mà giờ đây, khóa tiên liên đã đứt, chấn vỡ tâm mạch cũng đã xong — vậy thì tự nhiên phải có người thay hắn gánh tiếp phần sau.
Lâm Triều Trần nói muốn tha cho hắn, từ đầu đến cuối chỉ là đang diễn một vở kịch.
Bởi vì hắn biết, đối diện với mình, sư huynh nhất định sẽ mềm lòng. Ván cờ này, người định trước sẽ thắng chính là Lâm Triều Trần.
Kim quang bên vách núi bừng sáng, trong khoảnh khắc, dường như có đến hai mặt trời xuất hiện trên bầu trời. Nhưng ngay sau đó, luồng kim quang ấy liền dần ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tu chân giới, một đời truyền kỳ — Lê Phù Nguyệt — cứ thế mà hồn phi phách tán.
Lê Phù Nguyệt vốn cho rằng sinh lửa đổ thêm dầu, dệt hoa trên gấm, nào ngờ kết cục lại rơi vào tình cảnh như thế này?
(Đoạn này convert để hơi khó hiểu, nhưng theo mik tìm hiểu thì câu văn có ý muốn nói rằng cả đời thụ tưởng như vinh quang ngời ngời, thực ra lại là thêu hoa trên gấm, may áo cưới cho người khác, cuối cùng rơi vào kết cục này)
《Thiên Miên Thuyết Sinh》Chương 350: Diệt Ma
【“Lê Phù Nguyệt liền như vậy... ch*ết rồi?! Tác giả đúng là quá nhân từ”
“Sư huynh tẩu hỏa nhập ma, sau đó vai chính dần dần trưởng thành. Mà chỉ khi tự tay gi*ết đi vị sư huynh từng là nơi ỷ lại nhất, Lâm Triều Trần mới thật sự bước lên con đường vương giả cô độc này… Chương này ta cuối cùng cũng thấy được vai chính trưởng thành.”
“Cho nên rốt cuộc vì sao Lê Phù Nguyệt lại tẩu hỏa nhập ma? Tác giả hình như còn chưa nói rõ?”
“Chết cũng đã chết rồi, còn quản làm chi hắn tẩu hỏa nhập ma thế nào? Hỏi chính là: vì cốt truyện cần thế!”
“Làm ơn, cốt truyện cần cũng phải hợp logic chứ! Ta cứ có cảm giác còn chuyện gì đó chưa nói rõ ràng…”
“Rải hoa ~ Lâm Triều Trần rốt cuộc cũng trở thành đệ nhất nhân của Tu chân giới!”】
“Đông” — một tiếng động lớn vang lên, từ xà nhà rơi xuống một trận bụi gỗ như mưa, khiến nam nhân đang nằm trên giường bừng tỉnh khỏi mộng.
Gần như mỗi đêm, Lê Phù Nguyệt... à không, hiện tại hắn đã là Lê Phong Lan, đều sẽ mơ thấy những đoạn ký ức kỳ quái sau khi ch*ết ở kiếp trước.
—— Một quyển tiểu thuyết tên là 《Thiên Miên Thuyết Sinh》, vai chính trong truyện lại chính là sư đệ của hắn, Lâm Triều Trần, còn bản thân hắn thì... chỉ là một đại phản diện trong truyện.
Lê Phong Lan không hiểu vì sao mình lại thấy được những hình ảnh ấy. Khi có lại ý thức, hắn đã trọng sinh quay về thế giới này.
Tính ra, đến nay đã năm năm trôi qua.
Thường thì sau khi tỉnh lại, hắn vẫn sẽ cảm khái vài câu — may mà đời này, bản thân hắn không còn là “vai ác” gì cả, mà chỉ là một pháo hôi tuyến dưới, một đệ tử tầng đáy trong tông môn, tên tuổi cũng không ai nhớ nổi.
