Phương Dung cứ ngỡ là mình nhìn lầm, nhưng cho dù có phát hiện ra mình bị nhìn chằm chằm, cậu ta vẫn giữ nụ cười thỏa mãn đó trên môi.
Vờ như mình không chú ý đến, cô trở về chỗ, yên lặng ngồi đó cho đến khi chuông vào lớp vang lên.
Ngay cả khi giáo viên xuất hiện cũng không thể ngăn được mọi người nói chuyện về vụ tự tử. Tiếng kèn xe cứu thương bên ngoài càng làm trọng lượng lời nói của giáo viên giảm đi đáng kể. Lan Anh quay hẳn người xuống bàn dưới, bắt đầu kể về những gì mà cô ấy nghe được.
“Là Ngọc Thảo thật đó.”
“Là do cái vụ đó đó hả, mấy cái video bị phát tán lúc nghỉ hè ấy?”
“Ai mà biết đâu à, tớ còn nghe nói là sáng nay bị giáo viên bắt tại trận ở phòng thí nghiệm dãy C đấy.”
“Trời đất, sao mà gan dữ vậy, mới ngày đầu tiên đi học...”
Phương Dung còn chẳng cần nghe lỏm làm gì, bàn trên bàn dưới đều đang nói về chuyện này, chẳng mấy chốc mà cô đã nắm rõ đầu đuôi mọi việc.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc nghỉ hè, có người tung video nhạy cảm của một học sinh nữ mặc đồng phục trường Nessus. Với tốc độ của mạng xã hội ở thế giới này thì chỉ vài tiếng sau là mọi người tra ra được đó là Ngọc Thảo, một nữ sinh vốn đã có tiếng là quậy phá, lẳng lơ.
Tốc độ lan truyền video đó nhanh đến chóng mặt, ngay cả báo chí cũng lên án, gây ảnh hưởng xấu đến danh dự nhà trường. Vì vậy cho dù là đang nghỉ hè, một hội động đã được thành lập để xử lý chuyện này. Nhưng không biết cụ thể như thế nào, sau đó Ngọc Thảo vẫn được đến trường, không bị kỷ luật cảnh cáo gì hết. Người hiểu chuyện thì còn cho rằng có uẩn khúc gì đấy, người thích châm dầu vào lửa lại nghĩ là cô gái này lại đi đêm với giáo viên nào rồi.
Chuyện này lùm xùm cả một mùa hè, cứ tưởng là sau khi năm học mới bắt đầu đương sự sẽ biết điều một chút. Ai mà ngờ được, ba tiết học đầu tiên Ngọc Thảo liên tục vắng mặt trong khi có nhiều người xác nhận có nhìn thấy cô ấy vào trường. Giáo viên và giám thị lớp không liên lạc được với cô ấy, bắt đầu đi tìm kiếm thì bắt gặp cô gái này làm chuyện đồi bại với bạn trai trong phòng thí nghiệm. Sau đó lại không biết xảy ra cự cãi thế nào mà dẫn đến vụ tự sát vừa rồi.
Phương Dung tất nhiên không cho rằng đó là toàn bộ sự thật, một đồn mười, mười đồn trăm không bị phóng đại lên thì cũng có chỗ sơ sót. Bây giờ tâm trí cô lại không có khoảng trống chừa ra để chú ý đến chuyện này. Thứ mà cô quan tâm là cái vòng lửa màu đỏ kia là như thế nào.
Cái vòng đó xem ra rất giống với ma thuật bậc cao, nhưng thế giới hiện đại này đi theo chủ nghĩa duy vật, không có pháp thuật hay thần linh gì hết. Phương Dung suy nghĩ, nếu cô là một linh hồn, có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, vậy cái vòng lửa kia có phải cũng thuộc về thế giới linh hồn hay không? Linh hồn của một người sau khi chết, nếu không nán lại nhân gian thì chỉ còn hai con đường là thiên đàng và địa ngục.
Một người tự sát là phạm tội vứt bỏ thể xác của mình, linh hồn phạm tội hẳn là phải vào địa ngục. Vậy thì đó rất có thể là cổng địa ngục.
Từng là một người tu tiên, nhưng Phương Dung chưa từng thấy qua thần tiên hay ma quỷ thật sự. Việc trực tiếp nhìn thấy cửa địa ngục mở ra làm cô có chút hoảng sợ. Bản thân cô chỉ là một linh hồn nương nhờ ở thế giới này một thời gian, nếu như bị quy tắc thế giới này chú ý đến, không chừng cô cũng sẽ bị đày vào địa ngục.
Cơn ớn lạnh truyền đi khắp toàn thân, Phương Dung cảm thấy tay chân cứng ngắt hết cả, có lẽ cô đã quá coi nhẹ việc du hành qua các thế giới rồi. Từ bây giờ cô nên cẩn thận một chút, không được làm chuyện thương thiên hại lý, không gây nên tội lỗi gì thì cô sẽ ổn thôi. Mà quan trọng nhất là phải hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh rồi trở về chỗ cây tần bì.
Mọi người vẫn còn đang nói chuyện râm ran về quá khứ của Ngọc Thảo, ngay cả giáo viên cũng bỏ mặt cho lớp học ồn ào vì liên tục có còi xe cảnh sát vang lên phía dưới sân trường. Phương Dung một bên nghe chiến tích tình trường của nạn nhân, một bên âm thầm quan sát cậu nam sinh đang bị cô lập ở bên kia lớp học.
