Trần Trình chợt nhớ ra hình như quan hệ giữa hai người trước mặt từng có vết rạn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, dường như chẳng có xích mích gì.

Tiếng ồn ào từ cánh cửa bị đẩy mạnh làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Trình, Đổng Khốc lao vào, thắng gấp lại, vừa ngẩng đầu đã thấy mọi người đều có mặt.

“Cảm động quá đi mất, ký túc xá tụi mình bao lâu rồi mới đông đủ thế này! Đỡ phải báo tin từng người một về chuyện vui của tôi luôn!”

Trần Trình kinh ngạc:
“Chẳng lẽ cậu cũng vào đoàn phim rồi?”

Cứ tưởng chỉ có mình, hóa ra tin mừng như hàng khuyến mãi, ai cũng có phần.

“Hả?” Đổng Khốc lắc đầu, nói:
“Không phải, tôi được chọn làm diễn viên dự bị cho vở kịch nói của trường! Mặc dù chỉ diễn một buổi, nhưng đó là sân khấu thật sự đấy!”

Đôi mắt Đổng Khốc ánh lên sự rực rỡ, khác với ba người còn lại trong ký túc xá, cậu mê nhất là kịch nói, và chủ yếu sinh hoạt ở câu lạc bộ kịch.

“Hôm nay đúng là ngày lành của phòng chúng ta! Tam Tam, tôi cũng qua buổi thử vai rồi!”

Chung Kim tươi cười thông báo tin vui của mình, rồi nhìn về phía hai người còn lại.

Thương Diên Tư:
“Tôi cũng tham gia bộ phim đó.”

Trần Trình:
“Tôi nhận vai nam chính của một webdrama.”

Đổng Khốc hô lớn:
“Woa! Ngày hôm nay nhất định phải được ghi vào sử sách phòng 319! Đi đi đi, đi ăn mừng thôi!”

Những lúc thế này nhất định phải có ăn mừng, Đổng Khốc nhìn ba anh em cùng phòng, thành ý bày tỏ hết sức rõ ràng.

Trần Trình lập tức hưởng ứng, Chung Kim cũng vui vẻ gật đầu, ba ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thương Diên Tư.

Bị ba cặp mắt khóa chặt trong ba giây, Thương Diên Tư cũng gật đầu.

Đổng Khốc hét:
“Xuất phát!”

Nói đi là đi, bốn người bắt taxi đến một quán nướng gần đó, chẳng ai quan tâm chuyện calo vượt chuẩn cả.

Đổng Khốc gọi hẳn hai két bia, đồ nướng còn chưa mang ra đã cụng ly trước, mỗi người ít nhất cũng làm nửa chai.

Cậu cười hớn hở:
“Tuyệt vời quá, hy vọng tụi mình đều có thể làm điều mình yêu thích, và làm thật tốt!”

Khi còn chưa say, mọi người nói chuyện rất nghiêm túc, toàn là lý tưởng với mục tiêu. Thương Diên Tư vẫn ít nói như mọi khi, nhưng ai cũng quen rồi nên chẳng ai thấy anh làm mất hứng. Chung Kim cũng không nói nhiều, chủ yếu đỡ lời và pha trò.

Đến khi rượu vào lời ra, câu chuyện dần dần chuyển sang mơ mộng tương lai.

Đổng Khốc đột nhiên vỗ bàn cái rầm:
“Tôi sau này sẽ là... ... Vua kịch nói!”

Chung Kim cũng hơi mơ màng, cổ vũ theo:
“Đúng đúng đúng, ăn cái xúc xích đi, cậu là Vua kịch nói số một!”

Trần Trình giơ chai bia lên, khí thế ngất trời:
“Tôi sau này chắc chắn không chỉ diễn mỗi webdrama! Tôi sẽ nổi! Nổi đình nổi đám!”