Nhưng hôm nay, hắn chỉ muốn nói một câu:
Ngọa tào! Đây là cái tình huống gì vậy?!*
(*“Ngọa tào” là tiếng cảm thán ngạc nhiên trong tiếng lóng Trung Quốc, gần nghĩa như “Cái quái gì vậy?!”)
—— Căn nhà này... sắp sập rồi sao?!
Dừng lại vài giây để bình tĩnh, phàm nhân - Lê Phong Lan lập tức bật dậy khỏi giường. Hắn đội mũ che mặt, khoác áo choàng, cầm đèn vội vàng đi ra ngoài.
Chỗ ở của Lê Phong Lan nằm ở vùng hẻo lánh thuộc Mật Quang Sơn. Vào đêm khuya, ngoài mấy tiếng chim kêu loáng thoáng thì gần như không có âm thanh nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta phát run.
Với người của Thiên Miên Cung, sống ở đây chẳng khác nào bị lưu đày. Lê Phong Lan nghĩ, có lẽ chỉ có một con cá mặn như hắn mới có thể thản nhiên sống nổi kiểu đời này.
“Tê… lạnh thật.”
Hắn giơ đèn ra soi khắp nơi. Sau khi chắc chắn xung quanh không có gì khác thường, hắn mới cất bước đi ra khỏi phòng.
Căn nhà này có phần cao, hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà phía trước, bắt đầu suy nghĩ làm sao mới trèo lên đó xem được.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách, thì “cộp, cộp”, mấy tiếng động nhỏ vang lên từ mái ngói, rồi vật gì đó trên nóc nhà bỗng trượt xuống, không đợi hắn kịp phản ứng, nặng nề rơi phịch xuống đất ngay trước mắt.
—— Đây là cái gì???!!!
Lê Phong Lan sửng sốt một chút, nếu không phải hắn theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, thứ này e rằng sẽ rơi trúng lên người hắn, trực tiếp đưa hắn trở về thế giới giả tưởng.
Tạm dừng một chút, Lê Phong Lan cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống, thân hình hơi nghiêng, nghiên cứu thứ rơi từ trên trời xuống này rốt cuộc là gì.
Ánh trăng từ xa núi chiếu tới, nhẹ nhàng phủ lên mặt đất.
Dưới ánh trăng, Lê Phong Lan mới nhìn rõ, nằm đó nguyên lai là một nam nhân. Hắn mặc bộ trường bào màu trắng, viền mạ vàng như lăn giấy, giờ đây quần áo đã bị nhuộm hồng bởi máu. Nam nhân nhắm mắt, đôi lông mày thon dài rậm rạp khắc khổ, thần sắc thoáng hiện nét thống khổ.
Lê Phong Lan phát hiện, hóa ra thứ rơi từ trên trời này không phải vật gì, mà chính là hắn ta... không ai khác chính là sư đệ Lâm Triều Trần.
Lâm Triều Trần trong dáng vẻ này, rõ ràng đang sinh tâm ma, chỉ cần thêm chút nữa là sẽ rơi vào vết xe đổ tẩu hỏa nhập ma.
… Hóa ra trong《Thiên Miên Thuyết Sinh》, vai chính Lâm Triều Trần cũng sẽ có tâm ma ư?
Nhìn Lâm Triều Trần chốc lát, Lê Phong Lan theo bản năng nắm chặt đèn bính trong tay, các khớp ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch. Hắn nghĩ nếu chính mình dùng chiếc đèn bính bạc này đâm xuống, liệu có thể báo thù cho đời trước không?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua. Linh căn của Lê Phong Lan đã gần như hủy hoại, không khác mấy so với phàm nhân. Hắn biết nếu thật sự đâm tới, chỉ có thể bị kết giới hộ thể của Lâm Triều Trần đánh bại.
Vì thế Lê Phong Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, rồi chuẩn bị đứng lên về phòng đóng cửa.
Đen đủi, thật là trời giáng đen đủi.