Giáo viên đang lơ là như vậy, đương nhiên học sinh đều làm chuyện riêng, chẳng có ai quan tâm đến sách vở. Ngay cả Phương Dung là học sinh mới đến cũng bị kéo vào mấy câu chuyện không đâu. Duy chỉ có cậu ta là cô độc ngồi một mình, không ai bắt chuyện, giống như một con cừu đen lạc loài giữa bầy cừu trắng.
Lúc đó cô không nhìn lầm, cậu ta có cười, cười rất vui vẻ. Phải là kiểu người như thế nào mới có thể cười trước một vụ tự tử? Nhưng có khi cậu ta chỉ cười vì mình vừa tránh được một vụ bắt nạt thôi.
Bản tính của người này cần phải quan sát thêm, nhưng giờ đây cậu ta đã đứng đầu danh sách những người có khả năng là người được chọn.
“Dung à, cậu nhìn gì đấy?” Lan Anh bất chợt hỏi.
Phương Dung cũng không giấu giếm gì mà hỏi: “Bạn đó, nhìn có vẻ kỳ cục.”
“Ai?” Lan Anh nhìn theo tầm mắt cô: “À... mà sao cậu lại thấy vậy?”
Phương Dung kể ngắn gọn về chuyện đã xảy ra trong giờ ra chơi. Cô ấy nghe xong thì tặc lưỡi: “Ôi còn tưởng là chuyện gì.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Chuyện đó bình thường lắm sao?”
“Nhìn nhiều thì thành quen thôi.” Lan Anh nhún vai nói: “Cậu ta tên Gia Hưng, thành tích học tập thì tốt nhưng mà tính tình thì không.”
Thành tích tốt, tính tình thì không, nghe giống người được chọn thật. Phương Dung lại bắt chuyện: “Sao vậy? Cậu ta đã làm gì không hay sao?”
Lan Anh bỗng nhiên ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Nghe nói gia đình cậu ta làm ăn không đàng hoàng, hình như là xã hội đen hay sao đấy. Năm rồi còn có cảnh sát đến tận lớp để tìm cậu ta. Sau đó thì còn có mấy bạn nữ tố cáo cậu ta sàm sỡ mình. Mà nhắc mới nhớ, hình như trong số đó còn có Ngọc Thảo thì phải.”
Chưa kịp hỏi gì thêm thì đã qua tiết học khác, giáo viên lần này không dễ dãi nữa mà bắt đầu bài giảng luôn, cô không còn cách nào khác ngoài việc ém hết mọi thắc mắc vào trong bụng.
Đến tận giờ ra về, Phương Dung vẫn không có cơ hội nói chuyện thêm với Lan Anh. Cô đứng trước cổng trường, kiên nhẫn chờ đợi dì Hạnh đến đón mình. Có lẽ do tắc đường nên vẫn chưa thấy dì Hạnh đâu, cô đành quay vào trường tìm một băng ghế ngồi nghỉ ngơi. Cô phải quý trọng cơ thể này, đứng chỗ đông người như vậy nếu gặp chuyện thì rất phiền phức, người mắc bệnh máu trắng sợ nhất là bị thương.
Sân trường càng lúc càng vắng, dì Hạnh đã nhắn tin sẽ đến trễ nửa giờ, Phương Dung chỉ còn cách ngồi đợi.
Bỗng dưng một con mèo nhỏ màu đen chạy vụt qua trước mặt cô. Phương Dung đứng bật dậy, vội vàng đuổi theo. Sau khi chạy qua vài dãy lớp mà không kịp, cô mới nhớ ra mèo đen từng nói nó không thể đi đến thế giới khác. Cô cười khổ, quay về chỗ ngồi ban nãy, tự trách mình sống lâu như vậy mà vẫn còn cái tính hấp tấp ko suy nghĩ kỹ càng.
Còn chưa đi được nửa đường, Phương Dung lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nghe như tiếng r*n rỉ, còn có tiếng cào và cắn xé. Cô đứng giữa hành lang vắng lặng, suy nghĩ vài giây rồi quyết định đi theo tiếng động đó.
Xuyên qua một lớp học trống, đi ra khu vườn phía sau trường, tiếng r*n rỉ ngày càng lớn, thậm chí còn có thêm tiếng tru lớn thê lương. Lông tóc của cô đã dựng lên hết, bây giờ cô chỉ là một người bình thường, tay không tấc sắt, nếu có chuyện gì xảy ra thì chết là cái chắc.
Phương Dung cẩn thận bật điện thoại lên, nhấn nút quay video, chậm rãi tiến gần đến một góc vườn ẩn khuất. Nơi này cỏ mọc cao quá nửa người, không đến mức quá bẩn nhưng rõ ràng là đã lâu không có ai dọn dẹp qua. Một tay cầm điện thoại, một tay đẩy đám cỏ qua để đi, khi đi đến góc vườn, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.
Những con mèo nằm la liệt dưới đất, có con đang thoi thóp sùi bọt mép, có con thì lăn lộn khắp nơi. Những con còn khỏe mạnh thì hạ thấp đuôi, nhe răng gầm gừ với một cậu học sinh ngồi gần đó.
Trên tay cậu ta là xác của một con mèo nhỏ, đầu của nó nghẹo hẳn qua một bên, đuôi buông thõng, máu chảy khắp người.