Ngày mười ba tháng tám, kinh thành Phong Khê tổ chức lễ hội đền Hạ.

Khắp phố phường treo đầy đèn lồng, giăng dây lụa đủ màu sặc sỡ lóa mắt. Dòng người đi dâng hương nối dài một con đường từ trong đền đến tận cổng thành. Các đoàn rước lễ khiêng kiệu dẫn đầu, đi đến đâu pháo nổ tưng bừng đến đấy. Trẻ em chơi đánh đu, người lớn ăn bún tiến vua đặc sản, người già đi xem múa rối. Không một ai muốn bỏ qua lễ hội vui vẻ náo nhiệt này, tất cả đều hòa mình vào không khí rộn ràng náo nhiệt.

Trái ngược với đường phố náo nức, bên trong phủ tứ hoàng tử Long Uyên lại nặng nề đến kỳ lạ.

Long Uyên chỉ mới trở về phủ được có hai ngày, tin tức về hắn vẫn còn được giữ kín, nhưng chẳng cần hắn trở về, những lời đồn về hắn đã được dân chúng nâng lên tận mây xanh, khiến hắn trở thành người thừa kế ngai vàng tiềm năng nhất trong số bốn vị hoàng tử.

Từ lúc hắn trở về, người hầu kẻ hạ hít thở cũng phải cẩn thận, ai cũng cảm nhận được có sức mạnh vô hình nào đó đang đè lên đầu mình, khiến họ căng thẳng tột độ. Bọn họ rỉ tai nhau rằng Long Uyên đã tu thành tiên, hắn có tuổi thọ vô tận, sức mạnh vô biên, cho nên không ai có thể làm trái lệnh hắn, kẻ nào dám cãi lời lập tức hồn phi phách tán.

Người có thể tu tiên vốn không nhiều, mà người có cơ hội tu tiên chưa chắc đã có thể thành tiên, ví dụ như vị tiểu thư Phương Dung nhà họ Đặng được gả đến đây gần trăm năm trước. Nghe nói nàng có dị cốt, lại sinh ra trong dòng dõi nhiều đời tu hành, nhưng không hiểu sao nàng bệnh mãi không khỏe được, còn thường xuyên ngất xỉu hộc máu. Tuổi thọ nàng cao hơn người thường nên được dân chúng gọi là Nàng Thọ, nhưng ngay cả việc đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói đến việc độ kiếp thành tiên.

“Mày nghe đồn bậy rồi, Nàng Thọ sống lâu là nhờ tiên đơn diệu dược. Người có dị cốt đâu ai yếu nhớt như vậy.” Một gã quét rác ngoài sân nhỏ giọng bàn tán.

Nghe vậy, phụ bếp đang nhặt rau gần đó cãi lại: “Đừng có mà láo nhá, tao nghe từ bà nội tao đấy. Nội tao còn kể tiểu thư vì cứu tứ hoàng tử mà rút bỏ dị cốt, cho nên nàng mới yếu như vậy.”

Gã quét rác ngạc nhiên: “Ô hay, dị cốt cũng rút bỏ được à, thế chẳng phải tứ hoàng tử thành tiên là nhờ ơn của nàng hay sao?”

Phụ bếp tặc lưỡi: “Đương nhiên rồi, chứ mày nghĩ sao mà hoàng thất chịu bỏ công tốn của như vậy để duy trì tuổi thọ cho nàng?”

Gã quét rác gật gù: “Đúng nhờ, mà nói thế thì tội nhỉ. Hy sinh lớn như vậy, chưa kịp gả vào đây mà hoàng tử đã đem hai cô gái kia về rồi. Mà gả rồi thì ai lớn ai nhỏ, hay là hoàng tử cưới một lượt ba người, trái ôm phải ấp ngang hàng hết luôn?”

Phụ bếp vội vàng vỗ miệng nói vội: “Be bé cái mồm, đừng có nói linh tinh! Chuyện cưới hỏi này không ai dám bàn gì đâu. Nghĩ đi, một người là con cháu tiên gia danh vọng cực lớn, một người là công chúa nước láng giềng quyền lực, người còn lại còn kinh hơn, là sứ giả của Yêu tộc đấy, ai mà chịu nổi kiếp lấy chồng chung?”

Gã quét rác im miệng dọn cho xong đám lá rụng. Ngẫm nghĩ lại thấy đúng là khó thật, ai cũng đẹp, ai cũng có công, thế lực sau lưng còn to lớn như vậy, chọn ai cũng sai mà không chọn ai cũng không đúng.