Đúng lúc đó, Lâm Triều Trần trên mặt đất bất ngờ nắm lấy ống tay áo hắn, trong miệng lẩm bẩm mãi gọi tên.
“Buông tay!” Lê Phong Lan túm lấy tay áo.
Thấy Lâm Triều Trần không có ý buông ra, Lê Phong Lan vốn định xé rách ống tay áo để chạy, nhưng nghĩ lại ý nghĩa của hành động đó, hắn lại thu tay về.
(cho ai chưa hiểu: thụ định xé ống tay áo, còn có thể hiểu là “đoạn tụ” - “đoạn” là xé, cắt, “tụ” là tay áo. Bên Trung, “đoạn tụ” ý chỉ chuyện tình giữa nam - nam)
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Lê Phong Lan nghe rõ tiếng Lâm Triều Trần trong miệng nhắc đi nhắc lại
Đã là Kiếm Tôn Lâm Triều Trần, thế nhưng ở cái này đêm trăng cô độc ngã trên mặt đất, như lo lắng bị vứt bỏ nhi đồng nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại:
“Sư huynh… sư huynh…”
Lê Phong Lan không khỏi giật mình một cái, “Sư huynh?” Trừ hắn ra, Lâm Triều Trần còn có ai làm sư huynh?
Ngay sau đó, nguyên bản tính túm lấy ống tay áo muốn rời đi, Lê Phong Lan bỗng cúi người xuống, sát bên tai Lâm Triều Trần gằn từng chữ một nói:
“Sư huynh của ngươi sớm đã chết rồi.”
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâm Triều Trần nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên một tia hồng quang. Ngay sau đó, nam nhân bỗng đứng lên, trực tiếp bóp chặt bả vai Lê Phong Lan mà nói:
“Mang ta vào trong phòng đi.”
Phía Tây Nam trên bầu trời, vài đạo kiếm quang chậm rãi hiện lên. Lê Phong Lan lập tức hiểu ra, sư đệ tốt của mình hiện giờ hẳn là sinh tâm ma sau khi bị chọc giận, đang cố tránh né truy bắt.
Kịch bản này, Lê Phong Lan quả thật vô cùng quen thuộc, chẳng thể nào quên.
Chưa kịp phản ứng, còn đang thoi thóp trên mặt đất, Lâm Triều Trần đã túm lấy hắn, lóe một cái rồi kéo vào phòng.
Lâm Triều Trần đứng sau lưng Lê Phong Lan, chỉ dùng một cánh tay đã giam giữ hắn trong lòng ngực, bất kể động đậy cũng không thể.
Chưa kịp Lê Phong Lan đứng vững, một tiếng sáo âm thanh nhỏ bất ngờ vang lên bên tai hắn. Tiếng sáo cực nhỏ, dễ dàng bị bỏ qua.
Bình thường đệ tử Thiên Miên Cung chẳng ai hiểu tiếng nhạc ấy hàm ý gì, nhưng Lê Phong Lan chỉ trong tích tắc mở to mắt.
Thiên Miên Cung cấm địa mất trộm!
Kiếm quang là dấu hiệu báo mất trộm bằng tiếng sáo, thêm nữa, sự việc phía sau rõ ràng không thích hợp với Lâm Triều Trần. Câu trả lời đã hiện rõ trên mặt bàn — Lâm Triều Trần sinh tâm ma, lấy trộm vật trong cấm địa.
Tên nhóc này chơi cũng thật là kích thích.
Dù chỉ là cá mặn, Lê Phong Lan cũng biết, “sư đệ tốt” của mình giờ đã trở thành Kiếm Tôn của tông môn Thiên Miên Cung.
Vậy nên, hắn không thể hiểu nổi, bối phận cao quý như Lâm Triều Trần, rốt cuộc vì điều gì mà lại liều mạng đến vậy?
Điều quan trọng là, đoạn này trong tiểu thuyết hoàn toàn không có.
