Thiếu niên ướt đẫm trong làn nước, như thể đang ngâm mình trong rượu trái cây, tỏa ra hương thơm ngào ngạt ngọt lịm của thanh mai chín.

Thiết bị vòi sen bị tắt đi, âm thanh nhiễu loạn cũng biến mất, những tiếng thở ngắt quãng hay dài dằng dặc lặng lẽ len lỏi trong khoang mũi, nơi cuống họng và đầu lưỡi, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chung Kim trong cơn nóng rát mơ hồ cảm nhận được một luồng mát lạnh, vô thức nghiêng mặt tìm theo hơi thở ấy.

Thương Diên Tư nhìn khuôn mặt trắng trẻo trong lòng bàn tay mình, ngón tay cái khẽ chạm vào cánh môi mềm mại đầy đặn kia.

Nhiệt độ thiêu đốt dường như giảm đi đôi chút, dù vẫn chưa hẳn đạt đến độ dịu dàng như một đêm xuân nên có.

…Là thuốc ức chế sao? – Chung Kim mơ màng nghĩ vậy.

Pheromone quá mức kích động đã được xoa dịu phần nào, nhưng liều lượng này còn quá ít, quá ít.

Ai đó đang dùng đầu ngón tay miêu tả theo viền môi cậu, khiến cậu bực bội mà nghiến răng cắn lại.

Làn da đặc trưng của con người, trơn nhẵn và mềm mại, khiến Chung Kim chợt thắc mắc, chẳng lẽ hôm nay quản lý đã triệt lông tay rồi sao?

Báo hoa vốn yêu quý bộ lông óng mượt của nó, sao lại tự ngược đãi bản thân đến thế?

Tại sao lần này thuốc ức chế lại yếu như vậy? Giống như là hấp thụ từ bên ngoài chứ không phải tiêm trực tiếp vào tĩnh mạch, thậm chí còn tệ hơn cả thuốc ở Trái Đất cũ.

Từ khóa phân biệt ký ức và hiện thực thoáng lướt qua đầu, như hồi chuông cảnh báo chói tai, khiến Chung Kim bừng tỉnh, cậu đã trở về nhà, ở đây không có thuốc ức chế, cũng chẳng có quản lý báo hoa.

Vậy thì… cái gì đang xảy ra?

Cậu cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ mọi thứ trước mặt, bất ngờ đâm vào một đôi mắt u tối sâu thẳm.

Ánh mắt kinh ngạc hiện lên trong mắt Chung Kim. Cậu còn chưa kịp nhận thức rõ ràng tình huống thì đã chú ý tới sự bất thường trong ánh mắt của người đối diện.

Đôi mắt đó chẳng còn nét lãnh đạm hờ hững như trước - ánh nhìn hỗn loạn và ham muốn khiến tròng mắt phủ lên sắc đỏ mơ hồ, ẩn chứa một thứ cảm giác chiếm hữu đáng sợ.

Đó không còn là ánh mắt của con người nữa. Nó bị bản năng dã thú cuốn lấy, giống như… ánh mắt của một Alpha.

Chính xác hơn, là ánh mắt của một Alpha bị pheromone của omega kích thích đến tột độ.

“Chờ… đã…”

Chung Kim đưa tay áp lên mặt Thương Diên Tư, tỏ ý muốn đẩy ra.

“Dù cậu cũng giống tôi… hay đây chỉ là giấc mơ tôi điên rồi tưởng tượng ra… nhưng tôi là gay, cậu nghe cho rõ, cậu hôn tôi rồi thì mai đừng có nhảy hồ tự sát đấy.”

Cậu nói ngắt quãng, yếu ớt, không còn sức lực.

Cậu thì chẳng sao, nhưng Thương Diên Tư lại là người ghét đồng tính. Nếu mai anh ta tỉnh lại, tưởng rằng cậu giở trò thì sao?

Thương Diên Tư chăm chú nhìn đôi môi đang hé mở lắp bắp trước mặt, nơi ấy thấp thoáng ánh đỏ ửng ẩn hiện.

Tựa như ly rượu thanh mai nấu sôi, hương ngọt nồng ấm tỏa ra, nếu cắn rách lớp vỏ ấy, có lẽ sẽ nếm được mùi vị non xanh, chát nhẹ của quả thanh mai chưa ngâm.

Muốn nếm thử.

Trên bề mặt bồn rửa, gương đã bị hơi nước phủ mờ, nhưng giờ đã gần khô, phản chiếu lờ mờ bóng người.

Chỉ thấy một thân hình cao lớn, và đôi tay đang ôm lấy cổ người ấy.

“Thương Diên Tư, cậu giống chó lắm đấy.”

