Chương 6: Bạn tốt ngày xưa đổi sang tu Vô Tình Đạo

Trong lòng Lê Phong Lan tuy rằng căng thẳng một lát, nhưng ngữ khí của hắn không có gì thay đổi. 

Hắn vừa rồi gọi Mạnh Lâm Châu khi hơi sốt ruột, không ngờ điểm này lại khiến đối phương nhớ đến Lê Phù Nguyệt? 

Hình tượng của mình trong lòng tên nghịch đồ này thật sự không được tốt cho lắm.

“Xem ra sư tôn của ngươi tính tình không được tốt”

Còn không phải đều bị ngươi chọc tức!

“Không…”

Mạnh Lâm Châu bỗng nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Là ta năm đó quá phận”

Khi thu Mạnh Lâm Châu làm đệ tử, Lê Phù Nguyệt đã là người đứng đầu tu chân giới, không lâu sau lại được định làm Trì Luật Tiên Tôn chưởng môn đời kế tiếp của Thiên Miên Cung. 

Khi đó Mạnh Lâm Châu chưa hiểu điều này có ý nghĩa gì, nhưng khi chính hắn trở thành Trì Luật Tiên Tôn và bắt đầu hiểu được một chút… thì Lê Phù Nguyệt đã sớm hóa thành tro tàn. Chỉ còn lại một Mai Châu Tuyết Vực, và Mạnh Lâm Châu đã tự tay thiêu rụi nó.

Nghĩ đến điều này, trái tim Mạnh Lâm Châu bỗng nhiên thắt lại. Hắn không hiểu đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy một mảng hỗn độn trong lồng ngực bỗng nhiên vỡ ra một khe hở. Tình cảm bị kìm nén ngàn năm đang dần lộ ra từ đó…

Lê Phong Lan sững sờ một chút, hắn không ngờ, hôm nay mình không chỉ lần đầu tiên nhìn thấy tên nghịch đồ này rơi lệ, mà thậm chí còn lần đầu tiên nghe hắn nhận sai.

Đây vẫn là Mạnh Lâm Châu sao?

Chỉ thấy Mạnh Lâm Châu từ từ cúi đầu, hắn nghiến chặt răng nói:

“Ta phải tự tay giết Trình Độ An, đem đạo tâm của sư tôn lấy về…”

Mái tóc đen dài rũ xuống bên thái dương, giờ khắc này ánh mắt hắn vô cùng sâu thẳm.

Nói xong câu đó, Mạnh Lâm Châu liền im lặng. Hắn không nhìn thấy, nam nhân đứng bên cạnh mình lạnh lùng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Giả từ bi. 

Hắn cũng sẽ không bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của tên nghịch đồ này mê hoặc. Mạnh Lâm Châu giả bộ ngoan ngoãn làm gì, cứ như thể kẻ thiêu rụi cây mai của vi sư không phải ngươi vậy!

Mặc dù trong lòng mắng tên nghịch đồ này một vạn lần, nhưng Lê Phong Lan quay đầu vẫn làm bộ vân đạm phong khinh gật đầu mỉm cười nói:

“Ngươi thật đúng là có hiếu tâm”

Sư tôn đều phải bị ngươi cảm động mà sống lại.

Lê Phong Lan ở đây khen ngợi tên nghịch đồ một cách giả dối, mà Mạnh Lâm Châu lại mặt dày nhận lấy.

Đúng lúc giá trị tức giận trong lòng Lê Phong Lan tăng vọt, tên nghịch đồ cuối cùng cũng ngự kiếm đi xử lý chuyện ở Chi Hiểu Phong, rời khỏi tầm mắt của hắn.

Lê Phong Lan hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại và cũng định gọi linh hạc, về Mật Quang Sơn nghỉ ngơi.

Nhưng đúng lúc này, nguy hiểm bất ngờ ập đến.

Hóa ra vừa rồi có không ít đệ tử Minh Tâm Tông cũng nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi Chi Hiểu Phong. 