Để tránh bị phát hiện, Lâm Triều Trần vừa vào nhà liền dùng linh lực thiết lập thủ thuật che mắt. Nam nhân bị tâm ma làm rối loạn rõ ràng không chú ý, trong khi linh căn trên ngực hắn đã bị phế, chịu không nổi chút động đậy.
Linh lực Lâm Triều Trần quá mạnh, trong lúc thiết lập thủ thuật che mắt, linh lực dao động ảnh hưởng đến Lê Phong Lan khiến hắn khụ lên trong lòng ngực.
Ngay sau đó, chưa kịp suy nghĩ kỹ, Lê Phong Lan hoàn toàn mất ý thức, ngã gục trong lòng ngực nam nhân.
Đen đủi, đen đủi đến cùng cực.
Lê Phong Lan nhìn thấy, ngay khoảnh khắc mình ngã xuống, trong mắt nam nhân kia bỗng lóe lên tia sáng thanh tỉnh.
Lê Phong Lan bị hương trúc nhàn nhạt đánh thức. Vừa mở mắt nhìn lên chiếc giường thanh ngọc khắc hoa, hắn lập tức nhận ra nơi này là chốn nào.
Thiên Miên Cung, núi Nghiên Y.
Bên cạnh là bức bình phong vẽ trúc Tương Phi; ngoài cửa sổ sương khói lượn lờ, xa xa là những tòa lầu cao dựng bằng gỗ huyền mộc.
Tối qua, Lê Phong Lan còn tưởng mình sẽ chết trong tay Lâm Triều Trần. Nào ngờ, Lâm Triều Trần không những không giết hắn, lại còn đưa hắn về chỗ ở của mình.
Xem ra 《Thiên Miên Thuyết Sinh》 bị độc giả chỉ trích cũng không sai: Lâm Triều Trần tính tình quá đỗi nhân hậu, đến cả kẻ địch cũng đối đãi như gió xuân.
Chỉ trừ vị sư huynh của hắn — Lê Phong Lan thầm bổ sung trong lòng.
Người tu hành bình thường không nhận ra Lâm Triều Trần đã sinh tâm ma, càng không hiểu tiếng sáo đêm qua có ý gì.
Việc hắn không giết người còn có thể lý giải, chỉ là... vì sao lại đưa mình tới đây?
Từ sau khi kết anh, Lâm Triều Trần dọn về sống tại núi Nghiên Y. Năm đó, Lê Phong Lan từng nhiều lần đến đây thăm hỏi sư đệ, thậm chí từng tạm trú lại vài đêm.
Sau khi trọng sinh, hắn chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ quay lại nơi quen thuộc này. May thay, đây chỉ là một điện phụ mà hắn chưa từng đặt chân đến, cũng không gợi lại bao nhiêu hồi ức.
Dẫu có thể gọi là thăm lại chốn xưa, ánh mắt Lê Phong Lan lại không mang chút hoài niệm.
Hắn đưa mắt đảo qua căn phòng, rồi nhặt chiếc mũ có rèm rơi bên gối lên, từ từ đứng dậy. Nhớ lại chuyện tối qua bản thân lại bị linh khí của Lâm Triều Trần chạm vào mà ngất xỉu, Lê Phong Lan cảm thấy mất mặt không thôi.
Trong miệng hắn đắng ngắt. Quay đầu lại nhìn, chăn trên giường cả đêm không hề bị kéo ra. Có lẽ tối qua Lâm Triều Trần chỉ tùy tiện cho hắn uống viên đạn dược, đặt lên giường rồi rời đi luôn.
Chắc là đêm tối gió lớn, hắn cũng chưa thấy rõ diện mạo mình.
Nghĩ vậy, Lê Phong Lan thở phào một hơi.
Theo lý, giờ này Lâm Triều Trần hẳn đang đả tọa trấn áp tâm ma, hoặc lo xử lý vụ trộm tối qua. Nếu không muốn dây dưa gì thêm, chi bằng nhân lúc này rời khỏi núi Nghiên Y.