Chung Kim gật đầu như gà mổ thóc, hát luôn cho khí thế:
“Ừ ừ ừ! Cậu chính là ngọn lửa đó! Cháy bừng bừng sưởi ấm lòng tôi!”

Thương Diên Tư lặng lẽ giơ điện thoại quay video.

Đổng Khốc nằm bò trên bàn, quay đầu hỏi Chung Kim:
“Nhị ca, cậu thì sao?”

“Tôi á?” Chung Kim lắc lư cái chai trong tay, nghĩ một lúc rồi đáp:
“Tôi nhất định sẽ... được đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn khi nhận giải thưởng.”

Câu cảm ơn mà kiếp trước cậu chưa kịp nói kiếp này, nhất định phải thốt ra.

Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng kiên định, trôi theo gió, vang lên bên tai một người khác.

Thương Diên Tư nhìn chàng trai má ửng đỏ vì rượu, vô tình chạm phải đôi mắt hạnh long lanh phủ một lớp hơi nước mỏng.

“Cậu đang quay tôi đấy à?”
Chàng trai mắt say mơ màng, nghiêng đầu hỏi, “Phải không?”

Thương Diên Tư vô thức đáp “Ừ”, rồi lại vội vàng đính chính:
“Không chỉ quay mình cậu.”

“Vậy à…” Chung Kim kéo dài âm điệu, chống cằm nhìn anh, hỏi tiếp:
“Vậy còn anh? Anh chưa nói tương lai của mình.”

Hai người kia đầu óc lơ mơ nghe thấy vậy thì lập tức hò reo:
“Đúng rồi đó! Mau nói đi!”

“Lão đại, mau nói đi!”

“Tôi sau này…”
Chung Kim mở to đôi mắt mơ hồ, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, chỉ thấy đôi môi mỏng phía xa đang mấp máy, nhưng lại chẳng nghe rõ anh nói gì.

Thương Diên Tư nhìn ba người say mèm đang ngồi vật ra, đứng dậy đi tính tiền.

Anh đang suy nghĩ làm thế nào để kéo ba người này về thì nghe thấy Chung Kim đang thì thầm điều gì đó. Anh bước lại gần, cúi người lắng nghe thì nghe cậu nói là… khát.

Thương Diên Tư nhìn mấy chai bia chưa uống hết trên bàn, xoay người vào quán mua một hộp sữa, cắm sẵn ống hút, rồi đặt trước mặt Chung Kim.

Gò má nóng bừng vì rượu của Chung Kim chạm phải lớp vỏ lạnh ngắt của hộp sữa, bị ống hút chọc nhẹ vào mặt, cậu như có phản ứng, thò đầu lưỡi ra chạm vào cái ống cứng vừa vểnh lên.

Thương Diên Tư lập tức quay mặt đi, cúi đầu nhìn điện thoại, mở bản đồ tìm khách sạn gần nhất.

Anh không thể đưa cả ba người về cùng một lúc, dứt khoát để họ nghỉ lại khách sạn một đêm.

Sau khi tìm được khách sạn, Thương Diên Tư bắt đầu gọi xe. Khu vực xung quanh người đông đúc, gọi mãi không có xe nào nhận, cuối cùng anh phải tăng giá mới gọi được một chiếc, ít nhất phải mười phút nữa mới tới nơi.

Gió đêm thổi qua những ánh đèn neon chớp nháy, phía bên kia con phố có người đang hát, tiếng nhạc vang đến mơ hồ lẫn trong khoảng cách.

Khi xe sắp đến, Thương Diên Tư cất điện thoại, vừa quay người thì giật mình - Chung Kim và Trần Trình vẫn đứng đó, nhưng không thấy bóng dáng Đổng Khốc đâu cả.

Anh vội nhìn quanh, thấy cách đó không xa có một người đang đứng đối diện cột đèn, thở phào nhẹ nhõm, đi tới kéo người về.