Một tu sĩ Minh Tâm Tông trốn ở một ngọn núi không người khác đã bị đệ tử Chấp Pháp Đường phát hiện. Hoảng loạn không biết chọn đường nào, hắn lại chạy đến chỗ Lê Phong Lan.

Từ xa nhìn thấy Lê Phong Lan, người đó còn tưởng Lê Phong Lan cũng đến bắt mình. Không đợi Lê Phong Lan bên này kịp phản ứng, hắn đã ra tay trước. Người này không chút nghĩ ngợi liền rút kiếm lao về phía Lê Phong Lan.

Tuy nhiên, tu sĩ này hiển nhiên có chút ngu xuẩn, hắn quên mất mình đang ở địa bàn của Thiên Miên Cung, và cũng quên mất hôm nay là ngày mấy.

Đúng lúc Lê Phong Lan định dùng linh bảo của sư tôn nguyên chủ để chặn lại, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng nhạc.

Giây tiếp theo, tu sĩ kia liền thét chói tai ngã xuống đất, còn ánh mắt Lê Phong Lan thì không tự chủ được rơi về phía phát ra âm thanh.

“…Sao lại là hắn?”

Chỉ thấy nam nhân ôm tỳ bà, mái tóc dài buông xõa. Ánh mặt trời dịu nhẹ không chút vương vấn chiếu lên khuôn mặt nam nhân, ngũ quan vốn cực kỳ thanh tú của hắn càng trở nên ôn nhu đến cực điểm. Trong ký ức của Lê Phong Lan, hắn vốn có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn ai cũng là một bộ dáng đưa tình.

Chỉ là… giờ đây trong đôi mắt đó chỉ có một mảng lạnh băng.

Ninh Thanh Mặc.

Lê Phong Lan nghĩ rằng đại hội tông môn quả nhiên là một nơi tốt để tái ngộ cố nhân. 

Cuối cùng mình lại gặp người quen ở đây.

Chẳng qua Lê Phong Lan nhớ rõ, Ninh Thanh Mặc kiếp trước hoàn toàn không liên quan gì đến bốn chữ "thích giúp đỡ mọi người". Ngàn năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến một người ích kỷ như Ninh Thanh Mặc thay đổi tính tình?

Nhìn thấy Ninh Thanh Mặc dừng lại cách đó không xa, Lê Phong Lan nhanh chóng đứng tại chỗ, cùng với các đệ tử Chấp Pháp Đường vừa đuổi tới đây cùng nhau hành lễ với hắn.

Nam nhân đang đi về phía này không nói gì, Ninh Thanh Mặc chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, trong ánh mắt không nhìn ra một chút cảm xúc.

Lê Phong Lan không khỏi nhíu mày, ngàn năm không gặp Ninh Thanh Mặc sao lại biến thành như vậy? Năm đó hắn, so với hiện tại hoàn toàn không phải cùng một người.

Lê Phù Nguyệt gặp Ninh Thanh Mặc khi đang truy lùng ma tu.

Ngày đó đúng vào tiết Bái Nguyệt* ở nhân gian, trên Kính Nguyệt hồ trong thành, đèn hoa sen trôi lềnh bềnh khắp mặt hồ. Nhìn từ xa, chúng như những ngôi sao sa xuống trần gian, trôi nổi trên mặt hồ.

*Tiết Bái Nguyệt: vì không có bản raw tiếng Trung nên mik không rõ nguyên văn của nó là gì. Theo mik tra cứu thì hiện tại có 2 giả thiết là Trung thu và Tết Nguyên Tiêu nhưng mik thiên về nghĩa Trung Thu hơn.

