Phương Dung đã từng nhìn thấy chiến trường nơi người ta chết như ngả rạ, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cô sởn tóc gáy. Con người có thể chém giết để tự vệ, cũng có thể vì giành giật lợi ích mà trở nên khát máu, nhưng không có lý do nào đáng kinh tởm hơn chuyện sát sinh chỉ để cho vui.

Người đang cầm xác con mèo nhỏ trên tay không phải ai khác mà chính là Gia Hưng. Ngay dưới chân cậu ta là một đống bầy hầy nhìn như thức ăn thừa trộn lại. Và nụ cười của cậu ta lúc này y hệt như lúc ra chơi vậy, cực kỳ thỏa mãn.

Ngay khi hiểu đại khái được tình hình, Phương Dung lập tức lùi lại nhưng vẫn chậm một bước. Gia Hưng quăng xác con mèo qua một bên, tiến lên túm chặt lấy cổ tay đang cầm điện thoại của cô.

“Buông ra!” Phương Dung hét lên trong lúc cố gắng giãy tay ra.

Gia Hưng gầm gừ: “Đưa điện thoại đây.”

Cô nắm chặt điện thoại, kiên quyết không để cậu gia giật ra được. Sức lực của một đứa con trai không phải là điều mà cô có thể chống lại, nhưng may là bàn tay dính đầy máu khiến cậu ta gặp khó khăn vì trơn trượt.

Cảm thấy không thể giằng co lâu hơn được nữa, Phương Dung nhấc chân đạp vào ống quyển của cậu ta, nhưng cho dù có nhăn mặt vì đau đớn, cậu ta vẫn không chịu buông tay cô ra. Không còn cách nào khác, cô há miệng tính cắn một phát vào tay đối phương.

“Hai người đang làm gì đấy!”

Giọng nói của một bạn nam vọng ra từ phía sau cô dọa Gia Hưng nhảy dựng. Phương Dung ngậm miệng lại, âm thầm cảm thấy may mắn là mình đã không phải xuống miệng trong tình huống này.

“Tránh ra!”

Một cánh tay rắn rỏi ôm lấy bả vai cô rồi túm chặt tay Gia Hưng. Cô có thể nhìn rõ sự sợ hãi trong mắt cậu ta khi đối mặt với người vừa mới đến. Ngay lập tức, cậu ta buông tay cô rồi cuống cuồng chạy mất mà không nói thêm một lời nào.

Một giọng nam trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu cô: “Cậu không sao chứ?”

Phương Dung xoay người, nhìn rõ người vừa mới cứu mình. Người này cao khủng khiếp, cao đến mức khiến cô thấy bản thân như lùn đi cả mét. Gương mặt cậu ấy không phải là dạng sẽ khiến các cô gái đổ rạp ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng có thể tạo thiện cảm tốt với bất kỳ ai, vừa tươi sáng lại hiền lành.

“Không sao, cám ơn.” Phương Dung lịch sự trả lời.

Cô nhìn hai bàn tay dính máu nhơ nhuốc của mình. Trong lúc cô bối rối không biết phải làm sao thì người đối diện vội vàng lục ba lô lấy ra một bịch khăn giấy ướt.

Cậu ấy nhẹ giọng nói: “Đứng yên, để mình giúp.”

Cậu hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối mà cẩn thận giúp cô lau hết vết máu trên tay. Động tác của cậu ấy rất dịu dàng, thậm chí làm cô hơi ngứa ngáy. Cô vừa lí nhí nói cảm ơn thêm lần nữa vừa liếc nhìn bảng tên trên ngực áo cậu, nhận ra người này học chung lớp với mình, tên là Hoàng Lâm.

Sau khi được lau sạch, có thể dễ dàng nhìn thấy dấu hằn hình năm ngón tay đỏ bừng trên cổ tay nhỏ gầy của cô. Đột nhiên giọng đối phương trầm xuống hẳn: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Phương Dung không nói gì, chỉ ra hiệu cho cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ở góc vườn.