Đổng Khốc vừa bị kéo vừa cao giọng hô: “Tới đây đi! Kẻ thù, bạn bè, oan gia, người yêu của tôi! Tất cả tới đây! Mau lên!”

Giọng cậu ta vang dội đầy cảm xúc, khiến mọi người xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn, ngay cả anh shipper đi ngang qua cũng quay lại mấy lần.

Thương Diên Tư mặt không cảm xúc, tiếp tục kéo người về, phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ.

Anh ngẩng đầu, thấy Chung Kim đang cắn ống hút nhìn anh, dáng vẻ uống sữa rất ngoan, nhưng nụ cười vẫn còn vương trên mặt đã bán đứng ai là người vừa phát ra tiếng đó.

Thấy ánh mắt cậu đã tỉnh táo, Thương Diên Tư hỏi: “Tỉnh rượu rồi à?”

Chung Kim gật đầu. Cậu đào thải cồn khá nhanh, lại chỉ uống bia, thêm cả việc uống sữa giải rượu và bị gió lạnh thổi tỉnh, ý thức đã dần hồi phục.

Thương Diên Tư nói: “Vậy về ký túc xá chứ?”

Chung Kim đáp: “Được.”

Cậu đỡ lấy Đổng Khốc, người này vẫn còn đang hùng hồn đọc thoại kịch, cậu vỗ vỗ khuôn mặt tròn nhỏ: “Tỉnh đi, kết thúc rồi.”

Đổng Khốc lờ mờ đáp nhỏ: “Ồ…kết thúc rồi…”

Cậu ta yên lặng lại, bị Chung Kim lôi vào trong xe, Thương Diên Tư thì đỡ Trần Trình lên ghế sau, rồi tự mình ngồi ghế phụ.

Điểm đến thay đổi nhưng đoạn đường về rất nhanh. Chờ xe mất mười phút, nhưng về trường chỉ mất bảy phút.

Về đến ký túc xá, Chung Kim cố sức đánh thức hai bạn cùng phòng, đợi họ leo lên giường xong mới thả tay.

Hai người vừa đặt lưng đã ngủ mê man, hoàn toàn bất tỉnh.

Chung Kim lấy đồ ngủ ra, định hỏi Thương Diên Tư ai tắm trước thì anh đã nói trước:

“Cậu tắm trước đi, người cậu toàn mùi rượu.”

Thương Diên Tư vô thức nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc.

Rõ ràng bọn họ chỉ uống bia, sao trên người Chung Kim lại toát ra mùi rượu trái cây ngọt lịm?

Chung Kim nghẹt mũi nên không ngửi thấy mùi, nhưng cũng biết chắc chẳng dễ chịu gì, cậu không nói thêm gì, đi thẳng vào phòng tắm, vừa hay cũng muốn tắm trước.

Mới tháng Ba, rõ ràng ngoài trời có gió lạnh, vậy mà sao lại nóng như thế này?

Nước từ vòi sen tuôn ào ào, tiếng thở dốc nhẹ nhàng vang lên trong đó, mơ hồ như có như không.

Dòng nước chảy nhanh từ xương sống nhô ra khi cậu cúi người và từ khuỷu tay ửng hồng chảy xuống, bắn thành từng bông nước nhỏ trôi vào cống.

Chung Kim áp mặt vào gạch men để giảm nhiệt, nước lạnh xối lên người nhưng hiệu quả rất hạn chế.

Cảm giác như đang ở giữa mùa hè oi bức, ẩm ướt và khó chịu không cách nào trốn thoát.

Cậu nghe thấy trong màng nhĩ vang lên tiếng ù đều đều theo nhịp, như hơi thở của dòng máu chảy xiết.

Bia mà cũng có hậu quả mạnh thế sao?

Chung Kim liếm đôi môi khô nứt, rõ ràng người như vậy nhưng lại không thấy khát.