Bổ sung: Hiện tại đã tìm được raw tiếng Trung nên xin phép được lưu ý một chút. Trong nguyên tác, đoạn này tiết Bái Nguyệt là "拜月节" (Bái Yuè Jié). Đây là một lễ hội truyền thống của Trung Quốc, còn được gọi là "Lễ hội ngắm trăng" hay "Lễ hội ngắm trăng tháng 8". Lễ hội này diễn ra vào ngày rằm tháng 8 âm lịch, cũng là ngày Trung Thu, khi mọi người thường tụ tập cùng gia đình để thưởng thức trăng tròn và ăn bánh trung thu. Tên gọi "拜月节" có nghĩa là "Lễ hội cúng trăng", thể hiện sự tôn kính đối với mặt trăng, biểu tượng của sự đoàn viên và hạnh phúc trong văn hóa Trung Quốc.

Tuy nhiên, Lê Phù Nguyệt không có tâm trạng nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. 

Hắn đã truy đuổi một tên ma tu qua bốn thành trì, không ngờ lại để mất dấu ở đây. Ánh mắt Lê Phù Nguyệt đảo qua những người ven hồ, cuối cùng dừng lại giữa hồ cách đó không xa.

Hắn nhìn thấy giữa những chiếc đèn hoa sen, có một chiếc thuyền hoa gỗ mun đang khẽ lay động theo mặt nước, và tiếng đàn lảng vảng vọng đến. Trên thuyền có mấy người đang ngồi uống rượu ngắm trăng, trông thật là tiêu diêu tự tại. 

Quan trọng nhất chính là, đó là vài tu sĩ.

Do dự vài giây, Lê Phù Nguyệt vẫn quyết định tiến lên hỏi thăm.

Hắn phát hiện ra những người trên thuyền hoa, và những người trên thuyền hoa tự nhiên cũng thấy hắn.

Ngày đó, Ninh Thanh Mặc đã nhìn thấy một hình ảnh như vậy:

Trên mặt hồ là những chiếc đèn hoa sen trôi dạt lững lờ, dưới đèn, sóng biếc gợn từng vòng. Nhìn từ xa, chúng rực rỡ như ráng chiều, thậm chí đậm đà đến mức có chút tục khí.

Cho đến khi một thiếu niên xuất hiện.

Lê Phù Nguyệt một thân hồng y bạch sưởng*, cứ thế đạp trên những chiếc đèn sen phủ khắp hồ mà tiến về phía thuyền hoa. Mũi chân hắn nhẹ nhàng lướt qua những chiếc đèn hoa sen, chỉ khiến chúng khẽ lay động như bị gió đêm thổi qua.

(*hồng y bạch sưởng: Hồng (紅): Màu đỏ, Y (衣): áo. Bạch (白): Màu trắng; Sưởng (氅): Áo khoác rộng, thường là loại áo choàng. Gói gọn lại có thể hiểu nôm na là mặc áo đỏ bên trong, ngoài khoác áo màu trắng)

Năm tháng dài bầu bạn với kiếm ở Tuyết Vực Mai Châu đã khiến khí chất của Lê Phù Nguyệt trở nên đặc biệt lạnh lùng. Nhưng bóng đêm ngày đó lại quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức suýt chút nữa đã làm tan chảy mảnh tuyết lạnh nhất của Tuyết Vực Mai Châu.

Ninh Thanh Mặc chưa từng gặp qua một mỹ nhân như vậy, tay hắn không tự chủ được rời khỏi dây đàn.

Tiếng đàn đứt quãng, những người đang uống rượu cũng đều đặt chén rượu xuống.

“Các vị đạo hữu”

Lê Phù Nguyệt đứng lơ lửng trước thuyền hoa, hắn cực kỳ lễ phép hành một cái lễ, sau đó mới hỏi:

“Xin hỏi các ngươi có hay không nhìn thấy người khả nghi xuất hiện?”

Những người khác còn chưa nói chuyện, liền thấy vị âm tu kia buông tỳ bà của mình, sau đó đứng dậy cười một tiếng với Lê Phù Nguyệt và nói:

“Đương nhiên thấy”

“Hắn đi đâu rồi?”

Lê Phù Nguyệt lập tức căng thẳng.

“Ngươi trước lên thuyền hoa, ta sẽ nói với ngươi sau”

Ninh Thanh Mặc cười khẽ một tiếng.

