“Tiếp theo đây, tôi xin công bố người chiến thắng giải Ảnh đế Cúp Ether lần thứ ba của Liên Minh Liên tinh là…”
“Chung Kim đến từ Lam Tinh!”
Hàng vạn tiếng hò reo vang dội. Chung Kim, dưới sự thúc giục bằng móng vuốt lông xù của người quản lý, điều chỉnh nhịp thở rồi mỉm cười bước lên sân khấu được trang hoàng rực rỡ.
Ánh mắt cậu lướt qua khán đài, nơi có vô số chủng tộc với đủ màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím đen trắng, rồi nhìn lên hàng vạn màn hình ánh sáng lơ lửng trên không trung, lễ phép cúi chào.
Người trao giải cho cậu là Chương Mạn, biên kịch kiêm nhà văn nổi tiếng khắp Liên tinh. Chung Kim đưa tay nhận chiếc micro phong cách cổ điển do một xúc tu màu hồng đưa tới.
Ngay khi cậu chuẩn bị nở nụ cười phát biểu cảm nghĩ, tất cả màn hình lơ lửng đột ngột tắt ngúm, khuôn mặt của mọi sinh vật trong khán phòng bỗng trở nên mờ nhòe.
Chung Kim sững người, rồi đột nhiên cảm thấy ý thức như rơi xuống vực sâu.
…
“Chung Kim, dậy đi.”
Ai đó nhẹ nhàng lay tỉnh cậu. Chung Kim chậm rãi mở mắt, ngơ ngác ngẩng đầu.
Hình ảnh mờ nhòe dần trở nên rõ nét, bóng người trước mắt biến thành gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Người kia vỗ vai cậu: “Sao lại đờ đẫn thế? Hồi hộp quá à? Cố giữ bình tĩnh nhé, sắp đến lượt cậu rồi đó.”
Chung Kim lưỡng lự: “…Đổng Khốc?”
Đổng Khốc khó hiểu: “Là tôi đây, cậu sao thế? Trông như mất hồn vậy?”
Chung Kim bỗng giật mình tỉnh táo, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Trong hành lang có không ít người đang đứng chờ. Không xa là cánh cửa đóng kín của một nhà hát nhỏ. Chung Kim cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay một mẩu giấy ghi số thứ tự.
Đây chính là nơi cậu từng đứng trước khi xuyên không. Khi ấy cậu đang hồi hộp chờ buổi thử vai đầu tiên trong đời.
Thế mà chưa kịp đặt chân vào giới giải trí, cậu đã vô tình bước chân vào một thế giới khác.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lúc xuyên không cũng giống như bây giờ không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra. Cậu ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên thì đã biến thành một “tân nhân loại” trong thế giới Liên tinh.
Trái Đất thăng cấp thành thế giới chiều không gian cao, con người cũng tiến hóa, từ hai giới tính biến thành ba. Thân thể mà cậu nhập vào chính là một omega trong ba giới tính đó.
Chủ nhân nguyên bản của cơ thể này là một đứa trẻ mồ côi, vừa tốt nghiệp cấp ba, không đỗ đại học, đang lạc lối giữa ngã rẽ cuộc đời.
Nhưng Chung Kim thì không mông lung như thế. Nhìn khuôn mặt giống hệt mình trong gương, cậu lập tức quyết định nộp hồ sơ vào vài công ty giải trí Liên tinh.
Chung Kim vốn đã yêu thích diễn xuất, còn thi đậu vào Học viện Điện ảnh. Dù chưa kịp tỏa sáng ở giới showbiz, thì đổi sang chiều không gian khác, mục tiêu của cậu vẫn không thay đổi.
Cậu có ngoại hình đẹp và nền tảng diễn xuất vững vàng, nhanh chóng được một công ty giải trí liên tinh ký hợp đồng, trở thành một nghệ sĩ nhỏ. Người quản lý dẫn dắt cậu cũng là một tân binh đầy nhiệt huyết, hai người rất ăn ý. Sau sáu năm nỗ lực không ngừng, cuối cùng Chung Kim đã đứng trên sân khấu danh giá nhất do Liên minh liên tinh tổ chức và giành lấy chiếc cúp ảnh đế.
Và ngay vào khoảnh khắc đó, Chung Kim trở về rồi.
Cảm xúc đan xen, vừa mừng vừa tiếc. Được quay về là điều tốt, nhưng ít nhất cũng phải để cậu nói xong bài phát biểu chứ! Bài phát biểu đó là cậu và người quản lý viết suốt mấy ngày, sửa tới sửa lui mà!