Hoàng Lâm thở dài: “Lại nữa à...”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này từng xảy ra trước đây à?”

Hoàng Lâm giúp cô lau nốt cái điện thoại cũng dính máu be bét, kể lại: “Nhiều lắm, không chó thì mèo, thỉnh thoảng còn có cả bồ câu. Nhưng mà không ai biết là người nào làm.”

Cậu lau xong thì trả điện thoại lại cho cô: “Có phải cậu quay được gì đó rồi không?”

Phương Dung cũng không giấu giếm gì: “Không có gì nhiều, chỉ có cảnh Gia Hưng đang ôm xác một con mèo thôi.”

“Mình nghĩ là cậu nên báo việc này cho giáo viên đi.” Hoàng Lâm đề nghị.

Cô gật đầu: “Ừ để mình nghĩ lại xem sao, mà sao cậu lại đúng lúc có mặt ở đây vậy?”

Cậu ấy nghe vậy thì gãi đầu nói: “Thì mình đang đi tìm cậu mà.”

“Hả?” Phương Dung ngạc nhiên, tìm cô làm gì chứ?

Hoàng Lâm bậc cười nhìn cô nói: “Có người nhà của cậu nhờ mình đi tìm, hình như điện thoại dì ấy hết pin rồi mà bảo vệ lại không cho người lạ đi vào.”

“À. Vậy cảm ơn cậu nhé, mình cũng phải đi đây.” Phương Dung cúi đầu cảm ơn một cách chân thành rồi lập tức đi luôn, bỏ lại Hoàng Lâm vẫn còn đang trố mắt ra vì lần đầu tiên được một cô gái cúi đầu sâu đến như thế.

Bên ngoài trường, dì Hạnh nhìn thấy cô thì như trút được gánh nặng, lo lắng hỏi: “Làm dì lo chết mất, đã kẹt xe còn hết pin điện thoại. Con đợi có lâu không?”

Phương Dung mỉm cười lắc đầu, leo lên xe về nhà, cố gắng che giấu hai cổ tay bị siết đỏ khỏi ánh mắt của dì Hạnh.

Trong đầu của cô vẫn cứ quanh quẩn xung quanh chuyện ở khu vườn kia. Cô cảm thấy Hoàng Lâm nói rất đúng, cô nên báo cáo chuyện này cho giáo viên, đây không phải là việc mà một học sinh như cô có thể giải quyết được. Nhưng một phần nào đó trong thâm tâm cô lại nhắc nhở rằng có lẽ đoạn video này còn có tác dụng khác, cô nên để nó lại để phòng hờ thì hơn.

Về đến nhà, ngay sau khi ăn xong cô lập tức trốn vào phòng ngủ, thoát khỏi mấy lời cằn nhằn của dì Hạnh về việc ăn uống của cô.

Ngồi vào bàn học, cô thử tìm kiếm về kết quả học tập năm vừa rồi của lớp A1. Mặc dù năm rồi không đến trường được bao nhiêu ngày, cô vẫn biết là mỗi một tháng đều có bài kiểm tra tổng hợp. Điểm số không được tính vào thành tính chung nhưng sẽ được đăng lên trang web của trường cho phụ huynh theo dõi, coi như là bài kiểm tra năng lực hàng tháng. Nhà trường cũng sẽ dựa vào bảng điểm này để xếp lớp và xét học bổng.

Quả nhiên, cô nhanh chóng tìm được bảng điểm của lớp. Không hổ danh là lớp đứng đầu, điểm số của các học sinh đều rất cao, hạng nhất ở lớp A1 thì cũng tương đương hạng nhất toàn trường. Và cô cũng chẳng cần phải dò tìm làm gì, kể từ học kỳ hai, cái tên Gia Hưng luôn luôn đứng đầu ở mỗi bảng điểm, suốt một học kỳ chưa từng rớt hạng lấy một lần.

Nhưng có một điều kỳ lạ là học kỳ đầu tiên cậu ta chỉ loanh quanh ở top mười, đến học kỳ sau thì lại bức phá lên hạng một rồi ngồi yên ở đó. Là do cậu ta nỗ lực học tập, hay là lại có sự can thiệp của bàn tay vàng nào đó?

