Nhờ vào những ký ức của cơ thể này, Phương Dung không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa nhập vào cuộc sống mới.

Mặc dù vẫn không được khỏe mạnh lắm, nhưng so với lúc trước thì cô vẫn có thể đi đứng chạy nhảy, ăn uống thoải mái và quan trọng là không phải uống thuốc quá nhiều.

Sáng sớm, Phương Dung ngồi trên xe hơi đi đến trường cấp ba Nessus. Áo sơ mi trắng và váy caro xếp ly càng làm cô nhìn non nớt hơn. Lúc cô đến đây vừa vặn năm học mới sắp bắt đầu, rất thuận tiện cho việc hòa nhập vào cuộc sống mới.

Cô có thể lựa chọn học tại nhà, nhưng cô buộc phải đến trường, tiếp xúc càng nhiều người thì tỷ lệ tìm thấy người được chọn sẽ cao hơn. Cô là con một, họ hàng chẳng có mấy, hàng xóm lại ít, chỉ cần vài ngày là có thể xác nhận bọn họ đều là người bình thường. Nếu như người được chọn đang ở gần cô thì nghĩ thế nào trường học cũng là địa điểm có khả năng xuất hiện cao nhất.

Một năm trước cô phải học ở nhà vì bệnh, cho nên lần đến trường này đã khiến rất nhiều người lo lắng. Dì Hạnh ngồi ở bên cạnh tỏ vẻ bồn chồn còn nhiều hơn cả cô. Bởi vì cha mẹ đều thường xuyên vắng nhà, việc chăm sóc cô đều do một tay quản gia là dì Hạnh lo liệu, bà còn lo cho cô nhiều hơn cả con gái ruột của mình.

Dì Hạnh nắm tay cô dặn dò: “Con nhớ gọi cho dì nhé, nhắn tin cũng được.”

Phương Dung cười: “Vâng, con biết rồi, con sẽ nhắn cho dì vào giờ ra chơi.”

Nói xong, cô mở cửa xe đi xuống, không để cho dì có cơ hội dây dưa thêm. Chỉ mới tiếp xúc được vài ngày, cô đã hiểu rõ cái tính thích càm ràm của dì Hạnh. Có lẽ do kiếp trước không ai dám nói chuyện với cô như vậy, cho nên cô cảm thấy vừa mới mẻ vừa sợ hãi.

Tiếng chuông vào lớp vang lên ngay lúc Phương Dung vừa bước qua cổng trường. Âm thầm cảm thấy may mắn vì đã quyết đoán không để dì Hạnh níu kéo mình, cô chậm rãi đi tìm lớp học của mình.

Lớp 11A1 nằm ở tầng hai, Phương Dung nhìn bảng tên lớp, hít một hơi sâu rồi bước vào. Lúc đầu, mọi người không ai để ý đến học sinh mới vừa đến là cô, nhưng khi cô đi một mạch đến cuối lớp, tiếng cười đùa ồn ào dần dần biến thành tiếng xì xầm to nhỏ.

Phương Dung bình tĩnh tìm một chỗ ngồi trống. Một bàn hai người, nửa bên phải là của học sinh nam, nửa bên trái là của học sinh nữ, chỉ còn một chỗ trống ở bàn áp chót ngoài cùng bên trái.

Phương Dung nhìn cô bạn tóc ngắn ngồi ở ngoài: “Mình ngồi bên trong được không?”

Tóc ngắn vội vàng đứng dậy chừa đường cho cô: “À được, cậu vào đi.”

Khi cô ngồi xuống, tiếng xì xầm vẫn tiếp tục, không cần ngẩng đầu cô cũng biết có rất nhiều người đang nhìn mình.

Phương Dung lờ đi cảm giác khó chịu vì bị soi mói, hỏi: “Cậu tên gì?”

“Lan Anh.” Tóc ngắn trả lời, cô ấy cũng khó xử vì bị trở thành trung tâm của sự chú ý.

Lan Anh nói nhỏ với cô: “Mặc kệ bọn họ, đám nhiều chuyện.”