Nhắc đến người quản lý, Chung Kim không khỏi thấy buồn. Ai mà nỡ từ chối một con báo Hoa mai làm quản lý chứ?
Theo bản năng, cậu đưa tay lên cổ tay định bật quang não để xem giờ, nhưng chợt nhận ra cổ tay trống không. Cậu vội lấy điện thoại trong túi ra.
Dù không nhớ rõ lúc mình xuyên không là mấy giờ, nhưng từ việc vẫn chưa tới lượt cậu thử vai có thể suy đoán rằng thời gian ở chiều không gian này dường như không hề thay đổi. Cũng có thể chỉ trôi qua vài giây nhưng cậu không thể cảm nhận được điều đó.
Chung Kim đứng dậy, đi qua hai bước rồi lại ngồi xuống.
Rất tốt, khung cảnh không thay đổi, không có chuyện lịch sử tái diễn.
Xuyên không? Không gian song song?
Vết nứt thời không đã khép lại? Chiều không gian méo mó gấp khúc đã trở về nguyên dạng?
Những thứ này cậu chỉ hiểu mơ, mà cũng chẳng định đào sâu thêm. Chung Kim vốn là kiểu người tùy duyên mà sống.
Điều duy nhất có thể xác định hiện giờ là bàn tay vàng của cậu đã chính thức kích hoạt.
Cho dù tất cả chỉ như một giấc mộng, nhưng những trải nghiệm mài giũa kỹ năng diễn xuất trong suốt giấc mơ đó không hề biến mất khi cậu quay về. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong đầu cậu.
Cậu giờ đã khác với bản thân mình của ngày hôm qua, không còn là lính mới hồi hộp trong lần thử vai đầu tiên nữa.
Chung Kim suýt nữa bật cười thành tiếng. Phú quý không về làng chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm, ông trời đối với cậu quả thật không tệ.
“Cậu, cậu ổn chứ?”
Đổng Khốc nhìn Chung Kim đi qua đi lại rồi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, nghi ngờ cậu vì quá căng thẳng mà bị sốc nhẹ.
Chung Kim gật đầu với cậu ta: “Không sao, rất ổn là đằng khác.”
Đổng Khốc là bạn cùng phòng của cậu, hôm nay đặc biệt đi cùng để cổ vũ thử vai.
Mặc dù Chung Kim đã xuyên không sáu năm, nhưng vì lần thử vai này là cơ hội cậu chuẩn bị từ lâu, lại còn là lần đầu tiên của mình, nên cậu vẫn nhớ rất rõ yêu cầu nhân vật.
Đây là buổi thử vai cho một bộ phim truyền hình, đạo diễn là Tào Hồng Khoát - một người từng quay nhiều bộ phim lịch sử chính kịch chiếu trên đài trung ương. Lần này cũng là một bộ phim quyền mưu mang màu sắc lịch sử.
Với thân phận chỉ là sinh viên bình thường của Học viện Điện ảnh, Chung Kim vốn không thể tiếp cận được tài nguyên cỡ này. May mà cậu quen một chị khóa trên đang làm trong tổ biên kịch của phim, nhờ đó mới xin được một suất thử vai.
Tất nhiên, chỉ là vai rất nhỏ, phiên bản thiếu niên của nam phụ thứ chín, tổng cộng chưa xuất hiện đến năm lần. Nhưng cơ hội được thực chiến học hỏi trong đoàn phim có đạo diễn thực lực như vậy thật sự cực kỳ hiếm có. Chung Kim rất trân trọng điều đó.
Cậu uống một ngụm nước, suy nghĩ nên diễn như thế nào.
Những gì từng chuẩn bị trước đây, cậu đều gạt bỏ hết. Dưới con mắt hiện tại, phần biểu diễn cũ của mình vẫn còn quá non nớt, nhiều chỗ xử lý chưa tới.
Với vị trí của cậu, hoàn toàn không đủ tiếng tăm để đọc trước kịch bản, chỉ có thể biết được một chút thiết lập nhân vật: một vương gia phóng túng ngang ngược.
Chị khóa trên kia là biên kịch phụ, biết thêm vài chi tiết, kể cho cậu biết hình tượng đầy đủ hơn của nhân vật - một vương gia phong lưu ngông cuồng, ngây thơ nhưng tàn độc, cuối cùng chết trong một cuộc bạo loạn của dân chạy nạn.
Lúc trước năng lực còn hạn chế, Chung Kim tập trung thể hiện phần độc ác và ngạo mạn. Bây giờ cậu nhận ra: cái chất "ngây thơ" kia mới là điểm đáng khai thác nhất.