Chung Kim bật cười khẽ thì thầm, nơi đáy mắt ngập tràn hỗn độn giữa đau đớn và kho*i c*m, đọng lại nơi khóe mắt chân mày như những gợn sóng mơ hồ.

Cậu thích cắn người thật đấy.

Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày - lạnh nhạt, xa cách, không thích chạm vào người khác cũng không thích bị ai chạm vào.

Một người trước giờ luôn khiến người ta tránh né, giờ lại chủ động ôm siết lấy cậu như thể đang khao khát cháy bỏng.

Chung Kim lờ mờ nghĩ: chuyện này đâu thể trách cậu được, rõ ràng là cậu đã từ chối rồi mà.

Cậu chẳng buồn đẩy anh ta ra nữa, cũng không còn sức để làm thế. Đến nước này rồi, không hưởng thì uổng.

Thế giới lay lắt xoay chuyển, lúc nằm sấp trên bồn rửa mặt, Chung Kim chợt nhớ lại lời Đổng Khốc nói hôm qua, đúng là nên ghi ngày này vào sử sách của 319 thật, quá kỳ diệu.

Rượu tỏa ra hương thơm dịu ngọt, len vào kẽ tai, cổ, bị chiếm đoạt giữa những va chạm da thịt m*n tr*n.

Lại một lần nữa, Chung Kim sau khi uống say bị Thương Diên Tư nhét sữa vào miệng, nhưng lần này không phải sữa hộp, mà là bản đặc chế siêu đậm đặc khiến cậu no đến mức muốn nôn.

Đầu vẫn còn choáng, chắc là hậu chứng sau cơn say.

Chung Kim ấn thái dương, ký ức đêm qua dần trở lại, cậu lập tức bật dậy khỏi giường, liếc thấy dấu vết trên cơ thể, nhanh tay kéo chăn điều hòa phủ lên rồi nằm vật xuống lần nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Không biết Thương Diên Tư tỉnh chưa, chắc giờ này anh ta đang nghĩ tới chuyện rời khỏi cõi đời rồi cũng nên.

Phải nói là, đúng như tưởng tượng . Không, phải nói là còn tuyệt hơn cậu tưởng nữa, Chung Kim thật lòng tặng một lời khen.

Chuyện này là sao đây? Có pheromone thì được đặc quyền tận hưởng thế giới à?

Nhưng giờ phải giải thích sao? Bảo là di chứng của việc xuyên không, liệu Thương Diên Tư có tin không?

Ừm… khả năng cao là anh ta sẽ nghĩ cậu là tên gay đầy mưu mô thủ đoạn.

Mà thật ra… cậu cũng đâu có muốn, chuyện này coi như bất khả kháng đi?

Chung Kim liếc sang giường đối diện, Trần Trình không có ở đó. Cậu lần mò mặc áo phông rồi ngồi dậy.

Trần Trình đi đâu rồi, Đổng Khốc thì đang đeo tai nghe xem máy tính. Giường Thương Diên Tư đã được dọn gọn gàng, chắc là anh ta đã dậy từ lâu.

Bỏ chạy khỏi ký túc rồi sao?

Cậu vừa nghĩ đến đây thì đúng lúc thấy Thương Diên Tư từ nhà vệ sinh bước ra.

Nghĩ tới nhà vệ sinh, Chung Kim quyết định lát nữa phải đi kiểm tra xem có sót lại "dấu vết tội ác" nào không.

Cảm nhận được ánh nhìn, Thương Diên Tư ngẩng đầu nhìn cậu một cái với vẻ mặt bình thản như thường, rồi lặng lẽ dời mắt đi.

Y như mọi hôm, không nói câu nào.

Thương Diên Tư cúi đầu thu dọn đồ đạc, có vẻ chuẩn bị ra ngoài.

Chung Kim lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Sau chuyện xảy ra đêm qua, anh ta vẫn hành xử y hệt như thường, như vậy… quá bất thường.

“Thương Diên Tư.”

Cậu lên tiếng gọi trước khi anh rời khỏi ký túc.

Thương Diên Tư dừng lại, quay đầu bằng ánh mắt như hỏi "có chuyện gì?".

“Cậu biết giải Ether Cup không?”

Giải Ether Cup - hay còn gọi là Giải Ether - là giải thưởng diễn xuất danh giá do Bộ Giải trí Liên minh Liên tinh tổ chức, nổi tiếng đến mức ngay cả người khổng lồ ở hành tinh xa xôi nhất cũng biết đến.

Nếu Thương Diên Tư cũng giống cậu, từng xuyên không rồi quay về, vậy thì anh nhất định sẽ biết.

Thương Diên Tư nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

Chung Kim: “Vậy không sao, chắc là tôi nhớ nhầm. Hôm qua tôi hình như chiếm phòng tắm hơi lâu, xin lỗi nhé.”