Hai tên người hầu thì thầm nhỏ to bên ngoài, tự cho rằng không ai nghe thấy được. Trái lại, cho dù khoảng cách có hơn năm mươi mét đi nữa, ba cô gái ngồi trong phòng ăn ở viện lớn vẫn nghe không sót một lời.

Phương Dung ngồi ở vị trí chủ tọa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng không hề tỏ vẻ tức giận, vì những lời họ nói đều là thật, nàng hy sinh dị cốt để cứu tứ hoàng tử, nàng uống thuốc thay nước, ăn đan dược như cơm, nàng còn sắp rơi vào cảnh lấy chồng chung nhục nhã.

Bên phải nàng, một cô gái hãy còn má phính trẻ con nũng nịu nói: “Chị đừng nghe bọn họ nói bừa, em đâu có dám tranh giành gì, em chỉ mong được ở cạnh Long Uyên là vui rồi, em không cần danh phận đâu.”

Bên trái nàng, một cô gái khác nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, mái tóc đen buông hờ trên bờ vai trần, váy xẻ cao khoe cặp chân dài quyến rũ. Nàng chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ta không cần chức vợ cả làm gì.”

Phương Dung thở dài, người thì chỉ mong được bầu bạn không rời, người thì chấp nhận cúi đầu làm vợ lẽ. Nếu nàng còn cứng đầu không chịu nhường, tức là nàng đanh đá chua ngoa không hiểu phải trái, còn nếu nàng chấp nhận, thì danh dự của nàng ở đâu, kiêu ngạo của nàng ở đâu?

Hai người kia không đợi nàng trả lời, bởi vì với họ, quyết định của nàng không có chút trọng lượng nào cả. Ở nơi này, đất nước này, thậm chí là cả lục địa này Long Uyên là nhất, chỉ cần hắn muốn thì đừng nói lấy ba vợ, lấy vài trăm cô vợ cũng là chuyện bình thường. Một đứa con gái sắp chết làm sao mà có cơ hội được lên tiếng?

Tiếng chuông vang lên khe khẽ báo hiệu người hầu đã đến. Từng người bước vào ngay hàng thẳng lối, chân đi thật nhẹ, tay bưng khay để đồ ăn vững vàng, chắc chắn.

Phương Dung ngửi mùi đồ ăn thơm dào dạt, nàng mở mắt nhìn bàn ăn trống trơn dần dần được lấp đầy bằng cao lương mỹ vị mà không cảm thấy ngon miệng một chút nào.

Cô gái trẻ mở to mắt hoan hô: “Ôi có món cá tai tượng chiên xù này!”

Nói xong nàng liền cầm đũa gắp một miếng thịt cá cho vào miệng, thỏa mãn nói: “Đúng là mùi vị này rồi, giòn ngoài mềm trong, nước chấm chua mặn ngọt vừa phải… Món này nhất định do Long Uyên làm không sai được!”

Cô gái còn lại mỉm cười nhìn Phương Dung: “Em đừng trách con bé, con bé còn nhỏ tuổi lại bị nuông chiều nên quen thói. Chị mời em ăn trước…”

Phương Dung không đợi nàng nói hết lời mà đứng dậy, bước ra cửa phòng, chẳng thèm quan tâm hai người kia nghĩ gì.

“Ơ… sao vậy? Tại em hỗn quá à?”

“Không đâu, ăn đi, cô ấy cảm thấy mệt nên đi nghỉ thôi.”

“Yếu như vậy, làm sao chịu nổi Long Uyên…”

“Im đi!”

Người hầu đứng ngoài cửa cúi đầu, câm như hến. Phương Dung cũng kệ, tin đồn về tính trăng hoa của tứ hoàng tử nhiều lắm, thêm một hai cái cũng không sao, cũng không đến lượt nàng quản.

Nàng quay về viện của mình, một cái sân một căn phòng, nhỏ mà xinh đẹp. Cây ngô đồng đã qua mùa hoa nở, lá xanh phủ kín một góc sân, phía dưới nó là bàn cờ bằng đá vẫn đang chơi dở, đã hơn ba ngày mà vẫn không đi thêm một nước nào.

Bế tắc, y như cuộc đời của nàng vậy.

Chợt có tiếng bước chân vang lên đằng sau, Phương Dung quay đầu nhìn người vừa vào tới. Mấy chục năm trôi qua đã làm hắn thay đổi nhiều, hắn đã không còn là chàng trai ngây ngốc dễ lừa ngày xưa nữa.