Ha, nếu không phải chắc chắn mình đã xuyên trở về rồi, cậu còn tưởng mình sắp vào kỳ phát tình nữa cơ.

Nụ cười đông cứng trên mặt, cậu hít sâu một hơi, đưa tay ra sau, liên tục bật ra ba từ F:

Fine, Fuck, Funny.

Từng sợi tơ óng ánh theo nước trôi đi, nhưng cảm giác bám dính vẫn chưa biến mất hoàn toàn, dính trên làn da nhăn nheo vì bị ngâm nước.

Lúc này Chung Kim mới ngửi thấy mùi thanh thanh của rượu mơ quen thuộc ngập trong phòng tắm, cậu nhắm mắt lại, tạm thời đóng cửa lòng để trốn tránh thế giới.

Đó là mùi pheromone của cậu khi còn là một omega.

Chẳng ai nói cho cậu biết là cái "bàn tay vàng" này còn có tác dụng phụ, sao cả thiết lập này cũng bị kéo theo về?!

Đây là thiết lập phát tình một lần mỗi tháng sau khi omega loài người mới thành niên, mang tính di truyền và bản năng động vật.

Cũng may là không nhất thiết cần giao phối để giải quyết, chỉ cần tiêm thuốc ức chế là đủ.

Nhưng đây là Trái Đất! Không có omega cũng chẳng có thuốc ức chế! Đây không phải sân chơi của ABO! Có ai lo cho chuyện này không vậy?!

Chung Kim cố sức nâng cánh tay mềm nhũn run rẩy sờ ra sau gáy, chẳng có gì cả, không có tuyến thể ẩn dưới da, pheromone từ đâu mà ra?

Bộ não sắp offline không thể suy nghĩ nổi câu hỏi sinh học sâu xa như vậy, cậu đờ đẫn ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen đang làm việc chăm chỉ, trong đầu đột nhiên hiện lên câu chuyện đùa đen tối.

Dĩ nhiên cậu sẽ không làm thế, cũng không cần làm thế.

Khác với vệt nước, một thứ ẩm ướt khác chảy xuống từ giữa hai chân, Chung Kim định tắt nước, gọi bạn cùng phòng bên ngoài gọi 120, nhưng cơn choáng ập đến dữ dội, trước mắt quay cuồng.

Trước khi mất ý thức, cậu thật lòng cảm thấy thương cảm cho vị '' con cưng của trời '' ngoài kia vẫn còn tỉnh táo.

Tuy là vậy, nhưng cậu thực sự không cố ý "nằm phơi bày cơ thể" trước mặt tên anh trai thẳng kỳ thị đồng tính đâu.

Ào ào ào—

Tiếng nước không ngừng vang lên, như cơn mưa không dứt.

Thương Diên Tư nhìn đồng hồ, Chung Kim đã vào trong ít nhất hai mươi lăm phút, trễ hơn bình thường ít nhất mười phút.

Nghĩ đến việc cậu từng uống rượu, Thương Diên Tư gõ cửa.

Bên trong không có phản hồi gì, chỉ nghe thấy tiếng nước.

Anh khẽ nhăn mũi, mùi rượu ngày càng nồng, như thể Chung Kim đánh đổ cả chai rượu trái cây trong phòng tắm, hương ngọt ngào tràn ngập trong khoang mũi, khiến đầu óc dần mơ màng.

“Chung Kim?”

Không ai trả lời.

Nhịp thở Thương Diên Tư vô thức dồn dập, tim đập nhanh đến mức nhói lên.

Anh cố nén cơn khó chịu vô cớ trong cơ thể, mím môi, một lần nữa gõ cửa phòng tắm.

Cồn dường như theo từng nhịp hô hấp len lỏi vào não bộ, khiến đầu lưỡi ngập tràn dư vị chát ngọt của thanh mai xanh.

Cánh cửa không khóa trong được mở ra dễ dàng, rồi khép lại với một tiếng "cạch" khẽ vang.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play