“Ừm.”

Thương Diên Tư vẫn nhớ hôm qua Chung Kim ở trong phòng tắm rất lâu, khiến anh cũng phải đợi muộn mới vào tắm được.

Thương Diên Tư rời đi, Chung Kim thu lại ánh nhìn đầy suy tư.

Nãy giờ cậu chăm chú quan sát biểu cảm của Thương Diên Tư, không thấy chút dấu hiệu nào của việc diễn kịch.

Mọi chuyện đều kỳ lạ một cách khó tin, từ pheromone của cậu, đến phản ứng của Thương Diên Tư với nó, rồi việc anh lại quên sạch mọi thứ.

Nếu không nhờ dấu răng còn lờ mờ trên xương quai xanh, cậu đã nghĩ mọi chuyện chỉ là cơn ảo giác sau rượu.

Chung Kim chào tạm biệt Đổng Khốc rồi ra khỏi ký túc, thẳng tiến tới bệnh viện.

Ban đầu cậu định nhờ bạn cũ thời cấp ba đang làm bác sĩ kiểm tra máu xem trong đó có chất gì lạ không. Nhưng nghĩ lại, sắp debut rồi, chẳng may bị đồn thổi là dùng chất kích thích thì phiền, nên cậu đành làm một buổi kiểm tra sức khỏe thông thường, kiểm tra cả máu lẫn chụp não.

Ngày hôm sau, cậu nhận được một xấp kết quả dày cộp, hoàn toàn bình thường, một người trưởng thành khỏe mạnh.

Chung Kim vốn đã đoán trước kết quả, với trình độ y học hiện tại thì việc phát hiện ra pheromone là điều gần như bất khả.

Điều khiến cậu khó hiểu là: rõ ràng cậu không có tuyến thể, vậy tại sao vẫn xuất hiện triệu chứng động dục như một Omega?

Tại sao Thương Diên Tư lại có thể ngửi thấy pheromone của cậu? Là do anh đặc biệt hay ai cũng cảm nhận được?

Tại sao Thương Diên Tư không có pheromone nhưng vẫn có thể trấn an cậu như một Alpha? Mà trong khi không có đánh dấu, kỳ động dục của cậu lại kết thúc?

Tại sao Thương Diên Tư lại quên sạch những gì đã xảy ra, mà còn không phát hiện ra mình đã mất trí nhớ?

Quá nhiều câu hỏi dồn lại khiến đầu óc Chung Kim rối bời. Cậu suy nghĩ một lát, rồi quyết định tạm gác lại.

Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, vốn không phải chuyện cậu có thể kiểm soát. Hơn nữa, một vài việc phải chờ thực nghiệm sau này mới rõ.

Lạc quan mà nói, biết đâu chỉ có một lần duy nhất, sau này sẽ không bao giờ tái diễn nữa.

Còn chuyện Thương Diên Tư trong lúc không biết gì lại “tác chiến dữ dội” với cậu... Chung Kim hơi thấy có lỗi, nhưng không nhiều lắm.

Dù gì cậu cũng là nạn nhân của cái thiết lập trời đánh này, và để tránh ma sát quần áo quá đau, hôm qua còn phải dán băng cá nhân mới dám ra ngoài.

Cậu cất tập hồ sơ kiểm tra sức khỏe vào ngăn kéo, bắt đầu thu dọn hành lý.

Cậu đã đặt vé xe tối nay, sáng mai chính thức vào đoàn. ây là phim cổ trang, đoàn làm phim đặt ở phim trường lớn.

Tạm biệt “tổ ấm cô đơn” và người bạn cùng phòng Đổng Khốc, Chung Kim kéo vali lên đường.

Ngoài cửa sổ xe, đèn đuốc sáng rực cả thành phố. Một mình lên đường, cậu chẳng cảm thấy gì to tát.

Dù sao cậu cũng chẳng phải lính mới theo nghĩa đen, hơn nữa trong đoàn còn có người quen.

Nghĩ đến bạn diễn chính của mình - một bạn cùng phòng cực kỳ kỳ thị đồng tính, Chung Kim khẽ xoa lên cổ tay, chỗ dấu răng gần như mờ hẳn.

May mà hai người đã trở mặt từ trước khi cậu xuyên không, không thì cậu đã nghĩ cái sự “ghét gay” kia chỉ là lời nói dối trắng trợn của Thương Diên Tư rồi.

Nếu có cơ hội, cậu thật sự muốn nói với anh ta một cách chân thành: “Của cậu rất được đấy, ngủ với tôi thì khỏi cần tự ti.”

Thật là thiếu đạo đức, Chung Kim tự nhủ, nhưng nghĩ lại cái cảnh tối hôm đó... không nhịn được mà bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play