Dư âm của vụ tự sát vẫn còn đọng lại đến ngày thứ hai, chỉ mới có mười lăm phút đầu giờ mà Phương Dung đã nghe được tới ba bốn thuyết âm mưu khác nhau. Tất nhiên là chẳng có cái nào hợp lý hết.

Cô vẫn thầm quan sát Gia Hưng kể từ lúc cậu ta bước vào lớp. Mắt của cậu ta lướt qua cô rất nhanh rồi lập dời đi, không hề tỏ vẻ chột dạ hay tức giận gì. Cô không biết là cậu ta đang giả vờ hay là thật sự không để ý đến cái video mà cô đã quay lại nữa. Nhưng như thế này cũng rất tốt, cô không muốn gây ra chuyện gây gổ lùm xùm gì ngay tuần đầu tiên đi học.

Kế hoạch bước đầu của cô rất đơn giản, chăm chỉ học tập, dùng thực lực chèn ép cậu ta rơi khỏi vị trí đứng đầu. Tuy hơi tốn công nhưng đây chính là cách đường hoàng nhất, không gây hại đến ai cũng không trái với pháp tắc thế giới này.

Bỗng dưng cô chạm mắt với một người ngồi ở giữa lớp, cậu ấy thấy cô nhìn mình lập tức cười tươi rói. Ngay cả khi màu da của cậu ấy trong mắt cô không hề có một chút sức sống nào, cô cũng không thể phủ định được rằng đó là một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, chói đến mức mọi thứ xung quanh cậu ấy đều bừng sáng.

Hoàng Lâm nhẹ nhàng gõ ngón trỏ vào cổ tay kia của cậu. Phương Dung mất vài giây mới hiểu ý là cậu đang hỏi về cổ tay bị siết đỏ của cô vào ngày hôm qua. Cô mỉm cười với cậu, âm thầm nắm tay rồi dựng ngón cái lên, báo hiệu là cô rất ổn.

“Có chuyện gì à?” Lan Anh hết nhìn Hoàng Lâm rồi lại nhìn cô.

Phương Dung trả lời đơn giản: “Hôm qua mình gặp chút tai nạn, cậu ấy đã giúp mình.”

“Tai nạn gì? Cậu không sao chứ?” Lan Anh tỏ ra lo lắng.

“Tai nạn nhỏ thôi, không sao đâu.” Cô cố gắng không để câu chuyện đi xa hơn bởi vì cô phát hiện ra những người xung quanh đang vểnh tai nghe ngóng.

Hiển nhiên Lan Anh cũng biết là cuộc nói chuyện của hai người đang bị rất nhiều người để ý, nhưng cô ấy lại không phải là kiểu người ngại ngùng gì.

Lan Anh nói thẳng: “Tớ nghĩ cậu nên tránh xa cậu ấy ra thì hơn.”

Phương Dung nhíu mày, không biết là có xảy ra hiểu lầm gì không: “Sao vậy?”

Lan Anh nhìn cô chằm chằm, do dự một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu ta khá là nổi tiếng trong trường, có nhiều bạn nữ thích cậu ấy lắm. Hơn nữa...”

Câu nói dở bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của giáo viên mới đến, hai người đành phải gác lại vấn đề này. Mà thực ra Phương Dung cũng không quan tâm lắm, những chuyện tranh giành tình cảm của mấy cô gái mới lớn thế này không đáng để cô tốn thời gian. Nhưng cũng may mà có Lan Anh nhắc nhở, cô vẫn nên tránh xa Hoàng Lâm ra một chút để phòng hờ có chuyện rắc rối xảy ra.

Tiết giáo dục công dân không có gì quá khó khăn ngoại trừ việc phải chép lại quá nhiều thứ vào vở. Trong lúc miệt mài theo dõi giáo viên ghi bài lên bảng, Phương Dung nhận ra bạn cùng bàn của mình đang gặp rắc rối. Từ nãy đến giờ, Lan Anh cứ nhấp nhổm trên ghế để nhìn rõ bảng đen. Cô ấy hơi lùn so với vị trí bàn áp chót, thành ra mỗi lần giáo viên ghi bài đến giữa bảng là cô ấy lại không thấy được gì.

Phương Dung nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu không xin lên bàn trên ngồi đi?”

Lan Anh vừa rướn người vừa nhăn nhó trả lời: “Xin rồi nhưng không có được.”

Cô nhìn mấy học sinh có chiều cao khá tốt ở những bàn trên, tò mò: “Sao lại không?”

Lan Anh bất lực ngồi xuống ghế, hạ thấp giọng gần như là thì thào: “Tớ không biết những lớp khác thế nào, nhưng mà ở lớp này muốn xin cái gì cũng phải có cái này.”

Cô ấy nói xong thì giơ tay ra, xoa hai ngón cái và ngón trỏ vào nhau. Phương Dung hiểu ý, chỉ đành cười cho có lệ. Cô biết là bất kỳ ngôi trường nào cũng ít nhiều có tiêu cực, nhưng thế này thì hơi quá rồi.

Cô kéo quyển vở của mình xích qua một chút, đề nghị: “Cậu chép từ vở của mình đi, như vậy nhanh hơn.”

Lan Anh lập tức chắp tay, cảm động nhìn cô: “Đội ơn cậu, tớ biết ngay cậu là người tốt mà.”

Trong lúc đợi Lan Anh chép đoạn cuối để lật qua trang mới, cô lại quan sát Gia Hưng. Cậu ta không lùn, nhưng học sinh ở bàn trên cậu ta thì cực kỳ to con, khiến cậu ta gặp trở ngại không ít trong việc nhìn bảng đen.