Phương Dung mỉm cười cho có lệ, mặc định là ai trong lớp này đều biết rõ mình là ai. Trong ký ức, thời cấp hai của cơ thể này không tệ đến vậy. Mặc dù vẫn nổi tiếng là con nhà giàu kèm việc phải nghỉ học liên miên, nhưng bị bàn tán dữ dội thế này là lần đầu tiên, xem ra đã có tin tồn gì đó không tốt về cô.

Mười lăm phút đầu giờ trôi qua không mấy dễ chịu, nhưng khi giáo viên bước vào thì đâu lại vào đó, không ai dám nói chuyện gì nữa.

Giáo viên chủ nhiệm là nam, dạy môn hóa học. Thầy giáo này nhìn vẫn còn trẻ, có lẽ tầm ba mươi đổ lại. Và cũng như những tiết học đầu tiên của năm mới khác, giáo viên bắt đầu điểm danh, giới thiệu bản thân, phân chia chức vụ,... Một tiết trôi qua nhanh như nước chảy, tiết hai rồi tiết ba cũng y như vậy.

Phương Dung bắt đầu mất tập trung, cô đang suy nghĩ đến việc làm thế nào để tìm ra người được chọn nhanh nhất có thể. Cô chỉ biết người này ở rất gần mình, hắn vẫn còn yếu và thiên tính của hắn rất... kỳ cục?

Cô không hiểu mèo đen có ý gì khi nhắc đến bản tính của người được chọn. Một người có ý định phá hủy thế giới sẽ có tính cách như thế nào? Ác độc, kiêu ngạo, dữ tợn,... nghĩ như nào thì cũng không thể là dạng hiền lành gì.

Bây giờ hắn có thể chưa mạnh, nhưng thực lực nhất định không thấp. Như vậy có lẽ cô nên ôm cây đợi thỏ một thời gian, quan sát xem ai có tài năng hơn người rồi âm thầm theo dõi, tìm cách gây cản trở.

Chưa suy nghĩ được bao nhiêu thì giờ ra chơi đã tới. Phương Dung làm theo hứa hẹn, nhắn tin báo bình an cho dì Hạnh rồi ngoan ngoãn ngồi lại lớp học, từ chối mọi lời rủ rê đi chơi của Lan Anh. Thực ra có cơ thể yếu đuối cũng rất tốt, lúc cần thì cứ lôi nó ra làm cớ từ chối là được, đảm bảo không ai dám nói gì.

Ngoài Phương Dung ra thì trong lớp chỉ còn lại tầm sáu, bảy người. Mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi một tốp năm nam sinh của lớp khác đi vào.

Chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay những người này không phải hạng học sinh ngoan ngoãn gì. Áo bỏ ngoài quần, đầu tóc lộn xộn, có người còn ngậm thuốc lá hất mặt vênh váo. Điều kiện học tập ở trường quốc tế đúng là rất tốt, nhưng bù lại luôn luôn có những học sinh như thế này, ỷ nhà có tiền có quyền mà không coi nội quy trường học ra gì, còn giở thói bắt nạt bạn bè.

Mục tiêu của bọn họ là một bạn nam ngồi cuối dãy bên phải, ngoại trừ việc tóc mái hơi dài ra người này rất bình thường, bình thường tới mức cô còn chẳng nhớ nổi tên.

“Ê, thằng kia!” Tên cầm đầu lớn tiếng gọi, khi thấy bạn nam kia không trả lời thì tức giận quát: “Tao gọi mày đấy, điếc hả?”

Nam sinh vẫn không thèm trả lời. Những học sinh khác tự động tránh đường cho bọn đầu gấu đi xuống cuối lớp, không ai ngăn cản gì như thể chuyện này bình thường lắm vậy. Phương Dung không biết là do cái lớp này vốn chia rẽ sẵn hay là do bạn nam kia là đối tượng bị tẩy chay trong lớp, mà nhìn thái độ của những người khác thì có vẻ nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Năm tên học sinh cao to bặm trợn bao vây một cái bàn học, cảnh tượng này ai nhìn vào cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vài người vừa bước vào lớp thấy vậy liền quay ra như không nhìn thấy gì, người nào lớn gan thì chọn một góc xa vui vẻ nhìn người ta gặp nạn.