Long Uyên nhìn nàng, đáy mắt không giấu được sự lo lắng: “Đồ ăn không ngon à? Em muốn ăn gì, tôi nấu cho em.”

Phương Dung thực sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Những món nàng muốn ăn chưa chắc có thể ăn, danh sách đồ ăn cấm kỵ với cơ thể nàng có khi còn chép kín được mấy quyển sách dày. Những món nàng thích ăn và được phép ăn đều có mặt trên bàn ăn kia hết rồi mà vẫn không làm nàng có khẩu vị. Còn những món nàng chưa từng ăn lại quá nhiều, nhiều đến mức làm nàng thấy hối tiếc.

Sống gần trăm năm, chưa thể nếm hết món ngon trong thiên hạ thì sống có ích gì?

“Em không biết, mà cũng không muốn ăn.” Nàng nhẹ nhàng trả lời, giọng nói khẽ như tiếng lá rơi trên tóc mai mềm mượt.

Long Uyên giúp nàng nhặt chiếc lá vướng trên tóc, hắn đau lòng nhận ra người mình yêu vẫn y như lần đầu gặp, nhưng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài, bên trong nàng đã mục ruỗng từ lâu.

“Nếu em không thích họ thì không cần gặp nữa, họ không dám đến làm phiền em. Nếu em có cần gì cứ nói một tiếng, nếu tôi làm được tôi nhất định sẽ làm cho em.” Long Uyên cẩn thận nói với nàng, cố gắng lựa lời không để nàng giận dỗi.

Phương Dung cảm thấy lòng ngực nghèn nghẹn, đợi người trăm năm đổi lấy một câu hứa hẹn.

Nàng nhìn tán lá xanh mơn mởn, những chiếc lá còn non đang rụng dần. Cây ngô đồng này cộng hưởng với sức mạnh của nàng, mọi năm vẫn ra hoa trắng muốt một góc trời, giờ đây thân cây vẫn sừng sững mà lá chưa già đã rụng. Thời gian của nàng đã không còn nhiều nữa.

Nàng bâng quơ hỏi: “Gì cũng được sao?”

“Tất nhiên, chỉ cần em muốn.” Long Uyên khẳng định.

“Vậy...” Nàng ngập ngừng, đã đến nước này rồi nàng vẫn sợ lời mình sắp nói sẽ làm hắn tổn thương.

“Hủy bỏ đi... hủy hôn ước của chúng ta. Em muốn trở về nhà, em muốn mang theo gốc cây này. Sau khi chết, em muốn được chôn bên cạnh nó. Kể cả khi không còn trên đời này nữa, em vẫn muốn nó nở hoa.”

Nàng quay đầu, nhìn thấy hắn sững người không nói được gì, tay hắn nắm chặt.

“Còn tôi thì sao?” Hắn hỏi.

Nàng như nghe thấy chút nứt nở mà hắn kìm nén trong giọng nói, tàn nhẫn trả lời: “Anh như thế nào đâu còn liên quan gì đến em nữa.”

Sức mạnh mất hết, tuổi thọ không còn, còn lo chuyện nam nữ làm gì.

Bỗng một cơn gió lộng kéo đến bất chợt, tán cây to ào ào rơi rụng. Tán lá xanh nay trơ trọi tiêu điều.

Long Uyên phất tay, cuốn hết đống lá đang rơi xuống bay xa, đỡ lấy thân hình mảnh mai vừa ngã xuống. Hắn đụng phải làn da lạnh ngắt của nàng, hơi thở mỏng manh đứt quãng phả vào lòng bàn tay run rẩy.

Hắn sợ hãi cầu xin: “Đừng... đợi một chút, tôi sẽ trị cho em.”

Hắn liên tục truyền tiên lực cho nàng, nhưng cơ thể nàng đã quá già cỗi, bao nhiêu tiên lực đổ vào cũng trượt đi như nước đổ lá khoai.

“Không được, xin em... đừng như vậy.”

Nàng nhắm mắt, cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng. Thì ra cái chết không đáng sợ lắm, từ bỏ cũng không khó khăn đến thế. Đáng lẽ ra nàng nên đối mặt với nó từ lâu, một trăm năm buồn phiền không bằng một khắc thanh thản này đây, không còn đau đớn, không phải đợi chờ.

Nàng chưa từng hối hận, nàng chỉ thương cho số mệnh của mình.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng.

Không phân biệt được là của nàng hay của hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play