Từ này vốn không xấu, nhưng kết hợp với những đặc tính khác của nhân vật thì lại trở nên đáng ngờ.
Chung Kim rất nhanh đã định xong cách thể hiện. Nhìn quanh khung cảnh toàn người thật việc thật, trong lòng cậu cảm thấy an tâm hẳn.
Dù những sinh vật hình thù kỳ dị và công nghệ vượt khỏi chiều không gian kia đầy chất huyễn tưởng, nhưng so với chúng thì loài người quen thuộc và hệ giới tính đơn giản vẫn khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.
“Số 56, mời vào.”
Trợ lý hé cửa gọi một tiếng, Chung Kim lập tức đứng dậy.
Đổng Khốc giơ nắm tay: “Cố lên!”
Chung Kim gật đầu với cậu ta, đi về phía cửa, đưa số thứ tự cho trợ lý.
Bên trong khán phòng nhỏ đèn sáng trưng, trên hàng ghế khán giả ngồi bốn người.
Cậu không biết hết, chỉ nhận ra người ngồi chính giữa, mặc áo khoác đen, tóc hoa râm chính là đạo diễn Tào. Còn lại là phó đạo và hai biên kịch chính chị khóa trên có từng kể qua.
Với vai phụ nhỏ thế này, vốn không cần đạo diễn đích thân xem, nhưng đạo diễn Tào nổi tiếng nghiêm khắc, đến vai nhỏ cũng đòi duyệt qua.
Ở hàng ghế thứ hai, Chung Kim bất ngờ phát hiện một gương mặt quen, người kia cũng vừa nhìn thấy cậu, biểu cảm bình thản, chân mày nhẹ nhõm, chẳng thể nhìn ra chút quan hệ bạn cùng phòng nào giữa hai người.
Chung Kim hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Thương Diên Tư xuất thân sao nhí, có mối quan hệ và tài nguyên trong giới giải trí là điều bình thường. Cậu chỉ hơi bất ngờ vì anh ta lại tham gia phim truyền hình, cứ tưởng anh sẽ hướng thẳng đến màn ảnh rộng cơ đấy.
Chung Kim gạt hết cảm xúc không liên quan sang một bên, bước lên sân khấu, cúi đầu với những tiền bối bên dưới rồi bắt đầu giới thiệu bản thân.
“Chào các thầy cô, em là Chung Kim, sinh viên khóa 24 Học viện Điện ảnh Thanh Hoa, hôm nay đến thử vai Thiếu niên Thập Nhị Vương Gia.”
Sau khi đạo diễn gật đầu ra hiệu bắt đầu, Chung Kim bước đến góc sân khấu, nhấc chiếc ghế đạo cụ, đặt chính giữa sân khấu.
Ngay khoảnh khắc ngồi xuống, khí chất của cậu liền thay đổi hoàn toàn.
Cậu tựa nghiêng vào lưng ghế, không hẳn là buông thả, nhưng lại mang vẻ uể oải tự nhiên. Tư thế lười biếng nhưng không thiếu lực, ngông nghênh mà không yếu đuối.
Một tay cậu đặt hờ ra phía trước, ánh mắt nhìn về trước nhưng hơi nghiêng đầu, nhếch môi, vừa nhai gì đó vừa cười cười nói:
“Vỡ đê Hoàng Hà á? Liên quan gì đến chúng đâu, nước có tràn tới tận đây đâu mà lo.”
Đột nhiên như sực nhớ ra chuyện gì, cậu thu tay lại, ngồi bật dậy, bực bội nói:
“Ái chà, không biết con bạch ưng hôm trước ta sai người huấn luyện có kịp mang tới không nữa, ta còn hẹn với tụi nó mốt cho mở mang tầm mắt cơ mà.”
Cậu dường như lại nghe thấy tin gì, đôi mắt lập tức mở to.
“Phụ hoàng bắt ta đi cứu tế?!” Cậu nâng cao giọng, la lên: “Gia không đi đâu! Vừa mệt vừa xa, ta sống yên lành ở kinh thành không thích sao phải đi phát cháo phát gạo? Bộ không ai khác đi được à? Ai đi chẳng bị bòn rút hết?”
“Phụ hoàng đúng là hồ đồ rồi,” vị vương gia nhỏ cau mày hậm hực, rồi lại cúi đầu thở dài bực bội: “Biết rồi, biết rồi, nói năng cẩn trọng, như thể phụ hoàng nghe thấy được ấy.”