Không có trận đánh nào diễn ra, nam sinh vẫn giữ im lặng từ đầu tới cuối, mặc cho đám người xung quanh nổi giận xé sách vở của mình. Có tên còn vứt cặp của cậu vào thùng rác rồi vỗ mặt cậu bồm bộp mấy cái để trêu ngươi. Thế mà kể cả khi bị túm tóc giật đầu ra sau, cậu ta cũng không rên lấy một tiếng.

Mọi chuyện đang dần đi quá xa, Phương Dung mở khóa điện thoại, định gọi cho giáo viên đến xử lý chuyện này. Nhưng cô còn chưa kịp gọi đi thì đám bắt nạt đã dừng lại. Không chỉ có họ, mà tất cả những người trong lớp đều bị tiếng thét bên ngoài thu hút.

Tiếng hét và tiếng bàn tán rộ lên cùng một lúc, học sinh bu lại chật kín ban công. Đám bắt nạt và những người khác đều bị kéo ra ngoài, Phương Dung vì tò mò cũng đi ra theo.

Lan Anh nhìn thấy cô thì nhiệt tình kéo cô lại gần, giúp cô chen lấn tìm một vị trí gần ban công nhất có thể: “Lại đây, có người tự sát đó.”

Phương Dung ngạc nhiên: “Tự sát? Ai?”

Lan Anh nói: “Hình như là Ngọc Thảo lớp B3, nghe người ta đồn vậy.”

Khi hai người họ chen được ra ngoài, Phương Dung còn chưa kịp thấy gì thì Lan Anh đã bụm miệng quay đầu như sắp nôn tới nơi, còn mặt cô ấy thì tái mét. Cô nhìn xuống sân trường, nhanh chóng tìm thấy nạn nhân của vụ tự tử đó.

Nhưng khác với những người khác, màu máu đỏ thẫm trong mắt Phương Dung thì nhạt như màu cam đỏ vậy, cho nên dù cảnh tượng có máu me đến mức nào, cô cũng cảm thấy như đang xem một thước phim có chất lượng thấp. Ngay cả phần đầu dập nát biến dạng của cái xác cũng không quá đáng sợ.

Đột nhiên, một vòng tròn đỏ dần hình thành xung quanh cái xác. Từ đỉnh đầu, đường tròn đi đến đâu thì bốc cháy đến đó, đến khi nối thành một vòng hoàn chỉnh thì ngọn lửa đã cao quá một mét.

Phương Dung nghe ngóng xung quanh, mọi người vẫn đang bàn tán về vụ tự tử, không ai nhìn thấy vòng lửa kia. Màu đỏ của lửa quá chân thật, nó là thứ có màu sắc rõ ràng nhất mà cô từng thấy từ khi đến thế giới này. Vậy ra đây là “vài thứ mà người bình thường không thấy được” mà mèo đen nói tới.

Bên trong vòng lửa, cái xác vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì. Nhưng Phương Dung lại nhìn thấy một cái bóng đen đang bay ra từ cái xác. Giờ phút này, cái bóng ấy đang oằn mình đau đớn, nửa dưới của nó vẫn còn bám vào cái xác, nó giãy dụa muốn thoát khỏi hoàn toàn mà không được. Vừa bị mắc kẹt, vừa bị lửa đốt, nó không ngừng quằn quại, thậm chí còn cào cấu chính nó.

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, bóng đen không thể chạy thoát, nó bị đốt tan thành tro bụi. Vòng tròn đỏ cũng theo đó mà biến mất, mặt đất vẫn xanh màu cỏ và ướt máu, không hề có dấu hiệu của một đám cháy vừa xảy ra.

Phương Dung rời khỏi ban công, quay về lớp học, vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì cô vừa thấy được.

Trong lớp chỉ còn lại cô và bạn nam sinh bị bắt nạt khi nãy.

Và cậu ta đang cười?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play