Những thứ hạng phía dưới cậu ta trồi sụt liên tục, giống như Hoàng Lâm, tháng cuối cùng năm rồi cậu ấy hạng nhì, nhưng mấy tháng trước đó chỉ lòng vòng ở top bảy mà thôi. Những cái tên thường xuyên góp mặt trong năm hạng đầu chỉ có hai ba bạn nam, còn lại đều là nữ.

Ngoại trừ Gia Hưng, không có ai quá đáng chú ý. Người làm cô ngạc nhiên nhất chính là Lan Anh, cô bạn này nhìn có vẻ bất cần thế mà luôn luôn nằm trong top năm. Cô ấy và Gia Hưng là hai người hiếm hoi nhận được học bổng ở trong lớp.

Tên của cô thì luôn luôn nằm ở cuối danh sách, phần điểm được bỏ trống bởi vì cô không hề tham gia bất kỳ bài kiểm tra tháng nào cả.

Phương Dung ngồi thừ người suy nghĩ một lúc lâu. Mọi manh mối mà cô có được đến tận lúc này đều hướng về Gia Hưng. Có quá nhiều điểm đáng ngờ, thái độ, tính cách và những tin đồn về cậu ta đều ám chỉ cậu ta chính là người được chọn.

Nếu như vậy thì có lẽ cô nên giữ đoạn video này lại. Nếu như tương lai cô không thể ngăn cản cậu ta trở nên lớn mạnh, thì ít nhất cô còn có thứ gì đó để uy hiếp kiềm chế cậu ta lại. Tất nhiên là đoạn video này chỉ có tác dụng khi bọn họ còn đang ở trên ghế nhà trường, sau khi tốt nghiệp thì gần như là vô dụng. Nhưng như vậy cũng đủ rồi vì cô còn không chắc là mình còn sống được tới lúc đó hay không.

Một kế hoạch đơn giản nhanh chóng hình thành trong đầu Phương Dung. Hủy hoại một con người thì rất khó, nhưng cản đường cậu ta thì có rất nhiều cách. Ví dụ như ngăn cản cậu ta tiếp tục đứng nhất chẳng hạn.

Trường Nessus là một trong số ít các trường học có chất lượng đầu vào lẫn đầu ra đều rất cao. Học sinh ở đây là kiểu vừa giàu vừa giỏi, người không giàu như Gia Hưng và Lan Anh thì càng phải nỗ lực gấp đôi mới trụ lại được. Nhưng cái giá phải trả để tồn tại được trong trường này đối với những học sinh nghèo rất xứng đáng.

Ở thế giới này, có thực lực chưa chắc đã thành công, thậm chí trên cả tiền bạc và năng lực con người chính là quan hệ. Có quan hệ rộng với những người quyền lực thì còn đáng giá hơn cả học bổng. Và đó chính là lý do tại sao cô phải ngăn cậu ta đạt hạng nhất.

Cuối mỗi một năm học, người đạt hạng nhất nhiều nhất trong các bài kiểm tra hàng tháng sẽ được đề cử đi tham dự hội nghị thanh niên ưu tú của thành phố. Hội nghị này không phải chỉ là nơi để vinh danh những học sinh giỏi, mà còn là nơi để móc nối quan hệ với những nhân vật lớn, đặc biệt là những tập đoàn có tên tuổi muốn tìm kiếm những tài năng trẻ để bồi dưỡng.

Bởi vì vụ lùm xùm của Ngọc Thảo xảy ra ngay lúc sắp tổ chức hội nghị này mà năm rồi trường Nessus quyết định không tham gia. Nhờ vậy mà cậu ta nhất định chưa có cơ hội làm quen được với nhân vật lớn nào.

Đôi khi người ta chỉ cần một cơ hội để trở nên thành công. Cũng có khi chỉ cần vuột mất một cơ hội nhỏ nhoi đó mà thất bại cả đời.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play