Nghĩ đến đây, hắn đẩy cửa lớn bước ra.
Lê Phong Lan đã phế linh căn, trong người không giữ được linh khí, hầu như không thể ngự kiếm. Muốn rời núi, hắn chỉ có thể đến tiên đài gần đó gọi linh hạc.
Năm xưa vì không yên tâm khi sư đệ tự lập môn hộ, hắn không biết đã đến núi Nghiên Y bao nhiêu lần. Giờ chỉ nhắm mắt cũng có thể tìm được đường đến tiên đài.
Thế nhưng… khi sắp bước đến nơi, Lê Phong Lan lại khựng lại.
Khác với Tuyết Vực Mai Châu quanh năm tuyết phủ, núi Nghiên Y bốn mùa như xuân. Đình đài lầu các đan xen cùng núi non sông nước, thật xứng với hai chữ “tiên cảnh”.
Lê Phong Lan phóng mắt nhìn ra xa, nơi rừng trúc rậm rạp có một tòa tiểu đình lặng lẽ ẩn hiện. Trên cột đình, vẫn còn dán một lá bùa đã ố vàng theo năm tháng.
Đó là lá phù hắn từng tặng cho Lâm Triều Trần, từ rất, rất nhiều năm về trước.
Khi ấy, Lâm Triều Trần đã là một trong những kiếm tiên có thể tự mình đảm đương một phương trong mắt giới tu hành. Ấy vậy mà lúc mới dọn về núi Nghiên Y, hắn vẫn thường làm nũng với sư huynh, nói mình không quen một thân một mình ở nơi non sâu rừng thẳm.
Nghe vậy, Lê Phong Lan liền đưa cho hắn rất nhiều phù truyền âm, dặn dò dán khắp các nơi trong núi.
Chỉ cần Lâm Triều Trần muốn, dù đang ở bất kỳ góc nào của núi Nghiên Y, chỉ cần một niệm khẽ động, hắn đều có thể thông qua những lá phù đó mà gọi được Lê Phong Lan, giống như sư huynh vẫn luôn kề bên.
Hơn nghìn năm đã trôi qua. Dẫu khi xưa từng được linh lực gia trì bảo hộ, lá bùa nọ giờ đây cũng đã nhuốm màu thời gian, viền giấy ngả vàng, mép phù quăn gập. Nhìn qua cứ như chỉ cần đưa tay khẽ chạm, lá phù ấy sẽ lập tức vụn nát mà rơi khỏi cột đình.
Không kìm được, Lê Phong Lan bước tới gần.
Phù truyền âm vốn từ lâu đã mất đi hiệu lực, nhưng Lâm Triều Trần vì sao đến nay vẫn chưa gỡ nó xuống?
Là bởi thời gian trôi quá lâu, hắn đã quên mất sự tồn tại của nó?
Hay là vì tòa tiểu đình này nằm quá sâu trong rừng, đến mức chủ nhân cũng dần bỏ quên?
Thế nhưng còn chưa kịp tới gần, một làn kết giới bỗng hiện lên, ngăn hắn lại ngay trước mặt.
Khoảnh khắc cảm nhận được linh lực đang dao động trên kết giới, lòng Lê Phong Lan lập tức trầm xuống — chỉ thoáng một giây, hắn đã nghĩ ngay đến bốn chữ:
“Việc lớn không ổn!”
Lâm Triều Trần vốn không thích bị người khác quấy rầy. Từ xưa đã tự bày kết giới quanh núi Nghiên Y. Dù năm đó sư huynh Lê Phù Nguyệt có thể tự do ra vào nơi này, điều đó không đồng nghĩa hắn — Lê Phong Lan — cũng được vậy.
Quả nhiên, chuông gió trên đình khẽ lay động hai tiếng.