Nếu như có người giúp đỡ cậu ta đạt hạng nhất, vậy chuyện xếp chỗ ngồi cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng cậu ta không chỉ phải ngồi một mình, mà chỗ ngồi cũng tệ như vậy. Liệu chuyện này có thể chứng minh thành tích của cậu ta là nhờ thực lực mà có không? So với việc phải cạnh tranh với Gia Hưng, cô càng sợ việc cậu ta có quý nhân giúp đỡ hơn.

Bỗng dưng Phương Dung cảm thấy sống lưng lành lạnh, cô ngẩng đầu, bắt gặp một cái nhìn không mấy thiện cảm từ một cô gái ngồi ở bàn hai dãy bên cạnh, ngay khi thấy mình bị phát hiện thì cô ấy lập tức quay đi. Trong trí nhớ cô không quen biết gì với cô gái này, khả năng có mâu thuẫn giữa hai người họ là rất thấp. Cô nghĩ có lẽ là nhìn nhầm thôi.

Một ngày học tập nhanh chóng trôi qua, và nhờ phúc của Gia Hưng, cô không dám ngồi đợi ở trong trường sau khi tan học nữa. Dì Hạnh lại đến muộn, ngoài cổng trường chỉ còn lác đác vài học sinh. Cô đứng nép ở một gốc cây trên lề đường, trong đầu vẫn còn suy nghĩ đủ thứ chuyện.

“Này!” Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng cô.

Phương Dung quay đầu, nhìn thấy người mà cô đã hạ quyết tâm không nên dây dưa. Nhưng người này rõ ràng là không biết gì về ý định của cô, cậu ta dựng xe đạp ngay gốc cây.

Hoàng Lâm quan tâm hỏi: “Cậu chờ người nhà đến đón à?”

“Ừ!” Cô trả lời ngắn gọn rồi quay đi, hy vọng cậu ta tự hiểu là cô không muốn nói chuyện.

Hoàng Lâm tiếp tục hỏi: “Cậu đã nói với giáo viên chuyện ngày hôm qua chưa?”

Phương Dung thở dài, đây là chuyện mà cô không muốn nói đến nhất: “Chưa!”

Nghe vậy cậu lập tức không vui, nhăn mặt nói: “Nếu cậu không báo cáo, cậu ta sẽ tiếp tục đầu độc mấy con mèo đó.”

Phương Dung nhìn cậu, chàng trai này có vẻ là người tốt, người bình thường khi gặp phải chuyện như vậy sẽ muốn Gia Hưng bị phạt, còn cậu lại để ý đến mấy con mèo nhiều hơn. Tất nhiên là cô sẽ không để Gia Hưng có cơ hội làm việc xấu đó nữa, cô không thể nộp video cho giáo viên, nhưng cô có thể phản ánh chuyện nhà trường thiếu sót trong việc quản lý.

Cô cẩn thận giải thích: “Mình đã yêu cầu nhà trường dọn dẹp khu vườn rồi, còn lắp thêm camera ở những góc khuất nữa, bảo vệ cũng sẽ tăng cường đi tuần tra nhiều hơn.”

Hoàng Lâm ngạc nhiên: “Cậu sợ Gia Hưng sẽ trả thù sao?”

“Không!” Cô lập tức khẳng định.

Bây giờ lại đến lượt cậu thở dài: “Mình không nghĩ mấy biện pháp đó có tác dụng đâu. Gia Hưng... cậu ta là kiểu càng khó khăn thì càng quyết tâm.”

Cách cậu nói về Gia Hưng rất thú vị, nếu như cậu ta là người như vậy, có vẻ như trận cạnh tranh ngôi đầu bảng sắp tới sẽ vô cùng hấp dẫn.

Phương Dung suy nghĩ một lúc, cô lựa lời nói: “Chuyện video nếu nộp cho giáo viên thì theo nội quy sẽ bị kỷ luật đúng không? Nếu vậy cậu ấy sẽ bị mất học bổng rồi bị đuổi khỏi trường luôn. Như vậy không tốt lắm đâu.”

Cô đã từng nghĩ đến chuyện khiến cậu ta bị đuổi học, nhưng việc này đồng nghĩa với việc cô sẽ mất luôn khả năng kiểm soát cậu ta. Học tập đâu phải con đường duy nhất để một người trở nên lớn mạnh, nhưng nó lại là con đường duy nhất mà cô có thể chèn ép cậu ta vào lúc này.

Hoàng Lâm gãi đầu: “Nhưng chuyện cậu ấy làm là sai mà?”

Phương Dung nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy còn trẻ, người trẻ tuổi nên có cơ hội được sửa sai.”

Cậu bật cười, cô ngờ rằng mình không bao giờ có thể ngừng ngạc nhiên trước nụ cười của cậu. Dưới tán cây phượng, thiếu niên mỉm cười sáng lạn, tựa như thanh xuân chỉ cần một khoảnh khắc như vậy là đủ rồi.

Gió thu lành lạnh lùa qua, cuốn theo những chiếc lá già cỗi. Một cái rơi nhẹ tênh trên tóc mai thiếu nữ làm cả hai người sững sờ. Hoàng Lâm đưa tay lên tóc cô, cảnh tượng quen thuộc khiến cô giật mình lùi bước.

“Cẩn thận!” Hoàng Lâm hét lên, kéo cô vào lòng.

Phương Dung chỉ kịp nghe một tiếng chửi tục vang lên cùng lúc với tiếng thắng xe chói tai. Và sau đó xung quanh rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập liên hồi ở bên tai.

Cô vội vàng đẩy cậu ra, khó chịu quay đầu nhìn bóng một chiếc xe máy chạy ẩu leo lên lề ở đằng xa.

“Cảm ơn.” Cô lịch sự nói.

Mãi không nghe cậu nói gì khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy một bên sườn mặt nghiêm nghị.

Cùng với một vành tai đỏ bừng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play