Thấy vậy, Lê Phù Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, hắn gật đầu rồi ngay sau đó liền đứng trên chiếc thuyền hoa đó.

“Đạo hữu…”

Lê Phù Nguyệt vừa định lặp lại những lời đó, liền thấy Ninh Thanh Mặc buông tỳ bà, rót một chén rượu đưa tới.

“Hôm nay là tiết Bái Nguyệt, đạo hữu có thể nể mặt ta một chút không?”

Lê Phù Nguyệt có chút bối rối nhìn quanh những người xung quanh, không ngờ họ không những không giúp mình giải vây, mà thậm chí còn cách không nâng rượu kính mình. 

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, rốt cuộc chén rượu này có nên uống hay không? 

Lê Phù Nguyệt trong lòng điên cuồng rối rắm.

Ninh Thanh Mặc cũng nhận ra sự khó xử của Lê Phù Nguyệt, nhưng đối với hắn mà nói, thiếu niên như vậy lại càng thú vị.

Sau khi đến gần, Ninh Thanh Mặc tinh tế quan sát tướng mạo thiếu niên, khiến hắn càng thêm kinh ngạc. Nhìn gần, người này không những không có chút tì vết nào, mà còn có thể cảm nhận được mức độ tinh xảo của ngũ quan đối phương.

Làn da thiếu niên trắng ngần như ngà voi, mũi thanh thoát thẳng tắp, môi màu hồng nhạt. Trên trán hắn có một vệt đỏ, kết hợp với mái tóc đen như thác nước, chỉ có thể dùng bốn chữ "mỹ nhan nị lý"* để hình dung, nhưng cố tình trên người lại có khí chất cực kỳ thanh lãnh.

(*Mỹ nhan nị lý: 

Mỹ nhan (美顏): Mỹ (美): Đẹp. Nhan (顏): Mặt, dung mạo, vẻ mặt.

Nị lý (膩理): Nị (膩): Từ này có nhiều nghĩa, trong ngữ cảnh này thường chỉ sự mịn màng, mềm mại, hoặc cũng có thể là sự trắng trẻo, tươi nhuận (như da thịt non nớt). Lý (理): Thường dùng để chỉ vân da, thớ thịt, hay các đường nét. Trong ngữ cảnh miêu tả da thịt, nó gợi đến sự tinh tế, chặt chẽ, không có khuyết điểm.

Kết hợp lại, "mỹ nhan nị lý" (美顏膩理) nghĩa thuần Việt là dung mạo xinh đẹp, da thịt mịn màng/trắng nõn.

Cụm từ này thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của phụ nữ, nhấn mạnh cả nét đẹp trên khuôn mặt lẫn sự mềm mại, trắng trẻo, không tì vết của làn da. Trong trường hợp này, tuy Lê Phù Nguyệt tuy là nam, nhưng vẻ ngoài đẹp đến mức không thua kém nữ nhân.)

Ninh Thanh Mặc chưa bao giờ gặp một người như vậy.

Lê Phù Nguyệt rất muốn từ chối thẳng thừng, nhưng Ninh Thanh Mặc đã đưa chén rượu đến trước mắt hắn. Không còn cách nào, thiếu niên khẽ cắn môi, vẫn nhận lấy chén rượu từ tay đối phương.

Sau khi đếm ngược "ba hai một" trong lòng, Lê Phù Nguyệt nhắm mắt một hơi đổ hết rượu trong ly vào bụng – hắn đã từng thấy sư tôn uống rượu, nên hương vị của rượu chắc hẳn cũng không tệ chứ?

Thế nhưng, hiện thực hoàn toàn khác với tưởng tượng của Lê Phù Nguyệt. Vừa nuốt chén rượu đó xuống bụng, một cảm giác nóng rát liền lan từ cổ họng đến dạ dày. Khuôn mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, sau đó không kìm được ho khan.

Thì ra rượu có vị này!