Lại có gì đó truyền đến, cậu nhếch môi khinh thường: “Tham nhũng? Ai dám tham nhũng? Tóm cổ chém đầu hết!”
Gương mặt non trẻ với đôi mắt hạnh và má đào, quả thật xinh đẹp vô cùng. Nhưng khi nói đến chuyện giết người lại hờ hững như chẳng đáng gì, đối với triều sự rối ren thì cười nhạo như thể chỉ là chuyện người khác rỗi hơi. Một thân thái độ ngây thơ ngu ngốc, phảng phất hình ảnh một công tử nhà quyền quý sống xa rời thực tế, không hề biết đến nỗi khổ của dân đen.
Toàn bộ màn biểu diễn của Chung Kim chưa đến năm phút, cậu đứng dậy khỏi ghế, trở lại dáng vẻ sinh viên trẻ trung, cúi chào một lần nữa.
“Thưa các thầy cô, em diễn xong rồi ạ.”
Đạo diễn Tào gật đầu: “Được rồi, cậu về chờ thông báo nhé.”
Ông không nói là tốt hay không tốt, chỉ gật đầu, giữ tâm thế bình thản mà rời khỏi đó.
Rời đi bằng cửa bên, Chung Kim đi ngang qua sân khấu, đụng mặt Thương Diên Tư.
Cả hai không ai chào hỏi ai, cứ như người xa lạ mà lướt qua nhau.
Đổng Khốc đã đợi sẵn ở lối ra, thấy Chung Kim bước ra liền hỏi ngay:
“Thế nào rồi?”
“Tôi thấy ổn mà.”
Chung Kim đáp, cậu để ý thấy lúc đang diễn, đạo diễn đã ngồi thẳng dậy.
Trên khuôn mặt tròn trịa của Đổng Khốc hiện lên nụ cười:
“Vậy là chắc kèo rồi.”
“Cũng chưa chắc đâu, mà có không trúng thì cũng không sao, vẫn còn nhiều cơ hội khác.”
Chung Kim tỏ ra rất thoải mái, cậu tin là sớm muộn gì mình cũng sẽ tỏa sáng ở nơi này.
“Chuẩn đấy. Đi, mời cậu ăn lẩu. Còn nếu cậu được chọn thì nhớ mời lại đó nhé.”
Đổng Khốc gật đầu, vung tay hào sảng nói.
Chung Kim gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cả hai đi ra ven đường chờ xe, Đổng Khốc bỗng “ồ” lên một tiếng:
“Xe đằng kia nhìn giống của lão đại ghê.”
Cậu nói là chiếc xe van màu đen, trước từng ngồi rồi, thấy khá giống.
Phòng 319 có bốn người, theo thứ tự tuổi thì Thương Diên Tư là anh cả, tiếp đến là Chung Kim, rồi đến Đổng Khốc, nhỏ nhất là Trần Trình.
Chung Kim liếc qua một cái rồi nói: “Chắc là xe đó đấy.”
Đổng Khốc tò mò: “Sao cậu biết? Có thấy biển số đâu?”
“Vì tớ gặp cậu ấy lúc thử vai rồi. Đi thôi, xe bọn mình đến rồi.”
Chung Kim đáp hờ hững, đồng thời thấy xe đang tiến lại gần bên đường.
Đổng Khốc đã hiểu ra, cũng không hỏi thêm gì về việc Thương Diên Tư có mặt ở buổi thử vai, mà lại tò mò hỏi:
“Hai người căng thẳng thế, giờ mà cùng đóng phim thì ổn không?”
Chung Kim vừa nói vừa kéo cửa xe:
“Đừng lo chuyện bao đồng nữa, còn chưa biết mình có được chọn không mà.”
Đổng Khốc không chịu bỏ qua chuyện hóng hót:
“Rốt cuộc hai người sao lại thành ra thế này?”
Ban đầu trong phòng ký túc, Chung Kim và Thương Diên Tư là thân nhất, vậy mà mấy tháng trước hai người đột nhiên lạnh nhạt, khiến không khí trong phòng kỳ quặc không nói nên lời.
“Không có gì đâu.”
Chung Kim đóng cửa xe lại, qua loa kết thúc chủ đề.
Nhưng đáp án cho vấn đề này, dù đã xuyên không rồi lại quay về, Chung Kim vẫn nhớ rõ vì thật sự khó quên.
Năm đó, dưới mưa xuân hoa mơ lác đác, Thương Diên Tư không biết cậu là gay, còn cậu không biết Thương Diên Tư kỳ thị đồng tính.