Vài giây sau, vài đệ tử trẻ mặc áo đen thêu hoa văn Giải Trĩ* liền xuất hiện trước mặt hắn.
(Giải Trĩ*: một linh vật được còn được gọi là Giải Trãi (chữ Hán: 解豸).
Giải Trãi là một linh thú thần thoại trong văn hóa Trung Quốc, thường được mô tả là một con vật giống dê hoặc kỳ lân, có một sừng.
Biểu tượng của Giải Trãi trong văn hóa Trung Quốc:
Biểu tượng của công lý, sự công bằng, chính trực: Đây là ý nghĩa nổi bật nhất của Giải Trãi. Tương truyền, linh vật này có khả năng đặc biệt là phân biệt được điều phải trái, thiện ác, trung thực và gian trá. Khi có vụ án hoặc tranh chấp, người ta tin rằng Giải Trãi sẽ dùng sừng của mình để đâm vào kẻ gian tà, nhưng không bao giờ chạm đến người ngay chính. Trong các triều đại phong kiến Trung Quốc, hình ảnh Giải Trãi thường được khắc trên mũ quan của các quan lại làm việc trong ngành tư pháp (như đại lý tự, ngự sử) để nhắc nhở họ về nhiệm vụ duy trì công lý và sự liêm chính. Nó cũng xuất hiện trong các tòa án để thể hiện sự nghiêm minh của pháp luật.)
Tại Thiên Miên Cung, không ai không biết bọn họ — chính là đệ tử Luật Pháp Đường, chấp pháp giả của tông môn.
“Ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào núi Nghiên Y?”
Còn chưa kịp lui nửa bước, một thanh trường kiếm lạnh băng đã áp sát bên cổ.
Lê Phong Lan ho nhẹ, từ tốn lấy ra lệnh bài đệ tử, cố gắng tỏ vẻ ung dung:
“Ta tên là Lê Phong Lan, là… bằng hữu của Lâm Tiên Tôn. Hôm qua chính hắn mời ta đến đây.”
Nghe vậy, vài đệ tử đưa mắt nhìn nhau, trong giọng không giấu nổi hoài nghi:
“Bằng hữu…?”
“Không sai.”
Lê Phong Lan lần này đáp rất quả quyết. Hắn nghĩ, chỉ cần Lâm Triều Trần còn muốn giấu kín chuyện xảy ra đêm qua, ắt hẳn sẽ tạm thời nhận hắn là người quen để bao che.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được, trên người Lê Phong Lan hầu như không có bao nhiêu linh lực. Theo lý mà nói, hắn căn bản không giống một người có thể kết giao cùng Tiên Tôn đại nhân.
Nhưng Lâm Triều Trần hành sự xưa nay khó dò, người ngoài không dễ đoán được.
Huống hồ thái độ của đối phương lại vô cùng chắc chắn…
Sau một thoáng im lặng, thanh kiếm bên cổ Lê Phong Lan rốt cuộc cũng được thu về.
"Được rồi," tên đệ tử áo đen kia nói, "nhưng hôm nay Tiên Tôn đại nhân tạm thời bế quan. Ngươi hãy theo chúng ta đến Tâm Môn Nhai một chuyến. Chờ Tiên Tôn xuất quan, chúng ta sẽ lập tức bẩm báo lại sự việc. Khi ấy, nếu không có gì bất thường, tự nhiên sẽ để ngươi rời đi."
Không thể không nói, Luật Pháp Đường quả thật chấp pháp nghiêm minh, công bằng rõ ràng.
…… Thế nhưng, đối với Lê Phong Lan mà nói, điểm mấu chốt không nằm ở việc công bằng hay không.
Bởi vì, Luật Pháp Đường… Tâm Môn Nhai…
Tất cả những nơi đó đều là địa bàn của một người.
—— Trì Luật Tiên Tôn Mạnh Lâm Châu.
Mà người ấy, chính là nghịch đồ của hắn ở kiếp trước!