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Ninh Thanh Mặc vừa nãy còn muốn trêu chọc hắn cuối cùng cũng cảm thấy mình có chút quá đáng. Nam nhân tiến đến giúp hắn vỗ vỗ lưng, sau đó hiếm hoi nghiêm túc nói:

“Xin lỗi, ta không biết ngươi không biết uống rượu”

“Khụ khụ… Không có việc gì”

Lê Phù Nguyệt nghĩ mình dù sao cũng mấy trăm tuổi rồi, nếu để người khác biết hắn chưa từng uống rượu thì có vẻ hơi mất mặt.

“Ta tên Ninh Thanh Mặc”

Nam nhân cuối cùng cũng đặt chén rượu xuống, tiếp tục hỏi:

“Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”

Dù bị rượu làm sặc một chút, nhưng với tư cách là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Lê Phù Nguyệt vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại.

“Tại hạ ở Thiên Miên Cung, Lê Phù Nguyệt”

“Lê Phù Nguyệt…” 

Ninh Thanh Mặc lặp lại tên hắn một chút, ngay sau đó liền cười nói: 

“Ta nghe nói qua ngươi.”

Ba trăm tuổi kết anh, thiên tài trong số các thiên tài, toàn bộ tu chân giới cũng chỉ có duy nhất hắn là như vậy.

Nghe được người đến là Lê Phù Nguyệt, những người khác trên thuyền hoa cũng đều giật mình, không tự chủ mà nhìn hắn với ánh mắt khác.

Sau khi Trúc Cơ, các tu sĩ Thiên Miên Cung phải xuống núi rèn luyện một thời gian. Nhưng sư tôn của Lê Phù Nguyệt lại luôn giữ hắn bên mình, cho đến khi kết anh mới cho Lê Phù Nguyệt ra ngoài.

Vậy nên trước đó, Lê Phù Nguyệt chưa từng phải đối mặt với cảnh tượng như vậy. Mùi rượu cùng mùi son phấn… Tất cả mọi thứ đều xa lạ và kỳ cục đối với hắn. 

Cảnh tượng trên thuyền hoa khiến Lê Phù Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên.

Bàn tay giấu trong tay áo rộng bất an nắm chặt vạt áo, hắn có chút nhớ Mai Châu Tuyết Vực và sư tôn.

Sau một lúc im lặng, Lê Phù Nguyệt cuối cùng cũng nhớ đến chính sự mình lên thuyền hoa để làm.

“Xin hỏi Ninh Thanh Mặc đạo hữu, ngài vừa rồi nói người khả nghi kia, sau đó hắn đi đâu?” 

Lê Phù Nguyệt hỏi.

“Ừm? Người khả nghi?”

Ninh Thanh Mặc cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, hắn cười một tiếng, chớp chớp mắt với Lê Phù Nguyệt nói:

“Người vừa rồi đó sao… Hắn liền ở trên thuyền hoa”

“Cái gì!”

Lê Phù Nguyệt lập tức căng thẳng, thậm chí tay đã đặt lên linh kiếm, mà thanh trường kiếm kia cũng rất ăn ý mà vù vù lên.

Chỉ thấy Ninh Thanh Mặc cười nói:

“Vừa rồi gặp được người khả nghi, chẳng phải là tiểu đạo sĩ ngươi sao?”

Ngay từ ngày đầu tiên quen biết, Lê Phù Nguyệt đã biết, Ninh Thanh Mặc không phải là người đứng đắn.

Vậy nên hôm nay Ninh Thanh Mặc bị làm sao thế này?

Nhìn dáng vẻ kỳ lạ của người trước mắt, ngay cả Lê Phong Lan, người đã quyết tâm đoạn tuyệt với kiếp trước, cũng không khỏi tò mò.

Nam nhân đi về phía này, thông qua linh lực còn sót lại trên dây đàn, Lê Phong Lan nhanh chóng phát hiện ra một điều: công pháp của Ninh Thanh Mặc hoàn toàn khác so với năm xưa!

Huyền Khinh Môn, nơi Ninh Thanh Mặc thuộc về, là tông môn lớn thứ hai trong tu chân giới. Khác với Thiên Miên Cung, nơi toàn là kiếm tu, đệ tử Huyền Khinh Môn tu luyện đủ loại công pháp. 

Trọng tâm công pháp của Huyền Khinh Môn là Tâm pháp.

Họ không trọng khổ tu, cũng không giống người Thiên Miên Cung xem việc bảo vệ hòa bình tam giới là nhiệm vụ của mình. Người Huyền Khinh Môn yêu thích hưởng lạc, thậm chí có phần tận tình thanh sắc. 

Lê Phong Lan nhớ rõ, kiếp trước trước khi mình chết, Ninh Thanh Mặc đã là đệ tử trẻ tuổi được coi trọng nhất của Huyền Khinh Môn.

Việc tu luyện tâm pháp khác nhau có nghĩa là nam nhân đã rời khỏi Huyền Khinh Môn. 

Vậy rốt cuộc hắn vì sao lại… trùng tu một đạo pháp hoàn toàn trái ngược với công pháp của Huyền Khinh Môn, rồi từ bỏ vị trí môn chủ tương lai?

Ninh Thanh Mặc năm xưa vì vị trí môn chủ mà làm không ít "chuyện tốt", ví dụ như lợi dụng chính mình, một người bằng hữu…

 Nghĩ đến đây, tâm trạng Lê Phong Lan có chút bực bội. Bởi vì sau khi hồi ức lại, hắn mới phát hiện, cốt truyện liên quan đến Ninh Thanh Mặc trong 《Thiên Miên Đạo Sinh》* dường như đều dừng ở 1200 năm trước.

(* 《Thiên Miên Đạo Sinh》: những chương trước đã ghi là 《Thiên Miên Thuyết Sinh》, tuy nhiên, sau khi xem lại, mik thấy bản dịch 《Thiên Miên Đạo Sinh》này hay hơn nên quyết định từ chương này sẽ để là 《Thiên Miên Đạo Sinh》. Ngoài ra, cái ngoặc kép《》này là từ bên tiếng Trung, qua phông Việt mình nó không được ổn cho lắm, cứ bị dính với một khoảng trắng, cho nên ko phải là mik đánh máy sai chỗ dấu “,” mà là do nó tự cách trắng nha)

Hắn từng nghĩ rằng sau đó, Ninh Thanh Mặc từng bước trở thành môn chủ, đạt được mọi thứ mình muốn. Thế nhưng Lê Phong Lan không ngờ, tất cả lại phát triển theo hướng mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Chuyện xảy ra với Ninh Thanh Mặc thật sự quá đỗi quỷ dị, Lê Phong Lan cuối cùng không kìm được thử phóng thần thức tra xét đối phương. Vài giây sau, hắn bỗng nhiên mở to mắt.

Ninh Thanh Mặc không những từ bỏ công pháp của Huyền Khinh Môn, thậm chí… hắn còn chuyển tu Vô Tình Đạo. 

Hắn rốt cuộc vì sao lại làm như vậy?

Âm tu Ninh Thanh Mặc, nổi tiếng phong lưu khắp tu chân giới. Một người như vậy chuyển tu Vô Tình Đạo, quả thực còn đáng kinh ngạc hơn cả việc chính mình sống lại!

Linh căn của Lê Phong Lan đã hoàn toàn phế, thần thức cũng theo đó yếu đi không ít. Bởi vì là hành động sau khi trọng sinh, đã từng là Tiên Tôn nên Lê Phong Lan đương nhiên không cẩn thận đã bỏ qua điểm này…

Hắn không để ý, ngay khi mình thu hồi thần thức, ánh mắt của Ninh Thanh Mặc bỗng nhiên quay lại.

Một tiểu tu sĩ mới Trúc Cơ không lâu, lại còn linh căn đã phế, vậy mà dám quang minh chính đại dùng thần thức tra xét Tiên Tôn? Hành vi vô lễ của Lê Phong Lan lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Thanh Mặc.

Nam nhân không khỏi ngẩng đầu, chầm chậm đi về phía Lê Phong Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play